• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Khê dùng ngón tay kẹp khối ngọc bội kia lên.

Tỷ lệ tốt, điêu khắc hoa văn bình thường, bán cũng sẽ không có người chú ý tới.

Nàng bỏ lại cho Đan Võ:

- Đồ vật trong hoàng cung rất tốt, so với khối ngọc bội lần trước có thể bán được càng nhiều tiền hơn.

Nàng muốn trang sức nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là đổi thành bạc càng thật hơn.

Khi đó, thuận tiện nhìn thấy tình thế không đúng, mang theo cả nhà đồ tế nhuyễn chạy đi.

May mà hôm nay hoàng cung cũng không phải là không có.

Đan Võ nhận lấy, giọng nói mang theo vài phần nhảy nhót:

- Lần này ta sẽ chọn thương nhân bình thường mở hiệu cầm đồ bán! Nhất định sẽ đưa ra giá tốt!

Đạp Tuyết hít một hơi thật sâu, cung nhân vừa mới đi, các ngươi cũng đang suy nghĩ nên đi cửa hàng nào rồi?

Thị vệ đều bị đại tiểu thư làm cho mất mặt, nàng còn có thể nói cái gì?

Mắt thấy sắp vào đến nơi, nàng cân nhắc làm mấy bộ quần áo cho tiểu thư nhà mình.

Muốn thiển sắc, uyển chuyển nhẹ nhàng, tiên khí phiêu phiêu.

Ít nhất thì tiểu thư cũng phải là nữ nhân của một thế gia thanh quý.

Nàng không giống với những thị vệ này! Nàng là người nghĩ đến chuyện thực tế!

Tế tự trong cung vừa mới kết thúc, Thái Tử đã hưng phấn đi gặp Hoàng Hậu.

- Thỉnh ngài sớm ngày đi thỉnh chỉ với phụ vương, vì ta và Lâm Khê tứ hôn, để tránh đêm dài lắm mộng.

- Theo lý thuyết, nàng có thể làm trắc phi của Thái Tử, hẳn là vô cùng thích thú mới đúng.

Giọng nói dừng lại, hoàng hậu nhíu mày:

- Hôm nay ta còn chưa nhắc tới, nàng giống như có điều phát hiện, thoái thác nói hôn sự toàn bộ do nàng làm chủ.

Trong mắt Thái Tử hiện lên một tia không kiên nhẫn:

- Nói đến cùng, cô họ Lâm, là con gái của Lâm gia, cha mẹ cô đã không còn nữa, đương nhiên là do lão thái thái Lâm gia và đại bá của cô làm chủ!

Hiện tại đương gia Lâm gia là cánh rừng lương thực, nhưng mà quan ngũ phẩm, có thể leo lên thì Thái Tử nhất định sẽ không từ chối.

Hoàng hậu nhất thời không thể đưa ra chủ ý:

- Ngươi nghĩ cho ta.

Thái Tử nắm chắc thắng lợi nói:

- Chỉ cần Lâm Khê vào Đông cung, Lương Cảnh An chiếu cố cháu gái thì cũng sẽ không làm khó ta. Có tầng quan hệ thông gia này, Đoan Vương cũng sẽ nghi ngờ hắn càng thiên hướng về ta, sẽ không thân cận nữa. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Tướng quân có thể mượn sức nắm quân quyền trong tay, lại có thể được mỹ nhân trong lòng, đây chính là một chuyện tốt.

Hoàng hậu bị lợi ích làm cho động lòng, gật đầu nói:

- Ta sai người đi thăm dò khẩu phong của Lâm gia, lại đưa Lâm Khê tới trong cung, để ngươi có cơ hội ở cùng nàng.

Thái Tử gật đầu:

- Đến lúc đó ta sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Hoàng hậu tùy ý tìm khối ngọc bội thưởng cho Lâm Khê. Sau đó sai người đi ám chỉ Lâm gia, không ngoài dự đoán, bên kia không có dị nghị.

Trong cánh rừng lương tri nói Hoàng hậu và Thái Tử cố ý để Lâm Khê vào Đông Cung cũng là rất ngoài ý muốn.

Cung nhân vừa mới đi, cánh rừng lương thực đã triệu tập mọi người Lâm gia.

Mặc kệ ngày xưa như thế nào, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tận lực chữa trị quan hệ với Lâm Khê.

Ngày đó, Thái Tử đăng cơ, Lâm Khê là hậu phi, tiền triều hậu cung liên lụy rất nhiều, nàng cũng cần phải có nhà mẹ đẻ duy trì.

Mà Lâm gia bọn họ đương nhiên cũng sẽ gà chó lên trời rồi.

Tô Dạng Dạng Hình nghe xong tin tức này có chút không phản ứng lại:

- Thái tử muốn cưới Lâm Khê?

Lâm Triết Gia ghi hận lần trước ở trại nuôi ngựa bị tính kế, làm cho mình mất mặt, sau đó lập tức hừ lạnh một tiếng:

- Nhưng mà muốn mượn sức này mượn sức của hắn, nàng lại bay lên đầu cành.

Tô Dạng Dạng Không nói gì nữa.

Lâm Khê sau khi bán cửa hàng xong thì không nói, sư huynh cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Một mình nàng khó có thể một mình khởi động Hồi Xuân đường, đơn giản đóng cửa không tiếp tục kinh doanh nữa, cũng không hỏi thăm nữa. Chỉ là ngày thường chế tạo một ít dược liệu thơm ngon, bán cho quý nữ kinh thành.

Tô Dạng Dạng một lòng chờ đợi Tiêu Nhàn có thể sớm ngày trở về, dù sao hắn cũng đã nói với hắn, cho dù là thật xin lỗi mọi người thì cũng sẽ bảo vệ mình...



Lâm Khê gả cho Thái Tử, tuy chỉ là trắc phi, nhưng cũng đủ để cho người khác nhìn với cặp mắt khác.

Từ thái độ của mọi người Lâm gia, có thể nhìn ra một chút.

Trong lòng Tô Dạng Dạng có chút không thoải mái, nàng tự an ủi mình, hoàng đế chỉ là bề ngoài rất sủng ái hoàng hậu và Thái Tử mà thôi.

Nàng đã sớm phát hiện hoàng hậu nhiều năm không uống lộn thuốc...

Người hạ dược chính là đương kim thiên tử, đối phương cũng phái người cảnh cáo nàng không được nói lung tung.

Tô Dạng Dạng không dám nói bí mật này cho người khác, nhưng mà nếu hắn nói ra và kết thành một đảng Thái Tử thì sớm muộn gì cũng bị ghét bỏ.

Lâm Khê gả vào Đông Cung, hiện tại là phong cảnh, chỉ sợ cũng phong cảnh không được mấy năm.

Nghĩ như vậy, nàng đã thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hậu sai người đưa ngọc bội đi, một lòng chờ Lâm Khê tiến cung tạ ơn.

Đã bảy ngày rồi mà vẫn không thấy người tới, hôm nay nàng lại phái cung nhân đi thúc giục.

Phủ Quốc Công ánh mặt trời cùng vận.

Lâm Khê nằm dưới tàng cây ngủ trưa, ánh mặt trời trải qua lá cây quá si một tầng, phơi ở trên người vừa vặn.

Trước mặt nàng là một cái bàn nhỏ, có một bình trà hoa đang sôi trào, mấy đĩa điểm tâm tinh xảo.

phơi nắng ngủ trưa thật không thích ý.

Phòng tiếp khách tiền viện, Đạp Tuyết ứng phó với người trong cung.

Đây là lần thứ hai hoàng hậu phái người tới.

- Tiểu thư nhà ta cũng niệm đi trong cung tạ ơn, chỉ là ngày ấy về nhà, nàng đã bị bệnh phong hàn, bây giờ còn không thể xuống giường, chỉ sợ bệnh khí đã cấp cho Hoàng hậu nương nương.

Trên mặt cung nhân lộ ra vẻ khó xử:

- dưỡng bảy ngày rồi mà vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp sao?

Đạp Tuyết:

- Tiểu thư hy vọng sớm khỏi hẳn một chút, nàng ngay cả tổ mẫu ôm bệnh nhẹ cũng không thể tiến vào thăm, đương nhiên không tiện đi tạ ơn.

Cung nhân không thể làm gì:

- Vậy được rồi, hảo sinh chiếu cố tiểu thư nhà ngươi, hoàng hậu nương nương từ ái, thưởng rất nhiều dược viên bổ dưỡng.

Đạp Tuyết ngàn ơn vạn tạ, khách khí tiễn cung nhân đi.

Nửa canh giờ sau, lại có thêm một nhóm người nữa.

Lâm phủ lần thứ ba phái người tới cửa.

Bà tử Lâm phủ phái tới nói thân thể Lâm lão thái thái bệnh nhẹ, đặc biệt mời Lâm Khê hồi phủ.

- Tiểu thư cũng rất nhớ, chỉ là hai ngày này thân thể của nàng bị bệnh nhẹ, sợ qua bệnh khí nên làm cho lão thái thái. Hoàng hậu nương nương thúc giục cô nương đi vào trong cung tạ ơn, nàng cũng chưa đi.

Giọng nói dừng lại, Đạp Tuyết lại nói:

- Những dược liệu này là cô nương cố ý bồi dưỡng thân thể cho lão thái thái, biểu hiện hiếu tâm.

Mắt thấy nói không động, đối phương chỉ có thể hậm hực nhận lấy dược phẩm:

- Vậy được rồi, dặn dò cô nương nhà ngươi dưỡng bệnh cho tốt, nếu như khỏi hẳn thì nhất định phải nói một tiếng.

- Ta nhớ kỹ.

Hoàng hậu sai người đưa dược viên tới, Lâm Khê không muốn ăn, bảo Đạp Tuyết thay đổi đóng gói, cầm đi đưa cho lão thái thái của Lâm gia.

Cho dù người không đi thì cũng phải làm đủ công phu trên mặt mũi.

Làm người khác biết nàng chỉ là thân thể bệnh nhẹ không thể đi, cũng không phải bất hiếu.

Sau khi giải quyết xong hai nhóm người, Đạp Tuyết trở lại sân, nhìn tiểu thư với tư thế ngủ rất bất nhã, trong lòng thở dài.

- Tất cả đều đã xong.

Lâm Khê từ trên ghế nằm ngồi dậy:

- Đạp Tuyết ngươi thật biết làm, mau tới ăn điểm tâm đi.

Đạp Tuyết có chút khó xử:

- Chuyện này vẫn luôn kéo dài không thành vấn đề sao?

Lâm Khê:

- Đương nhiên không thành vấn đề, ai còn chưa bị bệnh chứ.

Chờ nàng bệnh trên một tháng, tâm tư của những người đó đương nhiên sẽ phai nhạt.

Nếu không nhạt thì lại nghĩ cách chết.



Mặc cho người khác ra chiêu như thế nào, nàng cũng không tiếp.

Thật vất vả mới có thể sống mấy ngày thoải mái, nàng lại không muốn lại gần làm người tính kế.

Không bằng nằm ở trong nhà phơi nắng đi.

Lại nói, dựa theo cốt truyện trong sách, Thái Tử chỉ có thể sống ba năm, nàng hà tất phải bị liên lụy.

Hiện tại, mặc kệ là trước khi đăng cơ hay là sau khi đăng cơ, đều vẫn luôn bị thế gia quý tộc uy hiếp.

Đối với những thế gia trăm năm đó, ai làm hoàng đế cũng không sao, chỉ cần quyền thế của bọn họ không bị lật đổ là được rồi.

Bây giờ sau khi nâng đỡ Thái Tử, cùng với nâng đỡ Đoan Vương lệ phi, sau lưng chính là các thế gia duy trì.

Cho dù bọn họ đăng cơ thì đương nhiên cũng sẽ bị thế gia tòng long uy hiếp.

Chu Đế mưu tính sâu xa, người hắn hướng vào không phải là Thái Tử và Thụy Vương, mà là Thẩm Trọng Tiêu không có bối cảnh của mẫu phi.

Huống chi lúc trước Chu Đế còn từng yêu mẹ của Thẩm Trọng Tiêu.

Chỉ là ngại Thái Tử và Đoan Vương thế lớn nên mới không lộ ra vẻ mặt gì.

Chu Đế nể trọng cữu cữu của nàng, chưa từng nghi ngờ, đối với triều thần và con dân đều rất nhân từ.

Chỉ tiếc mệnh số không dài, trước mắt chỉ còn lại ba năm tuổi thọ.

Một đời vua một đời thần, Thẩm Trọng Tiêu có thể tâm ác hơn cha hắn rất nhiều, cũng càng có thủ đoạn.

Sau khi hắn đăng cơ, đầu tiên là mặc kệ thế gia mưu hại Công Quốc Công mưu phản, ngoại trừ tướng quân có quân công cao nhất. Dù sao thì hắn cũng là một danh kỳ, lại giết một đám thế gia quyền quý.

Cuối cùng hắn cũng nắm giữ chặt quyền lực ở trong tay.

Cho dù biết chuyện xảy ra trong tương lai, Lâm Khê cũng không nghĩ tới chuyện rời khỏi.

... Quá quen với cuộc sống thoải mái, không muốn bôn ba mệt mỏi.

Nàng không bỏ được sự phú quý an nhàn trước mắt, chỉ sợ có chút khúc chiết, không đáng kể chút nào so với ngày tháng vết đao liếm máu trước đó.

Hơn nữa muốn chạy sợ cũng không chạy được, Chu Đế tín nhiệm cữu cữu của hắn, nhưng tất nhiên sẽ không để cho hắn rời khỏi.

Dù sao thì hắn cũng đang ở tuổi tráng niên, có bản lĩnh này cũng có thể hiệu lực cho người khác.

Cứ như vậy đi, phát hiện không đúng lại mang cả nhà chạy trốn.

Lâm Khê bẻ đầu ngón tay đếm, hiện tại phủ Quốc Công có ba dạng là nàng không rời khỏi.

Người cho nàng vô số tiền tài.

Đạp Tuyết làm chuyện mà nàng không muốn phí đầu óc suy nghĩ.

Lâm Ngạn, có thể giải buồn.

Một tháng trôi qua như sóng gió, phủ Quốc Công nhận được thiếp mời.

Lão thái thái Lâm gia 60 tuổi làm đại thọ.

Tuy là không có huyết thống tổ mẫu, nhưng làm tôn bối, Lâm Khê không nói ra.

Nàng bị bệnh một tháng, kinh thành đều có lời đồn nàng sắp bệnh chết... Cũng là có chút thái quá.

Đạp Tuyết:

- Lần này không thể bỏ qua.

- Ngươi yên tâm ta hiểu rõ, đương nhiên phải đi.

Trận sinh nhật này là một trong những bước ngoặt quan trọng của giấc mộng, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Khê ở nhà lâu như vậy cũng có chút mệt mỏi.

Người khác đều đánh tới cửa, vẫn luôn trốn tránh... Đó cũng không phải là không được.

Nhưng bị người khác nhớ thương, tóm lại là không yên ổn.

Trong đầu nàng có một biện pháp có thể làm mọi người kinh diễm.

Đạp Tuyết thấy tiểu thư nhà nàng cười quỷ dị, vẻ mặt cảnh giác:

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Khê uống một ngụm trà:

- Không làm gì, nhưng mà ngày đó cho dù xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không cần lo lắng quá nhiều.

Đạp Tuyết:...

Nói cái gì vậy? Nàng đã bắt đầu lo lắng rồi!

Tác giả có chuyện nói:

Lâm Khê: Ta ở trong nhà nghẹn một đại chiêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK