Phó Mặc trở về nhà với tình trạng say khướt, hắn không bật đèn từng bước chân xiêu vẹo đi đến phòng Thiên Ý.
Từ sau đêm hắn nổi điên đập phá đồ đạc, Thiên Ý đã giữ cho mình thói quen khóa trái cửa phòng mỗi khi ngủ, ấy vậy mà không biết bằng cách nào Phó Mặc có thể vào được, đến khi cô nhận ra cơ thể hắn chỉ cách cô một gang tay.
Xộc vào mũi Thiên Ý là mùi rượu khó ngửi, cô cau có muốn đẩy Phó Mặc ra nhưng hắn nhanh tay bắt lấy cánh tay cô. Hơi thở nóng hổi nam tính phả lên gò má Thiên Ý, cô quay mặt nơi khác tránh né ánh mắt dữ tợn của Phó Mặc, trong lòng bắt đầu lo sợ.
Phó Mặc bật cười, trong bóng đêm hiu quạnh giọng cười của hắn mang đến cảm giác thê lương cùng cực.
“Thái độ đấy là chán ghét tôi đúng chứ?”
Bàn tay to mạnh khỏe của hắn bóp cằm Thiên Ý, ép cô phải đối mặt với mình.
“Đừng quên là tôi cho cô ở trong ngôi nhà này, cũng là tôi nên ông già kia mới sống đến ngày hôm nay.” Phó Mặc gằn từng tiếng một.
“Tôi biết…” Giọng cô run rẩy đáng thương: “Vì sao chứ? Vì sao anh lại hận ba tôi? Ông ấy trước nay đều sống tử tế, luôn giúp đỡ mọi người. Vì cớ gì anh muốn đẩy ba tôi vào chỗ chết?”
“Tử tế?” Hai từ đó lọt qua tai Phó Mặc gai góc làm sao. Hắn như vừa nghe được câu chuyện hài bèn cười đắc chí.
“Tôi không chỉ muốn ông già kia chết, mà còn muốn ông ta chết trong nhục nhã như thế mới thỏa lòng tôi. Còn cô…”
Ngón tay Phó Mặc lượn trên cơ thể Thiên Ý đi qua từng địa hình cao thấp, có nơi sẽ dừng lại khá lâu, có nơi thì xoay tròn trêu chọc.
Thiên Ý thở nặng nề, khiếp sợ nhìn ngón tay hắn mỗi lúc một đi xuống, cô khép chặt hai chân phản kháng sự xâm nhập của đối phương.
Cô càng phản kháng càng khiến Phó Mặc quyết tâm thu phục, hắn lật người Thiên Ý đè đầu cô xuống, dứt khoát xé toạc phần vải sau lưng, giật đứt khuy áo lót phơi bày trọn vẹn tấm lưng trắng nõn nà. Hắn để cô nằm ngửa, cả bàn tay đặt trên đùi Thiên Ý, móng tay bấu chặt vào da thịt, ba vết cào dài rỉ máu dần xuất hiện.
Thiên Ý sợ nhưng không dám hét, cô như chết lặng nước mắt không biết rơi từ lúc nào.
Phó Mặc đặt nụ hôn lên cổ rồi xuống ngực, đầu mũi vô tìm cọ vào điểm cao nhất trên ngực Thiên Ý, ngửi lấy hương hoa nhàn nhạt từ người cô đã đánh thức chút lý trí cuối cùng của hắn.
Phó Mặc bật dậy vò đầu bức tai, hắn trút giận lên bình hoa cạnh giường, đập vỡ cả gương trang điểm. Dường như cơn thịnh nộ của hắn ngày càng nhiều mỗi khi nghe tiếng khóc thút thít của nữ giới, Phó Mặc vặn tay nắm cửa kéo Thiên Ý từ trên giường quăng ra ngoài.
Giây phút này hắn chỉ muốn một mình, không thấy ánh sáng không thấy những kẻ đáng căm hận, một mình tách biệt với thế giới.
