• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vết thương bị rách ra không nghiêm trọng lắm, nhưng chủ nhiệm lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra nên đề nghị Quân Yến Thanh xuống phòng y tế nằm nghỉ ngơi.

Xém chút nữa ông đã gọi điện về cho Quân An Trạch báo tin, cũng may là cậu ngăn lại kịp không thì lớn chuyện rồi.

Cậu vuốt ngực thở phào một hơi: “Xém chút nữa là toi rồi, may thật.”

“Cậu không định để cho anh cậu biết à?”

Quân Yến Thanh lắc đầu: “Không cần thiết.”

Đối với việc cậu đến trường thôi cũng đã đủ khiến Quân An Trạch cảm thấy bất mãn.

Cậu chỉ vừa mới bị thương hôm qua vết thương còn chưa lành mà đã đến trường, nếu anh biết cậu không cẩn thận để vết thương rách ra nữa có khi anh sẽ bắt cậu tạm nghỉ ở nhà cho đến khi nó lành luôn mất.

“Tùy cậu vậy.”

Chuyện nhà họ Quân, hắn sẽ không tùy tiện xen vào, cũng sẽ không trở thành một kẻ nhiều chuyện đem thứ cậu không muốn nói ra cho anh biết.

Nhưng Quân Yến Thanh có thể sẽ không ngờ đến, cho dù chủ nhiệm có không thông báo đi chăng nữa thì anh trai cậu vẫn thừa sức biết tin.

Quân An Trạch nhận được tin, trong lòng lo lắng đến đứng ngồi không yên. Có điều anh lại không thể rời công ty vào lúc này, đành gọi điện nhờ Quân Ngạn Diên thay mình đến đón cậu.

Thời điểm đối phương bắt máy, trong giọng nói vẫn còn mang theo âm điệu ngáy ngủ: “Alo?”

“Em vẫn chưa dậy nữa à?”

“Em vừa tỉnh dậy là anh đã gọi đến oáp...” Nói xong, gã lại ngáp thêm một cái, nhắm chừng còn buồn ngủ lắm.

“Đêm qua rốt cuộc em đã thức đến mấy giờ vậy.”

Quân Ngạn Diên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là bốn năm giờ gì đó, em không nhớ nữa.”

Quân An Trạch nhíu mày, anh cứ ngỡ gã chỉ đi ngủ trễ thôi không ngờ lại thức trắng cả thêm thế này, trong lòng không nhịn được nhắc nhở: “Em thức vừa thôi, có hại cho sức khỏe lắm đấy.”

Gã biếng nhác đáp: “Biết rồi biết rồi.”

Sớm biết anh cả sẽ lại càu nhàu mình thì gã đã không nói rồi, biết là anh lo lắng nhưng gã lại ngại nghe những từ ngữ quan tâm thế này, thực sự cảm thấy rất không quen.

Gã liền chuyển sang một chủ đề khác: “Phải rồi, anh gọi cho em có chuyện gì thế?”

Nếu không lầm thì mục đích ban đầu anh gọi cho mình không chỉ liên quan đến vấn đề mình có dậy hay chưa.

“Bây giờ em rảnh không, đến trường đón Thanh về nhà giúp anh.”

Quân Ngạn Diên nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian lúc này vẫn còn sớm, chỉ mới chín giờ hơn thì khó hiểu.

“Chẳng phải đến mười một giờ nó mới tan học sau, lại còn bán trú, nó ở trường nguyên ngày lận mà.”

Quân An Trạch thở dài xoa hai bên thái dương mình nói: “Anh biết chứ, nhưng mà vết thương em nó bị rách ra rồi, anh muốn đón về để khám lại cho em ấy xem sao.”

Gã nghe vậy thái độ tức tốc trở nên biến hóa, ngữ điệu mơ hồ ẩn chứa sự lo lắng, cũng chẳng còn nhớ rõ bản thân vừa rồi đang định làm gì đã vội vàng đồng ý với anh.

“Được rồi, bây giờ em lập tức đến trường đón nó.” Nói xong gã nhanh chóng tắt máy, gấp gáp lái xe chạy đi.



Quân Yến Thanh nằm ở phòng y tế hết một buổi sáng, trưa đến, bụng không ngừng kêu lên biểu tình vì đói.

Cậu xoa bụng mình, cảm thấy nơi này thật nhàm chán so với ở đây chẳng thà tìm “con trai” cùng xuống căn tin kiếm đồ ăn chóng đói.

Chỉ là cậu không ngờ đến, ngay khi vừa bước ra đến cửa bản thân lại đụng mặt Quân Ngạn Diên.

Cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh hai, sao anh lại đến đây?”

Nhìn ra phía sau, cậu thấy Tần Diệc Tẫn đang cầm hộp đồ ăn bước đến, âm thầm cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Cậu nghi ngờ hắn đã báo tin cho gã, nhưng thông qua sắc mặt có thể nhìn ra, hắn thực sự cũng bất ngờ đối với sự xuất hiện đầy đột ngột này.

“Anh cả nhờ anh đến đón em, về nhà thôi, anh cũng đã xin phép chủ nhiệm em nghỉ buổi chiều.”

Quân Ngạn Diên không hề có ý định muốn cùng cậu đàm phán, mục đích của gã đơn giản chỉ đến để đón cậu về nhà, không cho phép cậu cơ hội để cự tuyệt.

“A, sao lại đột xuất như vậy? Bộ có chuyện gì quan trọng lắm sao anh?”

“Không có chuyện gì, có điều anh cả lo lắng cho sức khỏe của em nên muốn đón em về nhà nghỉ ngơi.”

Nghe đến đây Quân Yến Thanh cũng hiểu được lí do, có thể là anh trai đã phát hiện ra việc vết thương của cậu bị rách ra rồi.

Theo cậu đoán, nếu không phải anh có việc bận thì bây giờ người đến đón cậu đáng lý ra chính là anh chứ nào phải gã.

Đến cả cặp sách Quân Ngạn Diên cũng đã lấy, cậu cũng không thể không theo anh trở về. Trong lòng âm thầm nói ra một trăm lời xin lỗi với Galvin, cậu định bụng sẽ hẹn lại ông vào một ngày khác.

Tần Diệc Tẫn nhìn cậu rời đi cũng không nói gì, chỉ đặt phần đồ ăn vừa mua lên tay cậu nhắc nhở: “Nhớ ăn đấy.”

Quân Yến Thanh nhận lấy ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cảm ơn cậu.”

Từ nãy đến giờ đều không thấy hắn đâu, cậu cứ nghĩ hắn đã sớm về lớp không ngờ lại chạy đi mua bữa trưa cho mình, trong lòng dâng lên một nỗi ấm áp.

Quân Ngạn Diên đối với Tần Diệc Tẫn đặc biệt quan sát kỹ hơn một chút, ánh mắt không rõ đang có ý gì.

Qua một lúc, gã đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cậu hối thúc: “Mau di thôi, anh cả cũng sắp trở về rồi, không thấy chúng ta một hồi ảnh lại lải nhải nữa cho mà xem.”

Cậu ò một tiếng, cùng gã rời đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK