Chẳng biết Thục Ý chết vì nguyên nhân gì, hung thủ là ai? Chỉ biết kẻ tình nghi số một dựa vào manh mối trong chiếc điện thoại mà nạn nhân làm rơi trên sân thượng, cuộc gọi cuối cùng là Thiên Ý gọi đến, chỉ cách hai mươi phút sau khi nạn nhân rơi xuống.
Thục Ý được đưa lên xe chuyển đến nhà xác, bộ váy trắng xinh đẹp nay đã hóa màu đỏ ối. Cô ta rời đi với chiếc khăn trắng trùm khắp người, vài lọn tóc rơi ra theo gió thổi mùi máu tanh nồng phát tán xung quanh.
Cùng lúc đó Thiên Ý bị cảnh sát bắt về điều tra.
Tại phòng thẩm tra từng câu hỏi của viên cảnh sát làm đầu Thiên Ý nổ tung, cô đã nói đến trăm lần rằng mình không phải thủ phạm giết chết Thục Ý.
Cảnh sát điều tra cô tên Tuấn Dương, anh ta trông khá trẻ tầm ba mươi mấy vóc người cao ráo khỏe khoắn. Giọng lớn và vang, gương mặt nghiêm nghị không ai dám trêu đùa.
Tuấn Dương đập tay lên bàn, quát lên rằng:
“Còn già mồm. Nếu cô không âm mưu hại chết bạn mình thì cô giải thích cho tôi biết vì sao cuộc gọi cuối cùng là do cô gọi đến?”
Mặt Thiên Ý đỏ bừng, giọng cô khàn đặc nói trong mệt mỏi.
“Tôi đã nói là vì bạn tôi có chuyện muốn gặp Thục Ý nên tôi mới gọi cô ấy. Sao anh cứ khăng khăng là tôi giết bạn mình? Anh có thể điều tra xem những lời tôi nói là thật.”
Tuấn Dương cười khẩy: “Hung thủ nào trước khi giết nạn nhân đều lên kế hoạch kỹ càng.” Anh ta chỉ thẳng vào mặt Thiên Ý: “Thông qua điều tra biết được dạo gần đây cô và nạn nhân có xích mích, có phải vì vậy mà cô lên kế hoạch giết bạn mình?”
Thiên Ý khóc nấc, cô lau nước mắt trên mặt nghẹn ngào thanh minh.
“Không có, tôi không giết bạn mình. Tôi trong sạch cái chết của Thục Ý hoàn toàn không liên quan đến tôi.”
Mặc cho cô có khóc lóc khổ sở thế nào, phân bua ra sao Tuấn Dương vẫn một mực cho rằng Thiên Ý là hung thủ.
Phía sau tấm kính Phó Mặc chăm chăm nhìn gương mặt đẫm lệ của Thiên Ý, ánh mắt hắn ta dán chặt lên người cô, một cái chớp mắt cũng không bỏ sót.
Phó Mặc ngồi vắt tréo chân, bàn tay đặt trên đùi siết chặt thành nắm đấm, từng câu từng chữ Thiên Ý nói ra Phó Mặc đều nghe không sót một chữ nào.
Mỗi lần như vậy lông mày hắn đều nhếch lên cao, khí hàn dưới đáy mắt kết tụ thành mũi tên xuyên qua tấm kính, đâm thẳng vào cơ thể Thiên Ý.
Phó Mặc phất tay ra hiệu: “Mọi việc trình tự mà làm.”
Cảnh sát trưởng khom lưng uốn gối, trước mặt người đàn ông nhàn tản trên ghế dựa, ông nói rành rọt.
“Tôi nhất định sẽ điều tra vụ này cẩn thận, cậu cứ yên tâm giao cho tôi.”
Phó Mặc gật đầu, hắn bật dậy tay đút túi quần sải bước rời đi. Bỏ qua cảnh sát trưởng khúm núm trong phòng và Thiên Ý đang tuyệt vọng vì bị nghi oan.
Vừa bước chân ra khỏi đồn cảnh sát, Phó Mặc hạ giọng lệnh cho trợ lý.
“Cậu tra xem cô ta từng gặp gỡ ai, có thù oán gì với ai không? Còn nữa…” Hắn phóng tầm mắt về cánh cửa đóng chặt, nỗi lo lắng trào dâng: “Xem người cuối cùng gặp cô ta là ai?”
Trợ lý hơi khom người, cậu ta mở cửa xe mời Phó Mặc bước vào, khi cả hai đã yên vị bên trong trợ lý rụt rè lên tiếng hỏi:
“Cậu đang nghi ngờ cái chết của cô Thục Ý không liên quan đến cô Thiên Ý hay sao?”
Phó Mặc nhắm mắt, giọng nói đều đều khó phân biệt cảm xúc của chủ nhân.
“Cô ấy vẫn như xưa, thời gian dường như không làm con người cô ấy thay đổi.”
Trợ lý thấy rất khó hiểu, nếu Phó Mặc đã quan tâm Thiên Ý như thế vì sao còn qua lại với Thục Ý? Vì sao lại dùng thân phận bạn trai người khác tiếp cận Thiên Ý? Còn cả thái độ lời nói kia, như thể Phó Mặc đã quen Thiên Ý từ lâu.
Sau năm ngày điều tra kết quả vụ án là tai nạn, hồ sơ chính thức khép lại, cánh cửa phòng tạm giam lần nữa được mở ra.
Trong năm ngày ở phòng giam Thiên Ý đã suy nghĩ rất nhiều, rằng ai là người có động cơ giết Thục Ý? Cô ấy có gây thù chuốc oán với ai không? Vì sao cô bị cho là kẻ giết bạn? Hàng trăm câu hỏi không có lời giải đáp cứ lượn lờ trong đầu Thiên Ý.
Bước chân đầu tiên ra khỏi đồn cảnh sát Thiên Ý rất muốn khóc, ấm ức cô đã chịu trong thời gian qua còn nhiều gấp đôi số lần cô chịu hơn hai mươi năm sống trên đời. Thiên Ý ôm chầm ba mình, nước mắt óng ánh như pha lê lăn dài trên đôi má nhợt nhạt.
Thiên Ý nấc nghẹn: “Ba ơi… con bị oan mà. Con thật sự không có… con không giết Thục Ý đâu.”
Ông Quốc Thịnh vỗ lưng con gái, giọng ông trìu mến xoa dịu những tổn thương của cô.
“Ba biết, ba tin con gái của ba không giết bạn.” Ông lau sạch những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Thiên Ý của ba hiền lành như thế, sao lại nhẫn tâm giết bạn được chứ? Có chết ba cũng không tin. Cảnh sát điều tra nói vụ này chỉ là tai nạn con không có lỗi gì cả. Đừng tự trách mình.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
Ông Quốc Thịnh ngắt lời con gái. Nhìn đứa con mình cưng hơn vàng tiều tụy xanh xao, lòng ông Quốc Thịnh đau như cắt.
Ông ra lệnh tài xế: “Lái xe về biệt thự, trong tuần này cô Thiên Ý không cần đến trường học, cậu thông báo với hiệu trưởng trường cho tôi.”
Tài xế vâng dạ làm theo, Thiên Ý kéo tay ba cô cất giọng cầu xin.
“Ba cho con về trường được không? Con sắp tốt nghiệp rồi, nên…”
“Nghe lời ba!” Ông Quốc Thịnh gằn từng tiếng.
Thiên Ý nhận ra sắc mặt ba thay đổi thì lập tức ngậm miệng, đồng ý thường ngày ba rất cưng chiều cô Thiên Ý muốn gì cũng được. Nhưng mỗi khi ba thay đổi sắc mặt chính là lúc ông tức giận, mỗi lúc thế này cô hoàn toàn không dám cãi lời.
Nhớ lúc ông tập trung làm việc hay rầy la nhân viên, giọng nói đó thái độ đó từng cử chỉ đều hù dọa Thiên Ý sợ xanh mặt mày.