Chuông điện thoại Thanh Ly vang lên, cô chau mày ghét bỏ song giọng nói ngọt ngào xen lẫn sự nũng nịu mềm mại của phái nữ lập tức cất lên.
“Em nghe đây! Khi nào anh mới đến? Em chờ dài cả cổ rồi đây này.”
Bên kia điện thoại truyền qua giọng nói thô lỗ của người đàn ông.
“Anh vẫn chưa xong việc, dạo này làm ăn không được tốt lắm nên anh hơi bận. Xin lỗi bé cưng của anh nhiều lắm, em thích gì cứ gọi anh sẽ trả tiền tất cả.”
“Em không cần anh trả tiền. Mau đến với em đi, cho anh một bất ngờ.”
“Bất ngờ gì? Bật mí với anh được không bé cưng?”
“Không được, bất ngờ này phải vào phòng mới bật mí được.”
Nghe đến đó hai mắt gã ta phát sáng, chuyện duy nhất có thể nghĩ trong đầu là việc l.àm t.ình. Lập tức vội vàng rời khỏi công ty thẳng tiến đến quán bar Thanh Ly đang chờ.
Tắt điện thoại Thanh Ly uống cạn ly rượu cuối cùng, liếc mắt nhìn lối lên tầng hai mờ ảo. Quả nhiên trong đầu của gã chỉ có sắc d.ục, nói vài câu gã đã tin tưởng cô tuyệt đối.
Chưa đầy hai mươi phút sau, thân ảnh xấu xí già nua của gã xuất hiện trước mắt Thanh Ly. Vừa đến gã đã đưa tay sờ soạng vào đùi trong của cô, bộ mặt thèm thuồng ham muốn.
Thanh Ly giả vờ hờn dỗi gạt tay gã ta õng ẹo làm nũng.
“Để em chờ cả buổi tối có phải anh đi hẹn hò với con nhỏ nào không?”
“Làm gì có con nhỏ nào, anh chỉ có mình em thôi.”
“Thật không?”
Gã ta gật đầu. Thanh Ly nói tiếp.
“Vậy còn người tên Nhi Lan kia thì sao? Em với cô ta ai đẹp hơn? Anh yêu ai hơn?”
Gã ta giả vờ suy tư hỏi ngược Thanh Ly.
“Nhi Lan là ai nhỉ? Anh không quen người nào tên như lan cả. Trong trái tim anh chỉ có một mình em thôi.”
Gã tiếp tục sờ soạng đùi trong của cô, bàn tay d.âm đ.ãng luồn sâu vào quần bảo hộ, ấn vào đóa hoa giữa hai chân.
“Chúng ta lên phòng được không bé cưng?” Gã cọ nơi đó của mình lên đầu gối Thanh Ly, mỉm cười đê tiện.
Thanh Ly ghê tởm thầm chửi rủa tên cặn bã xã hội này hàng trăm lần trong đầu. Cô nhẩm tính thời gian đã hơn hai mươi phút trôi qua, xem ra mọi chuyện đã kết thúc, hiện giờ chính là thời điểm vàng để hạ màn vở kịch.
Thanh Ly kéo thắt lưng gã từng bước chậm chạp tiến đến lối cầu thang. Khi hai người dừng trước căn phòng số 202 cánh cửa bất ngờ được mở ra, kéo theo đó là hình ảnh te tua rách nát của Nhi Lan.
Khi cả ba chạm mặt nhau Nhi Lan hít vào luồng khí lạnh khiến toàn thân cô run lên. Bỏ qua ánh mắt hoài nghi phán xét của lão già kia, Nhi Lan nhào đến vã liên tiếp nhiều cái vào mặt Thanh Ly, thốt ra nhiều câu chửi rủa của những kẻ vô học đầu đường xó chợ. Hình tượng này hoàn toàn khác với Nhi Lan thoát tục tựa tiên nữ trong trí nhớ của lão ta, sự chê bai hoàn toàn khắc trên gương mặt lão.
Gã kéo Nhi Lan ra khỏi Thanh Ly ban tặng cho cô ta một bạt tai, cái đánh này suýt chút khiến Nhi Lan té ngã. Cô ta ôm mặt rưng rưng nước mắt nhìn lão già kia, không phải là uất ức đau lòng mà chính là thù hận.
Gã chỉ vào mặt Nhi Lan: “Con mụ điên này còn dám đánh người của tao ngay trước mặt tao à? Xem ra mày sống vui vẻ lắm nhỉ, một lúc chơi tận hai đứa. Tao không ngờ đến mày là loại đàn bà lẳng lơ d.âm d.ục như thế.”
Nhi Lan căm giận nhổ nước bọt vào mặt gã trước sự ngỡ ngàng của Thanh Ly.
“Ông già như ông thì có cái gì tốt đẹp mà phán xét tôi hả? Chúng ta cùng một loại thôi, cho nên đừng nghĩ mình thanh cao mà xem thường người khác.”
Cô ta liếc nhìn Thanh Ly ý ám chỉ: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Xứng đôi lắm, tiện nam đi với d.âm nữ.”
“Còn mày nữa con khốn, tao sẽ nhớ nỗi nhục ngày hôm nay. Một ngày nào đó tao nhất định sẽ bắt mày trả giá cho việc mày đã làm với tao.”
Thanh Ly giả vờ sợ hãi nấp sau lưng lão ta, cả người cô rung bần bật, chân tay yếu ớt làm người ta sinh lòng muốn bảo vệ.
“Cô ta là ai vậy đáng sợ quá?!”
Lão già đó che chở Thanh Ly sau lưng mình, vỗ về xoa lên vết thương trên gương mặt cô, dịu dàng nói.
“Bé cưng đừng quan tâm, chỉ là con ả anh chơi qua đường thôi.”
“Chơi qua đường?”
Nhi Lan siết chặt tay tung nắm đấm vào gương mặt đáng ghét của gã, chỉ là nắm đấm còn cách gương mặt gã không xa chợt bảo vệ xông đến lôi cô ra khỏi quán bar.
Nhi Lan bị vứt trước cửa quán, nhiều người vây quanh xì xào bàn tán. Đại đa số là chê cười bộ dạng hiện giờ của cô chẳng khác người điên là mấy.
Nhi Lan chống tay đứng dậy xoay người rời đi, cô thầm nguyền rủa lão già đó và Thanh Ly, nguyền rủa tất cả những người dám chê bai xem thường cô.
Đôi chân trần mang nhiều vết xước đi trên con đường rộng lớn, nhiều người qua lại dõi mắt nhìn theo, có người quá đáng hơn đưa điện thoại lên chụp lại hình ảnh xấu xí đó của cô. Tất cả Nhi Lan đều nhắm mắt làm ngơ, cô dừng chân bên một gốc cây to, cả cơ thể đổ sụp xuống cảnh vật trước mắt quay cuồng sau đó tối sầm. Cô không nhìn thấy gì, không nghe bất cứ âm thanh gì, Nhi Lan ngất xỉu đến khi tỉnh dậy đã là chuyện của hai ngày sau.