Thiên Ý ngã sõng soài trên sàn nhà, cô tự ôm lấy mình tấm lưng không mảnh vải che đậy và phần đùi chảy máu là minh chứng cho việc cô vừa bị hành hạ. Thiên Ý không biết nên đi đâu về đâu, tại nơi đây người duy nhất cô có thể nhờ vả là dì Xiêm. Thiên Ý dùng chút sức lực cuối cùng đứng dậy, đi chưa bao xa đôi chân vô lực khiến cô suýt ngã nhào, vào khoảnh khắc nguy hiểm đó một bàn tay vươn ra đỡ lấy cả người Thiên Ý.
Cô nhìn người đàn ông hiền lành nhân hậu đối diện, bàn tay anh ta rất ấm, hơi ấm đó đã phần nào sưởi ấm cả cơ thể cô. Anh ta mỉm cười, nụ cười như nắng mùa Hạ.
“Cô không sao chứ? Tôi thấy cô không ổn có cần tôi giúp không?”
“Không… không cần.”
Thiên Ý sợ hãi muốn bỏ đi thì anh ta giữ tay cô lại.
“Đêm đã khuya mọi người đều ngủ, nếu cô cần giúp đỡ thì có mỗi tôi thôi.”
Cô nhìn vào đôi mắt chân thành đáng tin của anh ta dần buông xuống phòng bị, Thiên Ý cất giọng yếu ớt.
“Cảm ơn!”
Anh ta đưa Thiên Ý đến căn phòng nằm tại lầu ba, căn phòng có màu chủ đạo là xanh da trời, khi vừa đặt chân vào một cảm giác thân thuộc đánh thẳng vào tiềm thức của Thiên Ý, cô nhớ phòng ngủ của mình trước kia cũng là màu xanh da trời, màu Thiên Ý thích.
“Cô ngồi đi, để tôi đi lấy hộp y tế.”
Thiên Ý gật đầu rồi tìm chiếc ghế gần nhất ngồi xuống, cô âm thầm quan sát căn phòng có bày trí đơn giản, một chiếc giường đặt ở sát góc, cạnh cửa sổ là bàn làm việc, đối diện cửa nhà vệ sinh chính là tủ quần áo, ngoài ra là chiếc sô pha lẻ loi nằm một mình.
Chính căn phòng không thể nào đơn giản hơn này lại làm cô thấy an tâm.
“Cho hỏi anh là?”
“Tôi tên Hiển Vinh, sau này cô cứ gọi tôi là Vinh.”
Hiển Vinh mở hộp y tế lấy ra thuốc sát trùng và băng gạc, khi anh muốn giúp cô lau vết máu bên đùi thì Thiên Ý ngăn cản.
Cô ngập ngừng đáp: “Để tôi… tôi sẽ tự làm việc này.”
Như hiểu ra khó xử của cô, Hiển Vinh chỉ gật đầu rồi quay mặt sang chỗ khác.
Thiên Ý vừa lau vết máu vừa hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Đây là nhà tôi mà, không ở đây thì ở đâu.”
Thiên Ý dừng động tác, cô ngẩng đầu nhìn xoáy vào tấm lưng to lớn của anh ta.
“Tức là anh và Phó Mặc…”
“Ừm… anh ấy là anh trai tôi.”
Thiên Ý nở nụ cười chua xót, nước mắt chảy vào khóe môi mặn đắng.
“Hai người không giống nhau.”
Chỉ thấy hai vai Hiển Vinh run lên, Thiên Ý đoán chắc anh đang cười.
Hiển Vinh đáp: “Anh tôi giống ba, còn tôi giống mẹ, thậm chí cái tên này cũng do mẹ đặt.” Hiển Vinh sờ gương mặt mình: “Đây có thể là một may mắn.”
Thiên Ý im lặng xử lý vết thương, quá một lúc lâu Hiển Vinh lại hỏi.
“Thiên Ý có phải không? Tôi nghe nói nhà có khách, là một cô gái xinh đẹp chắc là cô rồi.”
Thiên Ý cười khổ, cô trả lời: “Là tôi, thật buồn vì gặp anh trong bộ dạng thế này.”
Hiển Vinh cười phớ lớ: “Bộ dạng gì? Hôm nay tôi không đeo kính nên không thấy rõ.”
Biết Hiển Vinh an ủi mình, Thiên Ý không phụ lòng anh mà mỉm cười vui vẻ. Nhớ đến Phó Mặc tàn ác Thiên Ý không nhịn được lòng so sánh, giá như hắn có thể như em trai mình đối xử nhẹ nhàng với cô một chút thì tốt biết bao.
Hiển Vinh gõ lên mặt bàn, từng nhịp cốc cốc như thôi miên người khác, anh hỏi: “Mà Ý này, cô thấy giữa tôi và anh trai tôi ai đẹp hơn?”
“Sao lại hỏi tôi?” Thiên Ý cau mày.
“Thì ai cũng bảo là tôi đẹp hơn anh trai tôi, cô biết đó ông anh già đó chỉ được cái hung dữ. Cô biết không mẹ tôi ngày xưa là hoa khôi đấy, con trai thích bà phải xếp hàng dài, vậy mà bà lại chọn ông già khó ở là ba tôi rồi sinh ra bản sao là anh trai tôi. Giá như ngày xưa mẹ tôi suy nghĩ thấu đáo chọn một đại mỹ nam nào đó, thì bây giờ có phải tôi đẹp trai nhất vũ trụ rồi không.”
Cả Thiên Ý và Hiển Vinh đều bật cười ha hả, với tính cách hòa đồng vui vẻ của anh đã phần nào vơi đi ấm ức trong lòng Thiên Ý.
Cô nói: “Mọi người nói đúng, anh đẹp hơn anh trai mình nhiều, từ ngoại hình cho đến tính cách.”
Đặt hai người lên bàn cân, một bên là Phó Mặc âm u tàn nhẫn, một bên là Hiển Vinh rạng ngời xán lạn ai cũng sẽ chọn người như Hiển Vinh, ở bên cạnh cũng thấy thoải mái.
Thiên Ý không phủ nhận nhan sắc Phó Mặc, cô thừa nhận hắn rất đẹp, từ đôi mắt đến khuôn mày sắc sảo như được họa nên, vẻ đẹp khiến người ta nửa mê say nửa sợ hãi. Phó Mặc như hồ nước sâu không thấy đáy, chạm vào hắn đồng nghĩa với việc rơi vào hố sâu, cả đời đừng mong thoát khỏi.
“Thiên Ý! Ý…”
“Hả?” Gạt bỏ mớ bòng bong trong đầu, Thiên Ý giật mình kêu lên: “Sao vậy?”
“Tôi hỏi cô đã xong chưa?.”
“Tôi xong rồi.”
Thiên Ý cuống cuồng che đùi mình lại, sửng sốt nhìn chiếc váy ngủ được đưa đến.
Hiển Vinh xoay mặt nơi khác ho lên mấy cái ngại ngùng.
“Cái này là… là của bạn gái cũ tôi, cô không ngại thì mặc tạm nó đi.”
Thiên Ý vươn tay nhận lấy chiếc váy nói lời cảm ơn, sau đó đi vào phòng tắm. Nhìn chiếc váy bị xé rách tả tơi, cô hận đến nỗi muốn đâm chết hung thủ. Tất cả khổ đau cô trải qua là Phó Mặc ban cho, vì sao là cô chứ? Vì sao lại là cô?
Từ phòng tắm bước ra ánh mắt Thiên Ý va vào ly sữa ấm đặt trên bàn, cạnh bên là tờ giấy của Hiển Vinh để lại. Anh bảo đêm nay cô cứ ngủ lại phòng mình, còn anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, cuối cùng còn không quên nhắc cô uống sữa. Thiên Ý nhoẻn miệng cười, cô uống hết ly sữa rồi lên giường đi ngủ.