Một đám thuộc hạ:
Đại tiểu thư cũng thật sự có.
Cô nương xinh đẹp này mặt đều đỏ lên, trên mặt đều là... Là nên tiếp tục xé hay là trở về thu thập đồ vật vô ích.
Ván đã đóng thuyền, tuy Thẩm Trọng Tiêu tức giận không thể át, nhưng nếu nhắc đến Thái Tử thì cũng không thể làm gì được.
Thái tử và Đoan Vương đối chọi gay gắt ở triều đường, hắn luôn luôn điệu thấp hành sự, đã tiềm long ở vực sâu, cũng không thể khiến cho bất kỳ một phương nào chú ý.
Tô Dạng Dạng nhìn chằm chằm vào Thẩm Trọng Tiêu, thấy đối phương thờ ơ, sau đó ánh mắt nghèo túng mà rũ xuống.
Tuy rằng các quý nữ thế gia trong kinh thành thường xuyên đến thăm cửa hàng của nàng, nhưng đều không hài lòng việc nàng được công tử thế gia văn nhân theo đuổi.
Hiện tại cửa hàng đóng cửa mười ngày, nhất thời không thể lập tức khai trương. Những đơn hàng đã sớm lấy tiền đặt hàng không thể làm ra đúng hạn, các nàng ghen ghét tài tình và mỹ mạo của nàng, rất có thể bỏ đá xuống giếng.
Sư huynh còn chưa thấy bóng dáng đâu, nàng càng là một cây chẳng chống vững nhà.
Tô Dạng Dạng muốn kinh doanh y quán thật tốt, còn có nguyên nhân khác, là nàng đoán được đại nghiệp của Thẩm Trọng Tiêu.
Nàng có thể mượn y quán hỏi thăm tin tức giúp hắn, du tẩu hậu thế gia gian chu toàn.
Doanh thu của Y quán còn có thể giúp hắn tương lai lên thế chiêu binh mãi mã.
Tô Dạng Dạng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Khê, đột nhiên lại hỏi:
- Mấy ngày nay, ngươi đã có gặp qua sư huynh Tiêu Nhàn của ta.
Lâm Khê:
- Hôm nay ta mới ra khỏi phủ, sao hắn lại muốn trả thù ta?
- ... Ngươi hiểu lầm rồi, thật ra sư huynh của ta rất tốt, sẽ không làm chuyện như vậy.
Tô Dạng Dạng miễn cưỡng nở nụ cười:
- Nếu cửa hàng đã đổi chủ thì không cần quấy rầy nữa.
Lâm Khê mỉm cười đáp lại.
Nàng không có ý định làm gì Tô Dạng Dạng, không cần thiết phải làm như vậy.
Tiêu Nhàn là một con chó điên cắn khắp nơi, trên tay hắn vốn có không ít mạng người vô tội, lại nổi lên sát tâm đối với mình.
Giết thì giết.
Thẩm Trọng Tiêu tâm tư thâm sâu, tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng cũng có chút cản trở, không thể nào nổi điên được.
Hơn nữa thân phận của hắn đặc biệt, không đến lúc cần thiết hạ thủ.
Trong những giấc mơ đó, Tô Dạng Dạng chưa bao giờ có ý định hại bất kỳ ai. Bởi vì cô mà chết không ít người, cũng không phải là do cô tự ý.
Lại nói tiếp, Tô Dạng Dạng cũng rất rộng lượng, sau khi phát hiện Tiêu Nhàn cố ý độc hạt hai mắt của nàng thì tức giận suốt hai ngày mới để ý đến đối phương.
Biết Thẩm Trọng Tiêu vì hoàng quyền, phóng túng gian thần mưu hại võ tướng phản quốc, dùng để đả kích quân quyền và thế gia, một hồi chiến dịch đã chết mười vạn người, chính là trượng phu không để ý suốt một tháng.
Sau khi đối phương xin lỗi, lúc này hắn mới khôi phục lại ân ái.
Nhưng nếu như thế thì rộng lượng, lúc trước mẹ của Tô Dạng Dạng đã đưa một đôi ngọc bội cho các nàng, hy vọng hai người có thể thân như tỷ muội.
Sau này muội muội kia biết tỷ tỷ của nàng giết Tiêu Nhàn, hẳn là nhiều nhất tức giận nửa tháng sẽ lật trời?
Lâm Khê nghĩ như vậy, nhìn nụ cười của Tô Dạng Dạng Càng ngày càng sâu.
Tô Dạng Dạng Hình bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, theo bản năng tránh tầm mắt.
Nếu cửa hàng đã ra tay, như vậy nếu nàng muốn tìm biện pháp khác để hoà giải thì cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này.
Nàng vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi thì có một người đàn ông nhảy nhót lung tung xông vào.
Lâm Khê nhướng mày, nơi này không phải là nơi biểu diễn của hí khúc, sao còn có thể là một vụ tiếp một vụ khác được.
Ai nói phòng ở lầu 4 thanh tịnh, cái này có gì khác với chợ bán đồ ăn ở đây chứ?
Nam nhân xông tới gắt gao cắn môi, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm tình, khóe mắt ửng đỏ. Giống như nhìn nhiều hơn vài lần sẽ làm cho tâm thần người ta hơi nhộn nhạo.
- Lục Diễm? Ngươi đang ở trong đó à? Công chúa Ninh Bình đang ở dưới lầu chờ đợi.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói của nam nhân cách xa nhau chỉ có mấy trượng.
Thẩm Trọng Tiêu nhíu mày, Ninh Bình công chúa là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của tiên hoàng, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, lúc trước phân tranh ngôi vị hoàng đế cũng từng ảnh hưởng đến sự phú quý của nàng.
Từ sau khi nàng goá thì phong lưu không kềm chế được, vô số người mới nhập mạc.
Cũng có không ít người có cấu tứ giống nhau, nam tử gia thế thường thường leo lên nàng để giành tiền đồ.
Chỉ là không ngờ nàng lại không kiêng nể gì như vậy.
Tô Dạng Dạng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào nam tử trước mắt.
- Ngươi làm sao vậy?
Lâm Khê:
- Chuyện này còn cần hỏi? Rõ ràng là công chúa Ninh Bình là Bá Vương, hắn là Cung.
Nàng nói ra loại lời xấu xa mưu hại này, ngữ khí thản nhiên, giống như cực kỳ bình thường.
Tô Dạng Dạng trừng lớn hai mắt, nàng muốn vươn tay đỡ người, lại bị Thẩm Trọng Tiêu bên cạnh kéo lại.
Thẩm Trọng Tiêu tâm tư xoay mấy đường, đã có so đo.
Mặc dù công chúa Ninh Bình không phải là hoàng tử, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định ở triều đường.
Xem ra nàng cũng không quan tâm, hiển nhiên là nàng nhất định phải có được người này, ngược lại nàng cũng không cần phải một chân dẫm vào.
Tô Dạng Dạng rối rắm vài giây, tuy trong lòng sinh đồng tình, nhưng cũng không nói cái gì.
Chuyện của nàng trước mắt đều một đoàn loạn, sư huynh lại không thấy bóng dáng đâu, vẫn là không nên chọc vào phiền phức, có lẽ chuyện cũng không hư như vậy.
Lục Diễm ở trong phòng quét một vòng, cuối cùng dừng hình ảnh ở trên người Lâm Khê.
Giọng nói của hắn rất khó nghe:
- Lần trước ở trại nuôi ngựa, ngươi giúp ta tránh bọn họ.
Giúp người khác một lần, càng có thể giúp lại lần nữa.
Lâm Khê:
- ...
Đây là uy hiếp chói lọi! Tiểu vương bát đản ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Lục Diễm nhìn nàng, đôi mắt càng ngày càng sáng.
Mẹ của hắn là mỹ nhân tiến cống của bộ lạc, sau đó không lâu bị diệt vong, mẹ của hắn ở trong Vương cung tiến thoái khó xử, sinh hạ hắn không bao lâu đã qua đời.
Từ nhỏ hắn đã không có nơi nương tựa, sáu tuổi vỡ lòng bị phát hiện ngoài ý muốn nhưng đã gặp qua là không quên được, cung nhân đã thu hết tất cả giấy bút và sách vở của hắn.
Lo lắng hoàng tử có máu dị tộc như hắn sẽ bệnh dịch tả triều cương.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn là trộm được sách vở, học được chữ.
Hai nước giao chiến, hắn được sự tín nhiệm của hoạn quan đốc chiến, lặng lẽ đi tiền tuyến.
So với tử khí trầm trầm của Lãnh Cung thì hắn càng thích tử vong nóng hổi hơn.
hoạn quan đốc chiến nghe xong hiến kế của hắn, trong một tháng đã lấy được sáu thành trì.
Vốn tưởng rằng là dễ dàng, không ngờ địch quốc lại phái người ám sát, hắn không tránh kịp thân bị trọng thương.
Sau đó Vương Thượng bệnh nặng, mấy hoàng tử vì cướp quyền nên đã qua loa triệt binh ký kết minh ước.
Còn tìm hắn từ trong lãnh cung ra, đưa tới làm hạt nhân cho Chu triều biểu hiện thành tâm.
Hắn không muốn làm hạt nhân, nửa đường nghĩ cách chạy thoát.
Thân phận tiểu nhi tử của Lục gia lưu lạc bên ngoài kinh thành vẫn tới đô thành Chu Triều như cũ.
Từ nhỏ hắn đã sinh trưởng trong Lãnh Cung, chưa bao giờ xuất hiện ở trên triều đình, ngay cả tên cũng không có.
Trừ một số ít cung nhân của Trịnh Quốc gần như không có ai nhìn thấy mặt hắn, không sợ bị vạch trần.
Vốn tưởng có thể đổi thân phận cũng không tệ, không ngờ lại bị nhị công chúa triều Chu nhìn trúng.
Lục Diễm vẫn luôn cẩn thận, cho đến hôm nay ca ca của hắn gọi hắn ra, khi nói chuyện không ngừng muốn rót rượu cho hắn.
Hắn không chịu uống những rượu đó, nhưng không ngờ rằng mê dược lại ở trong rượu.
Đó là bí dược trong hoàng cung Chu triều, vô sắc vô vị, thiên kim quý giá, nhưng chỉ trong thời gian một nén nhang đã làm cho người ta tứ chi vô lực.
Lục Diễm dùng hết toàn lực thoát thân khỏi quán rượu, mắt thấy thể lực của mình dần dần không chống đỡ nổi, hắn trốn vào trong khách khứa đông đảo của Quỳnh lâu, làm việc theo hoàn cảnh.
Lâm Khê nhìn về phía tầm mắt của đối phương:
- Ngươi... Thật ra rất có năng lực.
Đã trôi qua nửa tháng rồi mà vị công chúa kia vẫn còn chưa đắc thủ, vẫn còn nhớ mãi không quên.
Dù sao thì cũng coi như là một nhân tài đi.
Khó trách trêu hoa ghẹo nguyệt, gương mặt này chẳng những đẹp, một đôi mắt mũi nhọn tẫn hiện không nói, còn có mấy phần mị hoặc.
Cho dù là cao ngạo hay sắc bén, nhưng nếu như là một thanh bảo kiếm sắc bén, cho dù bị cắt đứt ngón tay thì cũng phải nắm chặt lấy.
Loại người mang theo mỹ nhân này, người thường có lẽ sẽ chùn bước, nhưng gặp phải công chúa nắm quyền lực trong tay, lại không kiêng nể gì người.
Dù sao thì hắn cũng muốn đi chinh phục.
Thẩm Trọng Tiêu thấy Lâm Khê vẫn luôn nhìn người, mở miệng nhắc nhở:
- Tốt nhất ngươi không nên lẫn vào.
Lâm Khê không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu Thẩm Trọng Tiêu đều nói như vậy...
Nàng mỉm cười:
- Tửu lâu chúng ta có vũ cơ. Ngươi biết khiêu vũ không?
yết hầu của Lục Diễm quay cuồng:
- Ta sẽ không, nhưng mà ta sẽ đánh đàn.
Lâm Khê vỗ tay nói:
- Vậy à, tửu lâu chúng ta thiếu một phòng thu chi, chính là ngươi.
Mọi người:
- ...
Tác giả có chuyện nói:
Một đám thuộc hạ: "Chỉ có thể đốt sớm hay muộn!"
Tiểu Lục là chuyện xấu mà trước đó hắn muốn làm cho nghẹn.
Sau này... Đã nghĩ chuyện xấu lại dính người
Đại tiểu thư cũng thật sự có.
Cô nương xinh đẹp này mặt đều đỏ lên, trên mặt đều là... Là nên tiếp tục xé hay là trở về thu thập đồ vật vô ích.
Ván đã đóng thuyền, tuy Thẩm Trọng Tiêu tức giận không thể át, nhưng nếu nhắc đến Thái Tử thì cũng không thể làm gì được.
Thái tử và Đoan Vương đối chọi gay gắt ở triều đường, hắn luôn luôn điệu thấp hành sự, đã tiềm long ở vực sâu, cũng không thể khiến cho bất kỳ một phương nào chú ý.
Tô Dạng Dạng nhìn chằm chằm vào Thẩm Trọng Tiêu, thấy đối phương thờ ơ, sau đó ánh mắt nghèo túng mà rũ xuống.
Tuy rằng các quý nữ thế gia trong kinh thành thường xuyên đến thăm cửa hàng của nàng, nhưng đều không hài lòng việc nàng được công tử thế gia văn nhân theo đuổi.
Hiện tại cửa hàng đóng cửa mười ngày, nhất thời không thể lập tức khai trương. Những đơn hàng đã sớm lấy tiền đặt hàng không thể làm ra đúng hạn, các nàng ghen ghét tài tình và mỹ mạo của nàng, rất có thể bỏ đá xuống giếng.
Sư huynh còn chưa thấy bóng dáng đâu, nàng càng là một cây chẳng chống vững nhà.
Tô Dạng Dạng muốn kinh doanh y quán thật tốt, còn có nguyên nhân khác, là nàng đoán được đại nghiệp của Thẩm Trọng Tiêu.
Nàng có thể mượn y quán hỏi thăm tin tức giúp hắn, du tẩu hậu thế gia gian chu toàn.
Doanh thu của Y quán còn có thể giúp hắn tương lai lên thế chiêu binh mãi mã.
Tô Dạng Dạng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Khê, đột nhiên lại hỏi:
- Mấy ngày nay, ngươi đã có gặp qua sư huynh Tiêu Nhàn của ta.
Lâm Khê:
- Hôm nay ta mới ra khỏi phủ, sao hắn lại muốn trả thù ta?
- ... Ngươi hiểu lầm rồi, thật ra sư huynh của ta rất tốt, sẽ không làm chuyện như vậy.
Tô Dạng Dạng miễn cưỡng nở nụ cười:
- Nếu cửa hàng đã đổi chủ thì không cần quấy rầy nữa.
Lâm Khê mỉm cười đáp lại.
Nàng không có ý định làm gì Tô Dạng Dạng, không cần thiết phải làm như vậy.
Tiêu Nhàn là một con chó điên cắn khắp nơi, trên tay hắn vốn có không ít mạng người vô tội, lại nổi lên sát tâm đối với mình.
Giết thì giết.
Thẩm Trọng Tiêu tâm tư thâm sâu, tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng cũng có chút cản trở, không thể nào nổi điên được.
Hơn nữa thân phận của hắn đặc biệt, không đến lúc cần thiết hạ thủ.
Trong những giấc mơ đó, Tô Dạng Dạng chưa bao giờ có ý định hại bất kỳ ai. Bởi vì cô mà chết không ít người, cũng không phải là do cô tự ý.
Lại nói tiếp, Tô Dạng Dạng cũng rất rộng lượng, sau khi phát hiện Tiêu Nhàn cố ý độc hạt hai mắt của nàng thì tức giận suốt hai ngày mới để ý đến đối phương.
Biết Thẩm Trọng Tiêu vì hoàng quyền, phóng túng gian thần mưu hại võ tướng phản quốc, dùng để đả kích quân quyền và thế gia, một hồi chiến dịch đã chết mười vạn người, chính là trượng phu không để ý suốt một tháng.
Sau khi đối phương xin lỗi, lúc này hắn mới khôi phục lại ân ái.
Nhưng nếu như thế thì rộng lượng, lúc trước mẹ của Tô Dạng Dạng đã đưa một đôi ngọc bội cho các nàng, hy vọng hai người có thể thân như tỷ muội.
Sau này muội muội kia biết tỷ tỷ của nàng giết Tiêu Nhàn, hẳn là nhiều nhất tức giận nửa tháng sẽ lật trời?
Lâm Khê nghĩ như vậy, nhìn nụ cười của Tô Dạng Dạng Càng ngày càng sâu.
Tô Dạng Dạng Hình bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, theo bản năng tránh tầm mắt.
Nếu cửa hàng đã ra tay, như vậy nếu nàng muốn tìm biện pháp khác để hoà giải thì cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này.
Nàng vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi thì có một người đàn ông nhảy nhót lung tung xông vào.
Lâm Khê nhướng mày, nơi này không phải là nơi biểu diễn của hí khúc, sao còn có thể là một vụ tiếp một vụ khác được.
Ai nói phòng ở lầu 4 thanh tịnh, cái này có gì khác với chợ bán đồ ăn ở đây chứ?
Nam nhân xông tới gắt gao cắn môi, giống như đang cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm tình, khóe mắt ửng đỏ. Giống như nhìn nhiều hơn vài lần sẽ làm cho tâm thần người ta hơi nhộn nhạo.
- Lục Diễm? Ngươi đang ở trong đó à? Công chúa Ninh Bình đang ở dưới lầu chờ đợi.
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói của nam nhân cách xa nhau chỉ có mấy trượng.
Thẩm Trọng Tiêu nhíu mày, Ninh Bình công chúa là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của tiên hoàng, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, lúc trước phân tranh ngôi vị hoàng đế cũng từng ảnh hưởng đến sự phú quý của nàng.
Từ sau khi nàng goá thì phong lưu không kềm chế được, vô số người mới nhập mạc.
Cũng có không ít người có cấu tứ giống nhau, nam tử gia thế thường thường leo lên nàng để giành tiền đồ.
Chỉ là không ngờ nàng lại không kiêng nể gì như vậy.
Tô Dạng Dạng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào nam tử trước mắt.
- Ngươi làm sao vậy?
Lâm Khê:
- Chuyện này còn cần hỏi? Rõ ràng là công chúa Ninh Bình là Bá Vương, hắn là Cung.
Nàng nói ra loại lời xấu xa mưu hại này, ngữ khí thản nhiên, giống như cực kỳ bình thường.
Tô Dạng Dạng trừng lớn hai mắt, nàng muốn vươn tay đỡ người, lại bị Thẩm Trọng Tiêu bên cạnh kéo lại.
Thẩm Trọng Tiêu tâm tư xoay mấy đường, đã có so đo.
Mặc dù công chúa Ninh Bình không phải là hoàng tử, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định ở triều đường.
Xem ra nàng cũng không quan tâm, hiển nhiên là nàng nhất định phải có được người này, ngược lại nàng cũng không cần phải một chân dẫm vào.
Tô Dạng Dạng rối rắm vài giây, tuy trong lòng sinh đồng tình, nhưng cũng không nói cái gì.
Chuyện của nàng trước mắt đều một đoàn loạn, sư huynh lại không thấy bóng dáng đâu, vẫn là không nên chọc vào phiền phức, có lẽ chuyện cũng không hư như vậy.
Lục Diễm ở trong phòng quét một vòng, cuối cùng dừng hình ảnh ở trên người Lâm Khê.
Giọng nói của hắn rất khó nghe:
- Lần trước ở trại nuôi ngựa, ngươi giúp ta tránh bọn họ.
Giúp người khác một lần, càng có thể giúp lại lần nữa.
Lâm Khê:
- ...
Đây là uy hiếp chói lọi! Tiểu vương bát đản ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Lục Diễm nhìn nàng, đôi mắt càng ngày càng sáng.
Mẹ của hắn là mỹ nhân tiến cống của bộ lạc, sau đó không lâu bị diệt vong, mẹ của hắn ở trong Vương cung tiến thoái khó xử, sinh hạ hắn không bao lâu đã qua đời.
Từ nhỏ hắn đã không có nơi nương tựa, sáu tuổi vỡ lòng bị phát hiện ngoài ý muốn nhưng đã gặp qua là không quên được, cung nhân đã thu hết tất cả giấy bút và sách vở của hắn.
Lo lắng hoàng tử có máu dị tộc như hắn sẽ bệnh dịch tả triều cương.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn là trộm được sách vở, học được chữ.
Hai nước giao chiến, hắn được sự tín nhiệm của hoạn quan đốc chiến, lặng lẽ đi tiền tuyến.
So với tử khí trầm trầm của Lãnh Cung thì hắn càng thích tử vong nóng hổi hơn.
hoạn quan đốc chiến nghe xong hiến kế của hắn, trong một tháng đã lấy được sáu thành trì.
Vốn tưởng rằng là dễ dàng, không ngờ địch quốc lại phái người ám sát, hắn không tránh kịp thân bị trọng thương.
Sau đó Vương Thượng bệnh nặng, mấy hoàng tử vì cướp quyền nên đã qua loa triệt binh ký kết minh ước.
Còn tìm hắn từ trong lãnh cung ra, đưa tới làm hạt nhân cho Chu triều biểu hiện thành tâm.
Hắn không muốn làm hạt nhân, nửa đường nghĩ cách chạy thoát.
Thân phận tiểu nhi tử của Lục gia lưu lạc bên ngoài kinh thành vẫn tới đô thành Chu Triều như cũ.
Từ nhỏ hắn đã sinh trưởng trong Lãnh Cung, chưa bao giờ xuất hiện ở trên triều đình, ngay cả tên cũng không có.
Trừ một số ít cung nhân của Trịnh Quốc gần như không có ai nhìn thấy mặt hắn, không sợ bị vạch trần.
Vốn tưởng có thể đổi thân phận cũng không tệ, không ngờ lại bị nhị công chúa triều Chu nhìn trúng.
Lục Diễm vẫn luôn cẩn thận, cho đến hôm nay ca ca của hắn gọi hắn ra, khi nói chuyện không ngừng muốn rót rượu cho hắn.
Hắn không chịu uống những rượu đó, nhưng không ngờ rằng mê dược lại ở trong rượu.
Đó là bí dược trong hoàng cung Chu triều, vô sắc vô vị, thiên kim quý giá, nhưng chỉ trong thời gian một nén nhang đã làm cho người ta tứ chi vô lực.
Lục Diễm dùng hết toàn lực thoát thân khỏi quán rượu, mắt thấy thể lực của mình dần dần không chống đỡ nổi, hắn trốn vào trong khách khứa đông đảo của Quỳnh lâu, làm việc theo hoàn cảnh.
Lâm Khê nhìn về phía tầm mắt của đối phương:
- Ngươi... Thật ra rất có năng lực.
Đã trôi qua nửa tháng rồi mà vị công chúa kia vẫn còn chưa đắc thủ, vẫn còn nhớ mãi không quên.
Dù sao thì cũng coi như là một nhân tài đi.
Khó trách trêu hoa ghẹo nguyệt, gương mặt này chẳng những đẹp, một đôi mắt mũi nhọn tẫn hiện không nói, còn có mấy phần mị hoặc.
Cho dù là cao ngạo hay sắc bén, nhưng nếu như là một thanh bảo kiếm sắc bén, cho dù bị cắt đứt ngón tay thì cũng phải nắm chặt lấy.
Loại người mang theo mỹ nhân này, người thường có lẽ sẽ chùn bước, nhưng gặp phải công chúa nắm quyền lực trong tay, lại không kiêng nể gì người.
Dù sao thì hắn cũng muốn đi chinh phục.
Thẩm Trọng Tiêu thấy Lâm Khê vẫn luôn nhìn người, mở miệng nhắc nhở:
- Tốt nhất ngươi không nên lẫn vào.
Lâm Khê không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu Thẩm Trọng Tiêu đều nói như vậy...
Nàng mỉm cười:
- Tửu lâu chúng ta có vũ cơ. Ngươi biết khiêu vũ không?
yết hầu của Lục Diễm quay cuồng:
- Ta sẽ không, nhưng mà ta sẽ đánh đàn.
Lâm Khê vỗ tay nói:
- Vậy à, tửu lâu chúng ta thiếu một phòng thu chi, chính là ngươi.
Mọi người:
- ...
Tác giả có chuyện nói:
Một đám thuộc hạ: "Chỉ có thể đốt sớm hay muộn!"
Tiểu Lục là chuyện xấu mà trước đó hắn muốn làm cho nghẹn.
Sau này... Đã nghĩ chuyện xấu lại dính người