• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày ở trong bệnh viện Phó Mặc chưa từng xuất hiện trước mắt cô, từng giây từng phút buồn tẻ trôi qua đã làm Thiên Ý quên đi sự hiện diện của hắn trong cuộc đời mình. Thậm chí cô đã từng nghĩ nếu hắn đến tìm, tuyệt đối sẽ không nhìn mặt con người gian dối kia.

Thiên Ý tự nhốt mình trong phòng ngày này qua ngày khác làm bạn với cô đơn. Dì Xiêm từng nhiều lần khuyên nhủ, mong muốn Thiên Ý quên đi ám ảnh trong sự việc lần kia, nhưng dường như bao công sức của dì như hạt cát giữa sa mạc, mong manh ít ỏi. Căn bản không thể lấp đầy vực sâu trong lòng Thiên Ý.

Thiên Ý bấm đốt ngón tay, nhẩm đi nhẩm lại con số bốn hơn cả trăm lần. Bốn chính là số ngày cô tìm gặp Thanh Ly, đã bốn ngày trôi qua Thanh Ly chưa liên lạc với Thiên Ý lần nào. Cô giam mình trong bệnh viện không biết thế giới ngoài kia xảy ra chuyện gì, thắc mắc tò mò về những việc Thanh Ly làm không ai giải đáp khiến lòng Thiên Ý ngứa ngáy bất an.

Buổi tối ngày thứ tư, Thiên Ý đuổi khéo dì Xiêm vì cô linh cảm một vị khách sẽ đến thăm. Quả nhiên linh cảm lần này của Thiên Ý vô cùng chuẩn xác, vị khách đó không ai hết, chính là người cô hằng mong đợi.

Thanh Ly khoác lên mình bộ đồ thể thao bó sát, vừa kín đáo vừa tôn lên đường cong quyến rũ trên cơ thể. Cô ta tháo bỏ khẩu trang tiến bước dừng trước mặt Thiên Ý, dịu giọng thông báo.

“Chuyện em nhờ chị đã hoàn thành, mọi thứ tiến triển thuận lợi hơn chị nghĩ. Lão già ham mê sắc d.ục đó rất dễ dụ dỗ, chỉ cần thổi vài câu ngọt ngào ngào vào tai gã thì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chị.”

Thiên Ý cười thầm, không phải lão ta dễ dụ dỗ mà chính là lão đã phát ngán Nhi Lan rồi. Cho nên khi nhìn thấy Thanh Ly, một cô gái trẻ xinh đẹp rạng ngời và thân thể mơn mởn xuất hiện, gã đã đá đít Nhi Lan từ giây phút đó.

Thanh Ly tiếp tục tường thuật mọi việc xảy ra với mình suốt bốn ngày qua.

“Đầu tiên chị theo dõi tìm cơ hội tiếp cận làm quen gã. Chưa bao lâu Nhi Lan đã nghe phong thanh về tin đồn lão già kia có đào mới. Cô ta làm ầm lên cãi nhau một trận với lão, hình như cả hai đang chiến tranh lạnh. Chị thấy lão già đó còn luyến tiếc Nhi Lan kia nhiều lắm.”

Thiên Ý cúi gằm mặt, từ đầu đến cuối Thanh Ly hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, Thiên Ý buồn hay vui tất cả đều dựa vào suy đoán của Thanh Ly.

Đối với thái độ thay đổi chóng mặt đó của Thiên Ý, Thanh Ly có thể thông cảm. Đổi lại người bị hại là mình, Thanh Ly có lẽ đã cầm dao đâm chết kẻ chủ mưu, giết sạch toàn bộ kẻ tiếp tay cho ả.

Tin tưởng Thanh Ly một lần cuối xem như Thiên Ý đã quá nhân từ.

“Hai ngày. Tôi chỉ còn được ở đây hai ngày, hoàn thành sớm trước khi tôi xuất viện, chị làm được chứ.”

“Chị làm được.”

Thanh Ly nhanh chóng gật đầu, mỉm cười chua xót. Để chuộc lại lỗi lầm mình gây ra, đừng nói đến việc cỏn con như quyến rũ ông lớn sau lưng Nhi Lan. Ngay cả Thiên Ý bảo cô nhảy lầu, Thanh Ly quyết không từ nan.

“Con nhỏ xấc xược đó vừa hẹn chị ngày mai gặp mặt nó. Chị sẽ nhân cơ hội đó trả lại tất cả những gì nó đã làm.”

Thiên Ý chậm chạp gật đầu, trông cô như đang suy ngẫm gì đó rất phức tạp, gương mặt ảm đạm không còn nét vui tươi.

Thanh Ly biết việc mình cần nói đã hết cô nên rời đi ngay, nhưng Thanh Ly không nỡ rời đi. Cô biết đây có thể là lần cuối cùng cả hai gặp nhau, có rất nhiều lời nằm sâu dưới đáy lòng Thanh Ly muốn với Thiên Ý. Bất chấp việc Thiên Ý có muốn nghe hay không Thanh Ly đều sẽ nói, vì cô không muốn mang những lời này xuống tận mồ chôn.

“Thiên Ý!”

Thanh Ly dè dặt gọi tên cô, hy vọng hóa thành hụt hẫng.

“Chị biết em không cần nhưng chị vẫn muốn nói xin lỗi em! Xin lỗi vì những chuyện chị đã làm với em!”

Thanh Ly chờ rất lâu đến mức hai chân cô mỏi nhừ, Thiên Ý vẫn chẳng đoái hoài gì đến mình. Thanh Ly quay gót rời khỏi phòng bệnh, khi bàn tay vừa chạm vào nắm cửa Thiên Ý bỗng cất tiếng nói.

“Tôi không cần những lời đó của chị. Nếu xin lỗi có thể khiến mọi chuyện quay trở về vị trí ban đầu, thì thế gian đã không tồn tại hai chữ đau thương.”

Giọng Thiên Ý càng nhỏ dần, cô bất ngờ quay đầu nhìn trực diện Thanh Ly, viền mắt đỏ ửng như người sắp khóc.

Thiên Ý lạnh lùng nói, câu từ nhẹ nhàng bóp nghẹt trái tim Thanh Ly.

“Chỉ chị cần làm tốt việc tôi giao, sau đó nhận tiền và đi cho khuất mắt tôi càng xa càng tốt. Mong chị sẽ sống đến năm chín mươi tuổi cùng với ân hận và quá khứ giày vò.”

Mí mắt Thanh Ly run lên kịch liệt, tựa lưng lên bức tường lạnh toát, lắng nghe tiếng trái tim đập liên hồi vì hoảng sợ.

Phải đấy! Thiên Ý nói rất đúng, người như Thanh Ly làm gì có tư cách được tha thứ hay sống bình yên. Cô phải sống trong cô độc và lỗi lầm giày vò, đó là báo ứng Thanh Ly phải chịu.

Thiên Ý chau mày, ánh mắt không giấu giếm sự căm hận mình dành cho đối phương.

“Lẽ ra ngày hôm đó tôi nên dìm chết chị ở hồ bơi trong biệt thự Phó Mặc. Để cả chị và anh ta đều chết thì tốt biết mấy.”

Hơn hai mươi năm sống trên đời Thiên Ý chưa từng có ý niệm hay nguyền rủa một ai. Cô luôn cho rằng người phạm sai xứng đáng có được cơ hội sửa chữa sai lầm.

Cho đến khi Thiên Ý gặp Phó Mặc, thân quen Thanh Ly, cô mới nhận ra không phải lỗi lầm nào cũng cần được tha thứ và không phải cá nhân nào cũng xứng đáng được tôn trọng.

Có một số kẻ đời đời kiếp kiếp phải trả giá cho hành động nhẫn tâm của mình.

Thiên Ý quay phắt lại, bực dọc quát: “Cút khỏi phòng tôi ngay!”

Thanh Ly mím môi kéo khẩu trang che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt phiếm hồng rời khỏi phòng bệnh.

Dọc hành lang dài vắng vẻ Thanh Ly vừa đi vừa khóc. Không phải cô khóc vì bản thân không được tha thứ, cô khóc vì những tổn thương trong Thiên Ý quá lớn, đau lòng cho Thiên Ý trước kia.

Thanh Ly muốn vươn tay ra xoa dịu, bàn tay dừng giữa không trung rất lâu ngậm ngùi rụt về. Cô có tư cách gì để làm việc đó chứ, chạm vào Thiên Ý chỉ đang làm bẩn cô ấy hơn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK