Mình tuyệt đối không thể chết ở đây, Tiêu Nhàn dựa vào tín niệm vượt xa người khác, cố gắng chống đỡ thân thể rách nát lăn một vòng bên cạnh.
Dùng hết toàn lực tránh thoát mũi tên thứ hai. Mũi tên thứ ba tiếp theo khuỷu tay bắn trúng đùi hắn!
Ánh mắt Lâm Khê lạnh như băng, lần này rút ra ba mũi tên đồng thời đáp ở trên dây cung.
Xem đi, nàng cũng có thể săn thú một phương.
Thường thường bắn một mũi tên, thường thường lại buông lỏng tay, làm cho người này bôn ba suốt đêm, cuối cùng hy vọng tan biến sau đó tuyệt vọng mà chết.
... Suy nghĩ này vừa hiện lên, Lâm Khê đã đánh mất.
Thôi bỏ đi, vẫn là lưu loát mà giết, sớm một chút trở về tiếp tục ngủ.
Huynh trưởng nói, nếu tùy ý để sát niệm trong lòng lan tràn, không tăng thêm khắc chế thì cũng sẽ phá hủy khả năng nàng trở thành người bình thường.
Có huynh trưởng ân cần dạy bảo, mình và những người này rốt cuộc không giống nhau.
Ba mũi tên cùng phát, một mũi tên cắm ở giữa trái tim của nam nhân.
Tiêu Nhàn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, nằm trên mặt đất không thể động đậy, máu từ khóe miệng và lỗ mũi của hắn không ngừng tràn ra.
Khí tức ít hơn thì giận nhiều, mắt thấy sống không được mấy hơi thở.
Lâm Khê từ trên cây nhảy xuống.
Nàng thu liễm sát khí, vạt áo nhẹ nhàng, váy trăm nước màu trắng yên lung tiên khí phiêu phiêu, lúc này lại là tiên nữ đạp trăng mà đến.
Đan Võ tiến lên báo cáo:
- May mà tiểu thư tới, bằng không nhiệm vụ của chúng ta có thể sẽ thất bại.
Lâm Khê:
- Chuyện này không trách các ngươi, hắn vốn đã khó đối phó rồi. Người đã chết thì tốt rồi.
Tiêu Nhàn mở to hai mắt nhìn, thấy rõ mặt nữ tử trước mắt, trong mắt đều là kinh ngạc và không cam lòng.
Không thể nào, hắn lại chết ở trên tay loại tiện nhân này?
Hắn vốn định tìm cơ hội, âm thầm dùng độc dược tra tấn nàng...
Chỉ chậm một bước mà thôi.
Lâm Khê cười to thành tiếng:
- Ha ha, cũng không cần ngoài ý muốn như vậy, tháng trước ngươi gặp phải hai lần ám sát, thật ra cũng là ta phái người đi.
Đối phương có địch ý khắc cốt, nhưng không phải là người lương thiện.
Lâm Khê biết vận khí của mình giống nhau, sao có thể làm ra tai họa ngầm như vậy.
Sau khi nổi lên sát tâm, nàng phái hai đám người đi ám sát. Nhưng dù sao cũng chỉ là nam chính ở sau vai, hai lần cũng chưa đắc thủ.
Tiêu Nhàn cảnh giác tâm cao, chẳng những thân thủ tốt, lại có thêm thân phận che giấu, có cha của hắn là Tiêu Xuân Hạc âm thầm bảo vệ.
Lúc này Lâm Khê mới nghĩ tới châm ngòi ly gián.
Không thể không nói, nhiều năm phu thê vẫn còn nghi vấn tình yêu của nhau, nhưng hận khẳng định là thật.
Vị Tiêu phu nhân kia rất thông minh, sau khi dùng kế điều Tiêu Xuân Hạc ra khỏi kinh thành, hắn đã phái một nhóm cao thủ tới ám sát Tiêu Nhàn.
Nếu không phải như vậy thì nàng còn không tìm được thời cơ bổ đao tốt.
Lâm Khê đã quyết định hạ sát thủ thì phải đảm bảo không có sai sót.
Nếu như bị hắn may mắn chạy thoát thì nhất định sẽ phản công, vậy thì phiền phức lớn rồi. Người này mệnh ngạnh lại vận khí cực tốt, nàng đương nhiên phải tận mắt nhìn thấy đối phương tắt thở mới có thể yên tâm.
Trong những giấc mộng đó, Tiêu Nhàn là một trong những nhân vật chính liên tiếp gặp nạn.
Nhưng dù sao thì cũng là thân thể phàm thai, bị thương nặng đến mức không thể xoay chuyển trời đất thì vẫn sẽ chết.
Tiêu Nhàn giết rất nhiều người, nhưng trước nay hắn không ngờ có ngày mình cũng sẽ chết.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, hắn cũng không yên tâm sư muội...
Trong nháy mắt tắt thở, hắn vẫn không thể tin được sẽ rơi vào kết cục như thế.
Tận mắt nhìn không nhắm mắt.
Lâm Khê đưa cung tiễn cho người khác, nhận lấy khăn tay lau lau tay, tiện tay ném khăn xuống đất, che mắt lại.
Giọng nói của nàng bình tĩnh đến mức giống như có vài phần ôn nhu.
- Không thể để người khác phát hiện thi thể, biết hắn đã chết thì bỏ tám khối ném vào trong núi cho uy lang được không?
Một đám thuộc hạ:
Đại tiểu thư giống như tiên tử, mở miệng đã nói ra tám khối, đầu óc bọn họ có chút không hiểu nổi.
Nhận thấy suy nghĩ của mọi người, Lâm Khê nhìn váy của mình một chút.
- Đạp Tuyết giúp ta chọn váy, thật ra có chút không tiện. Tay áo lớn, màu trắng cũng không dễ che giấu. Sau này ta vẫn phải làm mấy bộ quần áo mới. Màu đậm, bên người.
Một đám thuộc hạ:
Làm, làm quần áo làm gì?
Lâm Khê tâm tình tốt, không cần người khác hỏi, đã tri kỷ giải thích nghi hoặc:
- Đương nhiên là tiện tay giết người rồi!
Nàng vỗ vỗ bả vai của Đan Võ:
- Xử lý tốt chuyện kế tiếp, không cần lưu lại nhược điểm, ta đi về ngủ trước.
Bóng dáng tiêu sái biến mất dưới ánh trăng, lúc này các cao thủ ở đây mới lấy lại tinh thần.
Chuyện này thật sự không thể nói.
Ai có thể ngờ được là tiên khí tung bay, đại tiểu thư như tuyết giữa tháng, lời nói ôn nhu đáng sợ như thế.
Mấy người này tự xưng là cao thủ, tuy rằng nghe lệnh quốc công gia bảo vệ Lâm Khê, nhưng cũng có ngạo khí của mình.
Lúc trước cũng chỉ là tuân mệnh không có kính nể, hiện tại có thể hoàn toàn nghe lệnh Lâm Khê, tất nhiên là bị tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn của nàng thuyết phục.
Nhưng sau này bọn họ có thể không thể nhìn thẳng vào những gương mặt hiền từ của Bồ Tát trong miếu, cùng với những nữ nhân thế gia khí chất thanh quý trong đó nữa.
Một nửa cửa hàng đổi chủ ở ngõ Đông Vọng lâu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Sau khi ăn xong, cư dân kinh thành đều nói về đề tài này.
Dù sao đây chính là con đường phồn hoa nhất kinh thành, không chỉ hiểu biết cửa hàng gia tộc, cửa hàng đồ cổ trân bảo, cửa hàng trang sức.
Lần này đổi chủ còn có Hồi Xuân Đường và Quỳnh Lâu!
Hồi Xuân Đường chưởng quỹ là Tô cô nương danh chấn kinh thành, nàng viết thơ từ được văn nhân truy phủng không nói, càng có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu làm người ta vỗ tay tán dương.
Năm đó, nàng đã nghĩ ra cách bỏ ma cụ, chuyển sang dùng phương pháp chế tạo lưu ly. Năm ấy, ở Thượng Nguyên, đèn hoa đăng, Tô cô nương gọi người chế tạo đèn pha lê, làm khẩu khẩu của thế gia quý tộc, phổ biến một thời!
Hồi Xuân Đường ngồi khám mở dược, tuy giá cả cao hơn bên y quán rất nhiều, nhưng Tô cô nương và sư huynh của nàng y thuật lợi hại, ngược lại cũng coi như là tiền của riêng, khách nhân tới hỏi bệnh nối liền không dứt.
Càng không nói đến việc Hồi Xuân Đường còn nghiên cứu chế tạo các phương thuốc thẩm mỹ. Ví dụ như có thể thắt eo nhỏ, có thể tăng da trắng nõn, phù dung ngọc cao, những thứ này đều được quý nữ kinh thành truy phủng.
Mỗi ngày vào Xuân Đường, số tiền tăng thêm không nhỏ, nhưng vẫn không thể so sánh với phường đuôi của Quỳnh lâu.
Đó chính là tửu lâu kiếm tiền tốt nhất kinh thành!
- Lâm tiểu thư xuống tay cũng quá độc ác!
- Năm đó, Quỳnh Lâu chính là do phụ thân của nàng mở, nếu không phải bây giờ nàng đã sắp đặt nắm chắc tay, chỉ sợ chờ bào đệ của nàng thành niên, Lâm gia cũng sẽ không buông tay!
- Hà tất nháo như vậy, tốt xấu gì cũng là người một nhà.
- Nói thì cũng không thể nói như vậy, nếu như đại bá, nhị bá của ngươi chiếm sản nghiệp cha mẹ ngươi để lại cho ngươi thì ngươi có đồng ý hay không?
- Đừng ồn ào, đừng ồn ào, chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi.
Trong nghị luận sôi nổi, sau khi đổi chủ đóng cửa mười ngày thì Quỳnh lâu đã trở thành nơi đổi chủ.
Đêm nay lại lần nữa sáng đèn khai trương.
Ba căn lầu bốn tầng đều đứng đó, ngọn đèn đuốc chiếu sáng cả con đường.
Trong lầu có rất nhiều cây cầu hoặc sáng hoặc tối, một cơn gió thổi qua, rèm cửa trân châu được treo thành ngọn đèn dầu chiếu xuống, sáng ngời và đung đưa.
Toà nhà này, bỏ đi một nửa kinh thành xa hoa tráng lệ lãng phí.
Lâm Khê đứng ở phía xa, tham tiền thưởng thức một hồi lâu, hiện tại khách sạn này đã thuộc về nàng!
Chuyện này phải cảm ơn Lâm Triết Gia, đi vào trong miếu bái Thần Tài cũng chưa linh như vậy!
Ba ngày trước, chẳng những Quỳnh lâu mở cửa rượu và đồ ăn, vào tiệm ăn cơm còn tặng một tấm khăn lụa tinh mỹ.
Bởi vậy, tuy đã đổi chủ nhân nhưng khách nhân vẫn ngồi đầy, không chậm trễ chút nào.
Lâm Khê không hiểu chuyện kinh doanh của tửu lâu, cũng may tửu lâu do tổng quản Đạp Tuyết quản lý, nàng cũng không cần phải hiểu.
Chỉ cần hiểu có thể tránh được rất nhiều bạc là được rồi.
Có khả năng như vậy đương nhiên nha hoàn rất tốt, chỉ là hiện tại nàng càng không rời khỏi Đạp Tuyết, khó tránh khỏi bị nàng tính kế.
Đạp Tuyết sẽ để mình mặc một ít váy đẹp mà nàng cảm thấy, mặt ngoài nhìn như là một quý nữ trong trẻo lạnh lùng.
Hôm nay cũng là như thế.
Lâm Khê vừa mới bước vào đại sảnh, một đám nam nữ đã nhìn qua.
Nữ tử trước mắt mặt mày như vẽ, váy mép lóe lên ánh nến, mặt mày lại vô cùng thanh linh, giống như nước tuyết vậy.
Nhưng phía sau nàng còn có bảy tám tên tuỳ tùng, vừa nhìn đã biết tất cả đều là tay cứng rắn! Những tên mãng hán này thật sự phá hoại hứng thú của mỹ nhân trong tranh.
Khó tránh khỏi làm cho người ta tiếc nuối, lại sợ hãi, không dám tiến lên bắt chuyện.
Biểu tiểu thư Lâm gia Tô Dạng Dạng xinh đẹp vô song, là mỹ nhân nổi tiếng từ xa đến, mới tìm về Lâm Khê cũng có khí chất xuất trần.
Thật sự có thể nói là một môn song xu.
Nhưng trước mắt Hồi Xuân đường đóng cửa đã được 10 ngày, chắc là bên Tô Dạng Dạng cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Tô Dạng Dạng Đản gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, nàng muốn đi đâu tìm cửa hàng thích hợp?
Cho dù có cửa hàng cho thuê, cũng không có đường đi tốt như hiện tại.
Đến lúc đó tất nhiên sẽ thiếu rất nhiều khách nhân... Không bằng kiếm tiền trước kia.
Còn có đó là... Sư huynh của nàng đã biến mất suốt ba ngày.
Tiêu Nhàn trước nay đều coi nàng là người đầu tiên, tuyệt đối sẽ không nói một câu công đạo liền rời khỏi vào thời điểm này.
Cũng không biết là hắn bị ai làm vướng chân.
Cũng may là trước mắt tuy rơi vào khốn đốn, còn có Thẩm Trọng Tiêu giúp nàng... Tô Dạng Dạng nhìn nam nhân vô song tuấn mỹ trước mắt, trong lòng hơi thở ra.
Cửa bị đẩy ra, tôi tớ bước nhanh đi vào, cúi đầu báo cáo:
- Điện hạ, Lâm Khê tới Quỳnh Lâu.
Thẩm Trọng Tiêu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ được y quán, để cho ngươi tự ra mặt, ngươi không cần khó xử.
Tô Dạng Dạng vui mừng ra mặt, cúi đầu ngượng ngập nói:
- Cảm ơn, mấy ngày nay Lâm Khê vẫn luôn tránh mà không gặp, ta cũng không có cách nào.
Lâm gia và Lâm Khê sau khi chia tay nhau, không muốn nàng lui tới với người khác, để nàng đổi nơi mở y quán.
Thẩm Trọng Tiêu ra mặt mua, tuy rằng buông tha chút tiền tài đi ra ngoài, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để phá cục.
Đã giữ được cửa hàng, nhưng không đến mức không thể công đạo với người của Lâm gia.
- Chúng ta đi thôi.
Trong lòng Thẩm Trọng Tiêu cũng không nhẹ nhàng như vẻ bên ngoài.
Mấy ngày nay phủ Thượng Thư loạn thành một đoàn, Tiêu Xuân Hạc trên đường về kinh kinh bị ngộ phục!
Không ai biết vị Hộ Bộ thượng thư này, mặt ngoài cầm trung hoàng tử nào cũng không giữ, ngầm là người của hắn.
Tiêu Xuân Hạc bị trọng thương, hắn đã nói thẳng với Tiêu Nhàn là con của hắn... Còn cầu mình nhất định phải giữ được tính mạng của con trai hắn.
Cũng vẫn luôn chắc chắn rằng chuyện lần này không thoát được quan hệ với Tiêu phu nhân, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
Trong đầu Thẩm Trọng Tiêu hiện lên hàng ngàn hàng vạn chữ, trong đầu hắn hiện lên một tia sáng, có lẽ những chuyện này có liên quan đến Lâm Khê.
Ngày mã cầu kiến tạo, Lâm Khê chẳng những cãi nhau với Tiêu Nhàn không thoải mái, còn nói với Tiêu phu nhân mấy câu.
Nhưng mà... Sao nàng lại có năng lực lớn như vậy.
Đây hẳn là trùng hợp.
Thẩm Trọng Tiêu đánh mất hoài nghi từ đáy lòng, nhìn về phía Tô Dạng Dạng Bóng đang tràn đầy u sầu bên cạnh.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời không nói về thân thế của sư huynh nàng thì tốt hơn.
Lâm Khê làm chủ nhân, bị gã sai vặt nhiệt tình dẫn đi phòng tốt nhất lầu 4.
Đợi đến khi đồ ăn đến gần, nàng mở cửa sổ ra, nhìn ra xa trong gió đêm.
Địa thế nơi này rất cao, đường phố kinh thành đều thu hết vào mắt, thậm chí còn mơ hồ thấy hoàng cung.
Nhưng lại không nhìn thấy nơi xa ngàn dặm.
Không biết lúc này, huynh trưởng ở ngoài ngàn dặm đang làm gì, hắn nhận được bạc mà mình đưa đi có vui vẻ không?
Sau này, nếu hắn biết mình có được tửu lâu này thì sẽ nói cái gì?
Lâm Khê có chút đắc ý, trước khi huynh trưởng tới kinh thành, nàng đã giết người.
Chuyện này có thể nghe được rất nhiều lải nhải.
Nàng nhớ lại lúc nhỏ mình bướng bỉnh đánh nhau với thiếu niên trong thôn.
Khi đó nàng đã học kiếm thuật nửa năm, tự giữ thân thủ tốt, chắc chắn đối thủ cho dù có bao nhiêu người cũng thắng chắc rồi.
Vốn dĩ đã nắm chắc thắng lợi, không ngờ đối phương lại chỉ gọi tới một người.
Một người này đủ để cho trăm người, nàng không quá mỹ quan mà bị huynh trưởng mang về nhà.
Lâm Khê không thích tú tài cách vách nói chuyện khi cao cao tại thượng, một lần thừa dịp bóng đêm, ăn trộm hai con gà nướng nhà hắn.
Huynh trưởng phát hiện lòng bàn chân của nàng dính lông gà, cầm thước đuổi sát nàng muốn đấm bản, nhưng từ khi nàng mười tuổi trở đi, huynh trưởng đã đuổi không kịp nàng.
Lâm Khê chạy quanh phòng ở chỗ Tần Vương, thấy huynh trưởng đuổi đến càng ngày càng nhanh, chỉ đành dừng lại, nhận mệnh vươn tay chịu phạt.
Huynh trưởng nâng thước thật cao, nàng nhắm mắt kêu to Ta biết sai rồi. Cái thước kia lúc buông rất nhẹ, giống như gãi ngứa.
Ngày hôm nay, huynh trưởng lặng lẽ để tiền ở trong viện tú tài, đã thay nàng bồi tội, lại bảo vệ nàng chút mặt mũi.
Khi Thẩm Trọng Tiêu đi vào thì thấy hai tay của nàng ôm trước ngực, dựa ở bên cửa sổ tươi cười ôn nhu.
Không giống như mấy lần trước không gần người, giống như về tới đêm đó bọn họ mới quen nhau ở trên thuyền.
Hắn khó tránh khỏi động dung, chậm rãi hạ giọng gọi người.
- Lâm Khê.
Người bên cửa sổ quay đầu, vẻ ôn nhu trong mắt lập tức rút đi, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Một lát sau, Lâm Khê thu hồi Lãnh Băng, cười hỏi:
- Hôm nay khai trương, Tín Vương điện hạ và Tô cô nương cố ý tới thăm việc làm ăn?
Thẩm Trọng Tiêu bị ánh mắt lạnh như băng của nàng đâm vào, trong lòng có chút không thoải mái, trên mặt không thay đổi nói:
- Ta nguyện ý ra thị trường mua y quán kia.
Lâm Khê bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra Tô cô nương còn muốn kinh doanh y quán ở bên kia? Ngươi nên nói sớm một chút!
Tô Dạng Dạng Có hơi quẫn bách:
- Ta có viết cho ngươi một phong thơ, ngươi không trả lời ta.
Vẻ mặt Lâm Khê có chút khó xử:
- Nhưng ngươi cũng chưa tin tưởng, muốn mua hoặc là thuê cửa hàng. Chỉ là thay thúc bá Lâm gia bênh vực kẻ yếu, ta còn tưởng rằng trong lòng ngươi có khảm, khẳng định không muốn tiếp tục ở lại đó.
Vẻ mặt Tô Dạng Dạng Vô cùng vô tình, Thẩm Trọng Tiêu nhíu mày, nhẫn nại lạnh lùng phun ra bốn chữ.
- Thỉnh cầu bỏ những thứ yêu thích.
Lâm Khê cúi đầu chơi ngón tay:
- Không phải ta không muốn, chỉ là hôm kia cửa hàng này đã ra tay rồi... Bán cho biểu huynh của Thái Tử Phi, ta không muốn bội ước đắc tội với người khác. Nếu không thì giá cả giống nhau ta nhất định sẽ tăng cường cho các ngươi trước! Ngươi nên nói sớm đi!
Kinh thành nơi nơi đều là quý nhân, người mua nhìn trúng cửa hàng đoạn đường tốt, nếu có thể bỏ tiền mua, vậy thì có thủ đoạn dẹp yên phiền phức kế tiếp.
Tô Dạng Dạng:
- Không phải, sao ngươi có thể không nói một tiếng đã bán rồi?
Lâm Khê đầy vẻ bội phục.
- Cũng đừng nói những chuyện này: Sáng mai người mua sẽ tới thu mua cửa hàng, đồ vật của Tô cô nương còn chưa bắt đầu thu thập đi! Trước mắt đã không còn mấy canh giờ! Sao còn có thể có tâm tư nuốt trôi cơm nói chuyện phiếm ở khắp nơi được chứ?
Tác giả có chuyện nói:
Lâm Khê: Trước khi huynh trưởng của ta tới đã giết người, trốn được một đoạn mắng là ăn mày.
Huynh trưởng:
Dùng hết toàn lực tránh thoát mũi tên thứ hai. Mũi tên thứ ba tiếp theo khuỷu tay bắn trúng đùi hắn!
Ánh mắt Lâm Khê lạnh như băng, lần này rút ra ba mũi tên đồng thời đáp ở trên dây cung.
Xem đi, nàng cũng có thể săn thú một phương.
Thường thường bắn một mũi tên, thường thường lại buông lỏng tay, làm cho người này bôn ba suốt đêm, cuối cùng hy vọng tan biến sau đó tuyệt vọng mà chết.
... Suy nghĩ này vừa hiện lên, Lâm Khê đã đánh mất.
Thôi bỏ đi, vẫn là lưu loát mà giết, sớm một chút trở về tiếp tục ngủ.
Huynh trưởng nói, nếu tùy ý để sát niệm trong lòng lan tràn, không tăng thêm khắc chế thì cũng sẽ phá hủy khả năng nàng trở thành người bình thường.
Có huynh trưởng ân cần dạy bảo, mình và những người này rốt cuộc không giống nhau.
Ba mũi tên cùng phát, một mũi tên cắm ở giữa trái tim của nam nhân.
Tiêu Nhàn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất, nằm trên mặt đất không thể động đậy, máu từ khóe miệng và lỗ mũi của hắn không ngừng tràn ra.
Khí tức ít hơn thì giận nhiều, mắt thấy sống không được mấy hơi thở.
Lâm Khê từ trên cây nhảy xuống.
Nàng thu liễm sát khí, vạt áo nhẹ nhàng, váy trăm nước màu trắng yên lung tiên khí phiêu phiêu, lúc này lại là tiên nữ đạp trăng mà đến.
Đan Võ tiến lên báo cáo:
- May mà tiểu thư tới, bằng không nhiệm vụ của chúng ta có thể sẽ thất bại.
Lâm Khê:
- Chuyện này không trách các ngươi, hắn vốn đã khó đối phó rồi. Người đã chết thì tốt rồi.
Tiêu Nhàn mở to hai mắt nhìn, thấy rõ mặt nữ tử trước mắt, trong mắt đều là kinh ngạc và không cam lòng.
Không thể nào, hắn lại chết ở trên tay loại tiện nhân này?
Hắn vốn định tìm cơ hội, âm thầm dùng độc dược tra tấn nàng...
Chỉ chậm một bước mà thôi.
Lâm Khê cười to thành tiếng:
- Ha ha, cũng không cần ngoài ý muốn như vậy, tháng trước ngươi gặp phải hai lần ám sát, thật ra cũng là ta phái người đi.
Đối phương có địch ý khắc cốt, nhưng không phải là người lương thiện.
Lâm Khê biết vận khí của mình giống nhau, sao có thể làm ra tai họa ngầm như vậy.
Sau khi nổi lên sát tâm, nàng phái hai đám người đi ám sát. Nhưng dù sao cũng chỉ là nam chính ở sau vai, hai lần cũng chưa đắc thủ.
Tiêu Nhàn cảnh giác tâm cao, chẳng những thân thủ tốt, lại có thêm thân phận che giấu, có cha của hắn là Tiêu Xuân Hạc âm thầm bảo vệ.
Lúc này Lâm Khê mới nghĩ tới châm ngòi ly gián.
Không thể không nói, nhiều năm phu thê vẫn còn nghi vấn tình yêu của nhau, nhưng hận khẳng định là thật.
Vị Tiêu phu nhân kia rất thông minh, sau khi dùng kế điều Tiêu Xuân Hạc ra khỏi kinh thành, hắn đã phái một nhóm cao thủ tới ám sát Tiêu Nhàn.
Nếu không phải như vậy thì nàng còn không tìm được thời cơ bổ đao tốt.
Lâm Khê đã quyết định hạ sát thủ thì phải đảm bảo không có sai sót.
Nếu như bị hắn may mắn chạy thoát thì nhất định sẽ phản công, vậy thì phiền phức lớn rồi. Người này mệnh ngạnh lại vận khí cực tốt, nàng đương nhiên phải tận mắt nhìn thấy đối phương tắt thở mới có thể yên tâm.
Trong những giấc mộng đó, Tiêu Nhàn là một trong những nhân vật chính liên tiếp gặp nạn.
Nhưng dù sao thì cũng là thân thể phàm thai, bị thương nặng đến mức không thể xoay chuyển trời đất thì vẫn sẽ chết.
Tiêu Nhàn giết rất nhiều người, nhưng trước nay hắn không ngờ có ngày mình cũng sẽ chết.
Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, hắn cũng không yên tâm sư muội...
Trong nháy mắt tắt thở, hắn vẫn không thể tin được sẽ rơi vào kết cục như thế.
Tận mắt nhìn không nhắm mắt.
Lâm Khê đưa cung tiễn cho người khác, nhận lấy khăn tay lau lau tay, tiện tay ném khăn xuống đất, che mắt lại.
Giọng nói của nàng bình tĩnh đến mức giống như có vài phần ôn nhu.
- Không thể để người khác phát hiện thi thể, biết hắn đã chết thì bỏ tám khối ném vào trong núi cho uy lang được không?
Một đám thuộc hạ:
Đại tiểu thư giống như tiên tử, mở miệng đã nói ra tám khối, đầu óc bọn họ có chút không hiểu nổi.
Nhận thấy suy nghĩ của mọi người, Lâm Khê nhìn váy của mình một chút.
- Đạp Tuyết giúp ta chọn váy, thật ra có chút không tiện. Tay áo lớn, màu trắng cũng không dễ che giấu. Sau này ta vẫn phải làm mấy bộ quần áo mới. Màu đậm, bên người.
Một đám thuộc hạ:
Làm, làm quần áo làm gì?
Lâm Khê tâm tình tốt, không cần người khác hỏi, đã tri kỷ giải thích nghi hoặc:
- Đương nhiên là tiện tay giết người rồi!
Nàng vỗ vỗ bả vai của Đan Võ:
- Xử lý tốt chuyện kế tiếp, không cần lưu lại nhược điểm, ta đi về ngủ trước.
Bóng dáng tiêu sái biến mất dưới ánh trăng, lúc này các cao thủ ở đây mới lấy lại tinh thần.
Chuyện này thật sự không thể nói.
Ai có thể ngờ được là tiên khí tung bay, đại tiểu thư như tuyết giữa tháng, lời nói ôn nhu đáng sợ như thế.
Mấy người này tự xưng là cao thủ, tuy rằng nghe lệnh quốc công gia bảo vệ Lâm Khê, nhưng cũng có ngạo khí của mình.
Lúc trước cũng chỉ là tuân mệnh không có kính nể, hiện tại có thể hoàn toàn nghe lệnh Lâm Khê, tất nhiên là bị tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn của nàng thuyết phục.
Nhưng sau này bọn họ có thể không thể nhìn thẳng vào những gương mặt hiền từ của Bồ Tát trong miếu, cùng với những nữ nhân thế gia khí chất thanh quý trong đó nữa.
Một nửa cửa hàng đổi chủ ở ngõ Đông Vọng lâu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Sau khi ăn xong, cư dân kinh thành đều nói về đề tài này.
Dù sao đây chính là con đường phồn hoa nhất kinh thành, không chỉ hiểu biết cửa hàng gia tộc, cửa hàng đồ cổ trân bảo, cửa hàng trang sức.
Lần này đổi chủ còn có Hồi Xuân Đường và Quỳnh Lâu!
Hồi Xuân Đường chưởng quỹ là Tô cô nương danh chấn kinh thành, nàng viết thơ từ được văn nhân truy phủng không nói, càng có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu làm người ta vỗ tay tán dương.
Năm đó, nàng đã nghĩ ra cách bỏ ma cụ, chuyển sang dùng phương pháp chế tạo lưu ly. Năm ấy, ở Thượng Nguyên, đèn hoa đăng, Tô cô nương gọi người chế tạo đèn pha lê, làm khẩu khẩu của thế gia quý tộc, phổ biến một thời!
Hồi Xuân Đường ngồi khám mở dược, tuy giá cả cao hơn bên y quán rất nhiều, nhưng Tô cô nương và sư huynh của nàng y thuật lợi hại, ngược lại cũng coi như là tiền của riêng, khách nhân tới hỏi bệnh nối liền không dứt.
Càng không nói đến việc Hồi Xuân Đường còn nghiên cứu chế tạo các phương thuốc thẩm mỹ. Ví dụ như có thể thắt eo nhỏ, có thể tăng da trắng nõn, phù dung ngọc cao, những thứ này đều được quý nữ kinh thành truy phủng.
Mỗi ngày vào Xuân Đường, số tiền tăng thêm không nhỏ, nhưng vẫn không thể so sánh với phường đuôi của Quỳnh lâu.
Đó chính là tửu lâu kiếm tiền tốt nhất kinh thành!
- Lâm tiểu thư xuống tay cũng quá độc ác!
- Năm đó, Quỳnh Lâu chính là do phụ thân của nàng mở, nếu không phải bây giờ nàng đã sắp đặt nắm chắc tay, chỉ sợ chờ bào đệ của nàng thành niên, Lâm gia cũng sẽ không buông tay!
- Hà tất nháo như vậy, tốt xấu gì cũng là người một nhà.
- Nói thì cũng không thể nói như vậy, nếu như đại bá, nhị bá của ngươi chiếm sản nghiệp cha mẹ ngươi để lại cho ngươi thì ngươi có đồng ý hay không?
- Đừng ồn ào, đừng ồn ào, chúng ta chỉ xem náo nhiệt thôi.
Trong nghị luận sôi nổi, sau khi đổi chủ đóng cửa mười ngày thì Quỳnh lâu đã trở thành nơi đổi chủ.
Đêm nay lại lần nữa sáng đèn khai trương.
Ba căn lầu bốn tầng đều đứng đó, ngọn đèn đuốc chiếu sáng cả con đường.
Trong lầu có rất nhiều cây cầu hoặc sáng hoặc tối, một cơn gió thổi qua, rèm cửa trân châu được treo thành ngọn đèn dầu chiếu xuống, sáng ngời và đung đưa.
Toà nhà này, bỏ đi một nửa kinh thành xa hoa tráng lệ lãng phí.
Lâm Khê đứng ở phía xa, tham tiền thưởng thức một hồi lâu, hiện tại khách sạn này đã thuộc về nàng!
Chuyện này phải cảm ơn Lâm Triết Gia, đi vào trong miếu bái Thần Tài cũng chưa linh như vậy!
Ba ngày trước, chẳng những Quỳnh lâu mở cửa rượu và đồ ăn, vào tiệm ăn cơm còn tặng một tấm khăn lụa tinh mỹ.
Bởi vậy, tuy đã đổi chủ nhân nhưng khách nhân vẫn ngồi đầy, không chậm trễ chút nào.
Lâm Khê không hiểu chuyện kinh doanh của tửu lâu, cũng may tửu lâu do tổng quản Đạp Tuyết quản lý, nàng cũng không cần phải hiểu.
Chỉ cần hiểu có thể tránh được rất nhiều bạc là được rồi.
Có khả năng như vậy đương nhiên nha hoàn rất tốt, chỉ là hiện tại nàng càng không rời khỏi Đạp Tuyết, khó tránh khỏi bị nàng tính kế.
Đạp Tuyết sẽ để mình mặc một ít váy đẹp mà nàng cảm thấy, mặt ngoài nhìn như là một quý nữ trong trẻo lạnh lùng.
Hôm nay cũng là như thế.
Lâm Khê vừa mới bước vào đại sảnh, một đám nam nữ đã nhìn qua.
Nữ tử trước mắt mặt mày như vẽ, váy mép lóe lên ánh nến, mặt mày lại vô cùng thanh linh, giống như nước tuyết vậy.
Nhưng phía sau nàng còn có bảy tám tên tuỳ tùng, vừa nhìn đã biết tất cả đều là tay cứng rắn! Những tên mãng hán này thật sự phá hoại hứng thú của mỹ nhân trong tranh.
Khó tránh khỏi làm cho người ta tiếc nuối, lại sợ hãi, không dám tiến lên bắt chuyện.
Biểu tiểu thư Lâm gia Tô Dạng Dạng xinh đẹp vô song, là mỹ nhân nổi tiếng từ xa đến, mới tìm về Lâm Khê cũng có khí chất xuất trần.
Thật sự có thể nói là một môn song xu.
Nhưng trước mắt Hồi Xuân đường đóng cửa đã được 10 ngày, chắc là bên Tô Dạng Dạng cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.
Tô Dạng Dạng Đản gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, nàng muốn đi đâu tìm cửa hàng thích hợp?
Cho dù có cửa hàng cho thuê, cũng không có đường đi tốt như hiện tại.
Đến lúc đó tất nhiên sẽ thiếu rất nhiều khách nhân... Không bằng kiếm tiền trước kia.
Còn có đó là... Sư huynh của nàng đã biến mất suốt ba ngày.
Tiêu Nhàn trước nay đều coi nàng là người đầu tiên, tuyệt đối sẽ không nói một câu công đạo liền rời khỏi vào thời điểm này.
Cũng không biết là hắn bị ai làm vướng chân.
Cũng may là trước mắt tuy rơi vào khốn đốn, còn có Thẩm Trọng Tiêu giúp nàng... Tô Dạng Dạng nhìn nam nhân vô song tuấn mỹ trước mắt, trong lòng hơi thở ra.
Cửa bị đẩy ra, tôi tớ bước nhanh đi vào, cúi đầu báo cáo:
- Điện hạ, Lâm Khê tới Quỳnh Lâu.
Thẩm Trọng Tiêu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, bình tĩnh nói:
- Ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ được y quán, để cho ngươi tự ra mặt, ngươi không cần khó xử.
Tô Dạng Dạng vui mừng ra mặt, cúi đầu ngượng ngập nói:
- Cảm ơn, mấy ngày nay Lâm Khê vẫn luôn tránh mà không gặp, ta cũng không có cách nào.
Lâm gia và Lâm Khê sau khi chia tay nhau, không muốn nàng lui tới với người khác, để nàng đổi nơi mở y quán.
Thẩm Trọng Tiêu ra mặt mua, tuy rằng buông tha chút tiền tài đi ra ngoài, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để phá cục.
Đã giữ được cửa hàng, nhưng không đến mức không thể công đạo với người của Lâm gia.
- Chúng ta đi thôi.
Trong lòng Thẩm Trọng Tiêu cũng không nhẹ nhàng như vẻ bên ngoài.
Mấy ngày nay phủ Thượng Thư loạn thành một đoàn, Tiêu Xuân Hạc trên đường về kinh kinh bị ngộ phục!
Không ai biết vị Hộ Bộ thượng thư này, mặt ngoài cầm trung hoàng tử nào cũng không giữ, ngầm là người của hắn.
Tiêu Xuân Hạc bị trọng thương, hắn đã nói thẳng với Tiêu Nhàn là con của hắn... Còn cầu mình nhất định phải giữ được tính mạng của con trai hắn.
Cũng vẫn luôn chắc chắn rằng chuyện lần này không thoát được quan hệ với Tiêu phu nhân, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
Trong đầu Thẩm Trọng Tiêu hiện lên hàng ngàn hàng vạn chữ, trong đầu hắn hiện lên một tia sáng, có lẽ những chuyện này có liên quan đến Lâm Khê.
Ngày mã cầu kiến tạo, Lâm Khê chẳng những cãi nhau với Tiêu Nhàn không thoải mái, còn nói với Tiêu phu nhân mấy câu.
Nhưng mà... Sao nàng lại có năng lực lớn như vậy.
Đây hẳn là trùng hợp.
Thẩm Trọng Tiêu đánh mất hoài nghi từ đáy lòng, nhìn về phía Tô Dạng Dạng Bóng đang tràn đầy u sầu bên cạnh.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời không nói về thân thế của sư huynh nàng thì tốt hơn.
Lâm Khê làm chủ nhân, bị gã sai vặt nhiệt tình dẫn đi phòng tốt nhất lầu 4.
Đợi đến khi đồ ăn đến gần, nàng mở cửa sổ ra, nhìn ra xa trong gió đêm.
Địa thế nơi này rất cao, đường phố kinh thành đều thu hết vào mắt, thậm chí còn mơ hồ thấy hoàng cung.
Nhưng lại không nhìn thấy nơi xa ngàn dặm.
Không biết lúc này, huynh trưởng ở ngoài ngàn dặm đang làm gì, hắn nhận được bạc mà mình đưa đi có vui vẻ không?
Sau này, nếu hắn biết mình có được tửu lâu này thì sẽ nói cái gì?
Lâm Khê có chút đắc ý, trước khi huynh trưởng tới kinh thành, nàng đã giết người.
Chuyện này có thể nghe được rất nhiều lải nhải.
Nàng nhớ lại lúc nhỏ mình bướng bỉnh đánh nhau với thiếu niên trong thôn.
Khi đó nàng đã học kiếm thuật nửa năm, tự giữ thân thủ tốt, chắc chắn đối thủ cho dù có bao nhiêu người cũng thắng chắc rồi.
Vốn dĩ đã nắm chắc thắng lợi, không ngờ đối phương lại chỉ gọi tới một người.
Một người này đủ để cho trăm người, nàng không quá mỹ quan mà bị huynh trưởng mang về nhà.
Lâm Khê không thích tú tài cách vách nói chuyện khi cao cao tại thượng, một lần thừa dịp bóng đêm, ăn trộm hai con gà nướng nhà hắn.
Huynh trưởng phát hiện lòng bàn chân của nàng dính lông gà, cầm thước đuổi sát nàng muốn đấm bản, nhưng từ khi nàng mười tuổi trở đi, huynh trưởng đã đuổi không kịp nàng.
Lâm Khê chạy quanh phòng ở chỗ Tần Vương, thấy huynh trưởng đuổi đến càng ngày càng nhanh, chỉ đành dừng lại, nhận mệnh vươn tay chịu phạt.
Huynh trưởng nâng thước thật cao, nàng nhắm mắt kêu to Ta biết sai rồi. Cái thước kia lúc buông rất nhẹ, giống như gãi ngứa.
Ngày hôm nay, huynh trưởng lặng lẽ để tiền ở trong viện tú tài, đã thay nàng bồi tội, lại bảo vệ nàng chút mặt mũi.
Khi Thẩm Trọng Tiêu đi vào thì thấy hai tay của nàng ôm trước ngực, dựa ở bên cửa sổ tươi cười ôn nhu.
Không giống như mấy lần trước không gần người, giống như về tới đêm đó bọn họ mới quen nhau ở trên thuyền.
Hắn khó tránh khỏi động dung, chậm rãi hạ giọng gọi người.
- Lâm Khê.
Người bên cửa sổ quay đầu, vẻ ôn nhu trong mắt lập tức rút đi, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Một lát sau, Lâm Khê thu hồi Lãnh Băng, cười hỏi:
- Hôm nay khai trương, Tín Vương điện hạ và Tô cô nương cố ý tới thăm việc làm ăn?
Thẩm Trọng Tiêu bị ánh mắt lạnh như băng của nàng đâm vào, trong lòng có chút không thoải mái, trên mặt không thay đổi nói:
- Ta nguyện ý ra thị trường mua y quán kia.
Lâm Khê bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra Tô cô nương còn muốn kinh doanh y quán ở bên kia? Ngươi nên nói sớm một chút!
Tô Dạng Dạng Có hơi quẫn bách:
- Ta có viết cho ngươi một phong thơ, ngươi không trả lời ta.
Vẻ mặt Lâm Khê có chút khó xử:
- Nhưng ngươi cũng chưa tin tưởng, muốn mua hoặc là thuê cửa hàng. Chỉ là thay thúc bá Lâm gia bênh vực kẻ yếu, ta còn tưởng rằng trong lòng ngươi có khảm, khẳng định không muốn tiếp tục ở lại đó.
Vẻ mặt Tô Dạng Dạng Vô cùng vô tình, Thẩm Trọng Tiêu nhíu mày, nhẫn nại lạnh lùng phun ra bốn chữ.
- Thỉnh cầu bỏ những thứ yêu thích.
Lâm Khê cúi đầu chơi ngón tay:
- Không phải ta không muốn, chỉ là hôm kia cửa hàng này đã ra tay rồi... Bán cho biểu huynh của Thái Tử Phi, ta không muốn bội ước đắc tội với người khác. Nếu không thì giá cả giống nhau ta nhất định sẽ tăng cường cho các ngươi trước! Ngươi nên nói sớm đi!
Kinh thành nơi nơi đều là quý nhân, người mua nhìn trúng cửa hàng đoạn đường tốt, nếu có thể bỏ tiền mua, vậy thì có thủ đoạn dẹp yên phiền phức kế tiếp.
Tô Dạng Dạng:
- Không phải, sao ngươi có thể không nói một tiếng đã bán rồi?
Lâm Khê đầy vẻ bội phục.
- Cũng đừng nói những chuyện này: Sáng mai người mua sẽ tới thu mua cửa hàng, đồ vật của Tô cô nương còn chưa bắt đầu thu thập đi! Trước mắt đã không còn mấy canh giờ! Sao còn có thể có tâm tư nuốt trôi cơm nói chuyện phiếm ở khắp nơi được chứ?
Tác giả có chuyện nói:
Lâm Khê: Trước khi huynh trưởng của ta tới đã giết người, trốn được một đoạn mắng là ăn mày.
Huynh trưởng: