Lâm Khê ngồi ở trên giường còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đạp Tuyết tiến lên một bước kéo chăn ra, đẩy nàng nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, chỉ dùng thời gian một nén nhang, đã biến nàng thành bộ dáng có thể gặp người.
Đẩy tiểu thư nhà nàng ra cửa phía trước, Đạp Tuyết còn từ ngăn kéo trang điểm lấy ra một thỏi vàng.
- Đây là người mà lát nữa ta muốn thay tiểu thư đánh cướp tới tuyên chỉ, tiểu thư ngàn vạn không cần tự mình cướp.
Lâm Khê:
- ...
Không dám nói, không dám từ chối.
Dù sao thì tối hôm qua trước khi nàng ngủ cũng nhìn thấy Đạp Tuyết đang làm ra một cái bàn tính, kiếm tiền cho nàng.
Cung nhân uống hai chén trà, cuối cùng chờ đến khi chính chủ tiến vào.
Hắn truyền xong khẩu dụ của Hoàng hậu, bất động sắc mặt đánh giá tiểu thư Lâm gia mới vừa tìm về.
Tuy chưa trang điểm, nhưng cũng thanh lệ động lòng người.
Cung nhân nghĩ đến chuyện hôm qua hoàng hậu nói với Bình Ninh công chúa, yên lặng cảm thán vị Lâm tiểu thư này có phúc khí chờ ở phía sau.
Mỗi một lời nói và hành động đều sẽ càng khách khí hơn.
Hai ngày sau là lễ tắm Phật, bổn triều tôn sùng Phật giáo, mỗi lần Phật đản trong cung sẽ cử hành lễ hiến tế long trọng.
Mệnh quan triều đình và gia quyến cũng sẽ tiến cung và cầu phúc.
Lâm Khê cũng ở trong danh sách cầu phúc năm nay.
- Làm phiền công công đợi lâu, đây là một chút tâm ý của tiểu thư nhà ta.
Đạp Tuyết thì lấy xong bạc, lễ nghĩa chu toàn, sau đó đi tuyên chỉ cho người cung.
Lâm Khê không để ở trong lòng, nàng không có hứng thú với chuyện kiếm tiền, cũng không tin thần Phật.
Nhưng ý chỉ trong cung không thể chối bỏ, nàng chỉ có thể đi ứng số.
Người truyền chỉ vừa đi, Lâm Khê bước nhanh đi đến thiện đường. Hôm nay ăn trưa có da dê chỉ nhị, cánh gà cần, bánh nhân thịt đơn và tôm nàng thích nhất.
Nàng ăn hơi nhiều, liền kéo theo Đạp Tuyết ra khỏi phủ một chuyến, đi dạo phố nhân tiện tiêu thực.
Ngày hôm trước, Lâm Khê nhận được thư của huynh trưởng nàng gửi.
Cứ cách nửa tháng, nàng sẽ viết phong thư cho huynh trưởng, sau khi huynh trưởng nhận được sẽ trả lời lại, lại phải đợi nửa tháng nữa.
Đến lúc này đi đường, ở trên đường đều tốn một tháng.
Lần này ngoại trừ hồi âm ra thì Lâm Khê tính đi mua mấy thân trang phục cùng mang trở về.
Đồ ăn ở kinh thành thật ra không tệ, chỉ tiếc không thể để lâu, suy nghĩ đến hao phí nửa tháng trên đường đến trong tay huynh trưởng sẽ bị hỏng mất...
Nàng không thể làm gì khác hơn là ăn thay hắn!
Tất cả đều sẽ thay đổi, đến lúc đó nói cho huynh trưởng biết loại đồ ăn ngon nào.
Lâm Khê đi dạo mấy cửa hàng quần áo, rất nhanh đã chọn được ba bộ quần áo.
Không cần quá đẹp trai, để tránh trêu chọc người xung quanh không cần thiết đỏ mắt, huynh trưởng sinh ra rất là anh tuấn, cũng không câu nệ với nhan sắc, chủ yếu là vải vóc thoải mái, chừng mực thích hợp.
Mua xong quần áo, Lâm Khê lại mua mấy khối ngọc bội, không tính là quý giá, làm huynh trưởng mang theo chơi.
Những văn nhân tú tài đó đều là người trước kính la thường kính sau, toàn thân không có trang sức, quá nghèo kiết hủ lậu cũng không được.
Lâm Khê từ trên đường lớn đi ra, trên đường hồi phủ đã đầy người.
Thì ra là dân chúng trong thành nấu đậu nấu đậu tới bố thí.
Lần này gọi là đậu kết duyên, các hoà thượng cầm đậu niệm Phật, ngày thường bên trong niệm Phật cầm đậu. Chờ đến mấy ngày trước khi đến tắm Phật, các hoà thượng đã nấu chín những hạt đậu này rồi mang đi đổi xá cho người khác.
Người ăn được có thể kết duyên với Phật.
Các thế gia quý tộc ở kinh thành thường đi về phía Ngọc Vân tự để cầu phúc, trong chùa khói thơm tràn đầy.
Thiền sư Hoài Nguyệt của Ngọc Vân tự, càng là thường xuyên được mời đến cung cấp cho hoàng đế và Thái hậu giảng thiền, là đệ nhất cao tăng của Chu triều.
Hôm nay, Ngọc Vân tự nấu đậu bố thí, người tới kết duyên vô số.
Rất nhiều người chờ đợi có thể nhìn thấy thiền sư Hoài Nguyệt liếc mắt một cái.
Đám người vốn đang yên tĩnh đột nhiên xôn xao lên, giống như nấu nước sôi.
Lâm Khê nhìn thấy ánh mắt kích động của đám người, vị thiền sư Hoài Nguyệt kia đi ra.
Diện mạo của hoà thượng đoan chính, nhắm mắt từ bi, giống như không dính thế sự. Nhưng nàng lại cảm thấy dưới Phật y thánh khiết có vài phần cũng chính cũng tà, giống như nội bộ thế sự sẽ bị nhiễm hết.
Bằng không thì dựa vào cái gì mà thiên hạ nhiều đầu trọc như vậy, hắn sẽ lọt vào mắt thái hậu và hoàng đế sao?
Đạp Tuyết có chút nôn nóng:
- Tiểu thư, người càng ngày càng nhiều, bên này sợ là không qua được, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng.
- Đường vòng phải vòng hai con phố, xung quanh đây đều chen chúc, ta không có.
Lâm Khê nói xong, liền đỡ mũ có màn che khuất mặt, thay đổi thành một giọng nhu nhược:
- Nhường một chút, ta không tiện đi chân đất, người có lòng tốt thỉnh cầu nhường một chút, thiện tâm mới có thể kết duyên với Phật, mời chư vị nhường một chút.
Tuy bên này có nhiều người, nhưng lễ Phật là chuyện nghiêm túc, xung quanh cũng không ồn ào.
Nghe thấy giọng nói, người khác nhao nhao nhìn lại, đó là một nữ tử mặc áo trắng dáng người hơi cao, lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Đáng tiếc là Bạch Bích có hà, chân nàng có tật, đi lại khập khiễng.
Mọi người đều đồng tình, nhao nhao né tránh.
Lâm Khê vừa nói 'Cảm ơn các vị đã có lòng tốt', vừa què chân nhẹ nhàng xuyên qua đám người.
Trên mặt Đạp Tuyết ửng đỏ một mảnh. Nàng không nhìn thấy gì cả, sao tiểu thư lại hành sự như thế?
Trên mặt đất không tìm thấy một tiểu thư nào có thể cho mình chui vào, nàng chỉ có thể đội mũ có rèm theo sát tiểu thư.
Thiền sư Hoài Nguyệt ngồi ngay ngắn trên đài cao bị âm thanh hấp dẫn, từ phía xa nhìn xuống, cúi đầu chuyên chú niệm Phật.
Hai người vừa mới trở lại phủ, Đạp Tuyết đã lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi:
- Tiểu thư ngươi vừa rồi sao có thể như vậy, sao ngươi có thể giả làm chân cẳng không tiện chứ?
Lâm Khê vỗ vỗ mũ có dính hôi trên màn, không để ý nói:
- Dù sao thì che mặt cũng không ai thấy, như vậy không phải là quá tốn thời gian sao, ta muốn đi ngủ trưa.
Ở chỗ của nàng, không ai thấy đó chính là chưa làm qua.
Đạp Tuyết hít một hơi khí lạnh, đã bắt đầu lo lắng tiểu thư nhà nàng đi vào trong cung sẽ xảy ra chuyện.
Còn phải lo lắng hai phần nữa.
Đã lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện không may cho mình, lại lo lắng tiểu thư sẽ để cho người khác xảy ra chuyện không may.
Ngày này, Lâm Khê giờ Thìn đã tỉnh lại, tùy ý nha hoàn giúp nàng rửa mặt trang điểm.
Nàng cố ý ăn nhiều đồ ăn sáng hơn rất nhiều.
Theo nàng thấy thì lễ Phật chẳng phải là ăn chay sao, hơn nữa lễ nghi trong cung rất phiền phức.
Không biết phải chờ tới khi nào mới có thể ăn một miếng.
Ăn tới rồi thì có thể ăn no hay không, ăn no rồi lại có thể hợp tâm ý hay không.
Lâm Khê thở dài, nàng đã thành tiểu thư của thế gia, đều có tiền như vậy, lại còn có thể bị đói bụng.
Nghĩ như vậy, nàng thừa dịp Đạp Tuyết không nhìn thấy, vội vàng dùng khăn tay gói mấy khối điểm tâm nấp trong tay áo.
Xe ngựa tới cửa cung thì xuống xe đi bộ vào cung.
Trời còn chưa sáng, cửa thành nhìn thấy tất cả đều là xe ngựa của quan phủ, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng động tĩnh của kiệu trên dưới lại vô cùng rõ ràng.
Những quan quyến quen biết thì tốp năm tốp ba mà kết bạn, thấp giọng nói chuyện.
Lâm Khê không quen biết ai, không nhanh không chậm đi theo các nàng đi về phía trước.
Quan viên ở phía trước điện, những nữ quyến của các nàng bị cung nhân dẫn đi.
Tới rồi, cung điện, Lâm Khê và các nữ quyến nghỉ ngơi ở trong thiên điện.
Còn không ngồi một lát, cung nhân tới truyền lời, hoàng hậu muốn gặp nàng một lần.
Nàng lại xác định, hoàng hậu muốn gặp chính là một mình nàng.
Lâm Khê:...
Có chút không đúng lắm, nàng thật sự chỉ muốn sống qua ngày hôm nay, sớm một chút về nhà.
Dưới sự đánh giá của một đám nữ quyến, cho dù Lâm Khê có không tình nguyện thì cũng chỉ có thể chậm rãi hoạt động bước chân theo cung nhân.
Trong cung điện tráng lệ, huy hoàng, ngọc bích là đèn, càng có trân bảo vật trang trí liếc mắt một cái. Ở giữa ghế có một nữ tử xinh đẹp, dáng người thướt tha, quần áo trang sức đẹp đẽ quý giá, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.
Trong lòng Lâm Khê hiểu rõ, đây là vị Hoàng hậu chỉ vì cầu tử mà phiền não.
Nàng cúi đầu, quy quy củ củ nhận lễ.
Đương kim Lan chiêu Hoàng hậu xuất thân thế gia vọng tộc, sau khi tiến cung đương tục thì cũng chỉ có thể nói là bình gả.
Tuy dưới gối nàng không có con trai, nhưng không ai dám chậm trễ, hoàng đế càng thêm lễ trọng đối với nàng.
Hoàng hậu đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy hơi thở, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
- Ngươi chính là nữ nhi Lâm gia mới tìm về, sinh ra đã thanh lệ thoát tục, mấy năm nay lưu lạc bên ngoài ăn không ít khổ.
Giọng nói dừng lại, nàng lại nói:
- Nghe nói ngươi có kỹ thuật bắn cung không tồi, lại nói tiếp, Thái Tử rất giỏi về cưỡi ngựa bắn cung.
Đối phương chưa kêu đứng dậy, Lâm Khê chỉ có thể nửa ngồi xổm đáp lời:
- Nương nương không dám nhận, nữ sinh như thần ở trong nhà thợ săn, vì cầu mưu sinh mới giỏi về bắn nghệ, sao dám so sánh với Thái Tử.
Cùng với tiếng ngọc bội chạm vào nhau, vang lên một tiếng bước chân.
- Ta đã nói Lâm cô nương xinh đẹp, hôm nay nương nương vừa thấy cảm thấy như thế nào?
Bình Ninh công chúa chưa tới thì đã tới trước, nàng xốc màn cửa lên, tươi cười xán lạn.
Đôi mắt nhìn về phía Lâm Khê, mang theo vài phần nhất định phải được.
Bình Ninh công chúa cảm thấy ngày ấy Lâm Khê sẽ ra tay tương trợ, sau lưng đương nhiên là có ẩn tình.
Người phái đi điều tra báo cáo, tiểu thư Lâm gia mua mấy bộ trang phục và trang sức của nam tử, mà kích cỡ của những bộ quần áo đó đều ăn khớp với Lục Diễm, trong lòng nàng đã hiểu rõ.
Vị Lục tiểu thư kia quả nhiên tâm tư không thuần, lại dám tranh chấp với nàng.
Hôm qua, công chúa Bình Ninh tiến cung gặp Hoàng hậu, hai người mật ngữ một phen.
Thái tử đương kim đã thành thân từ sớm, ngoại trừ Thái tử phi phối hợp với hắn ra thì còn có một vị trắc thất, mấy vị lương đệ, lương viện khác.
Sau lưng Lâm Khê có Anh quốc công, làm đệ tử của Đông cung cũng là có chút uỷ khuất nàng, ngược lại có thể phong làm trắc phi của Thái Tử.
Đề nghị này của Bình Ninh công chúa đã làm rung động hoàng hậu, có quan hệ thông gia, đương nhiên là Anh Quốc công sẽ thiên về Thái Tử.
Đến lúc đó địa vị của Thái Tử cũng càng được củng cố hơn.
Lan chiêu Hoàng hậu nhiều năm cầu chết không có kết quả, vì kế lâu dài, không thể không chuẩn bị hai tay.
Nếu nhất định phải chọn một người ngồi trên vương vị so với Đoan Vương dưới gối Lệ Phi thì nàng càng hy vọng ghi tạc danh nghĩa Thái Tử của mình.
Lâm Khê:...
Ánh mắt hai người kia nhìn nàng giống như có chút không ổn.
Là tiểu nữ nhi được sủng ái nhất của tiên hoàng, Bình Ninh công chúa kiêu căng rất nhiều năm. Hiện giờ tân hoàng đăng cơ, đương nhiên muội muội không hạnh phúc bằng đương nữ nhi.
Quyền thế của nàng không bằng trước đây, nàng đã cố ý giao hảo với huynh trưởng.
Hoàng hậu không có con trai, tuy Thái Tử nhớ tên của nàng, nhưng dù sao cũng khác với thân sinh, ngay cả tình cảm được tự tay nuôi nấng lớn lên cũng không có.
Vì đứng vững hơn, Hoàng hậu vui vẻ tiếp nhận lời mời của Bình Ninh công chúa.
Chuyện này rất gần với quan hệ giữa hai người chị dâu và em chồng của hoàng gia.
Hoàng hậu như là rốt cuộc phát hiện, còn chưa gọi người đứng dậy, cười cười nói:
- Ngươi lên ngồi đi, bộ dáng nũng nịu nữ nhi của ngươi, thật đúng là không nhìn ra giỏi về bắn nghệ.
Giống như nghĩ tới cái gì, giọng nói của nàng thân thiện hơn một chút, hỏi:
- Ngươi đang ở tuổi thanh xuân, có người nào muốn đính hôn không?
Tác giả có chuyện nói:
Ngô An.
Đạp Tuyết tiến lên một bước kéo chăn ra, đẩy nàng nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, chỉ dùng thời gian một nén nhang, đã biến nàng thành bộ dáng có thể gặp người.
Đẩy tiểu thư nhà nàng ra cửa phía trước, Đạp Tuyết còn từ ngăn kéo trang điểm lấy ra một thỏi vàng.
- Đây là người mà lát nữa ta muốn thay tiểu thư đánh cướp tới tuyên chỉ, tiểu thư ngàn vạn không cần tự mình cướp.
Lâm Khê:
- ...
Không dám nói, không dám từ chối.
Dù sao thì tối hôm qua trước khi nàng ngủ cũng nhìn thấy Đạp Tuyết đang làm ra một cái bàn tính, kiếm tiền cho nàng.
Cung nhân uống hai chén trà, cuối cùng chờ đến khi chính chủ tiến vào.
Hắn truyền xong khẩu dụ của Hoàng hậu, bất động sắc mặt đánh giá tiểu thư Lâm gia mới vừa tìm về.
Tuy chưa trang điểm, nhưng cũng thanh lệ động lòng người.
Cung nhân nghĩ đến chuyện hôm qua hoàng hậu nói với Bình Ninh công chúa, yên lặng cảm thán vị Lâm tiểu thư này có phúc khí chờ ở phía sau.
Mỗi một lời nói và hành động đều sẽ càng khách khí hơn.
Hai ngày sau là lễ tắm Phật, bổn triều tôn sùng Phật giáo, mỗi lần Phật đản trong cung sẽ cử hành lễ hiến tế long trọng.
Mệnh quan triều đình và gia quyến cũng sẽ tiến cung và cầu phúc.
Lâm Khê cũng ở trong danh sách cầu phúc năm nay.
- Làm phiền công công đợi lâu, đây là một chút tâm ý của tiểu thư nhà ta.
Đạp Tuyết thì lấy xong bạc, lễ nghĩa chu toàn, sau đó đi tuyên chỉ cho người cung.
Lâm Khê không để ở trong lòng, nàng không có hứng thú với chuyện kiếm tiền, cũng không tin thần Phật.
Nhưng ý chỉ trong cung không thể chối bỏ, nàng chỉ có thể đi ứng số.
Người truyền chỉ vừa đi, Lâm Khê bước nhanh đi đến thiện đường. Hôm nay ăn trưa có da dê chỉ nhị, cánh gà cần, bánh nhân thịt đơn và tôm nàng thích nhất.
Nàng ăn hơi nhiều, liền kéo theo Đạp Tuyết ra khỏi phủ một chuyến, đi dạo phố nhân tiện tiêu thực.
Ngày hôm trước, Lâm Khê nhận được thư của huynh trưởng nàng gửi.
Cứ cách nửa tháng, nàng sẽ viết phong thư cho huynh trưởng, sau khi huynh trưởng nhận được sẽ trả lời lại, lại phải đợi nửa tháng nữa.
Đến lúc này đi đường, ở trên đường đều tốn một tháng.
Lần này ngoại trừ hồi âm ra thì Lâm Khê tính đi mua mấy thân trang phục cùng mang trở về.
Đồ ăn ở kinh thành thật ra không tệ, chỉ tiếc không thể để lâu, suy nghĩ đến hao phí nửa tháng trên đường đến trong tay huynh trưởng sẽ bị hỏng mất...
Nàng không thể làm gì khác hơn là ăn thay hắn!
Tất cả đều sẽ thay đổi, đến lúc đó nói cho huynh trưởng biết loại đồ ăn ngon nào.
Lâm Khê đi dạo mấy cửa hàng quần áo, rất nhanh đã chọn được ba bộ quần áo.
Không cần quá đẹp trai, để tránh trêu chọc người xung quanh không cần thiết đỏ mắt, huynh trưởng sinh ra rất là anh tuấn, cũng không câu nệ với nhan sắc, chủ yếu là vải vóc thoải mái, chừng mực thích hợp.
Mua xong quần áo, Lâm Khê lại mua mấy khối ngọc bội, không tính là quý giá, làm huynh trưởng mang theo chơi.
Những văn nhân tú tài đó đều là người trước kính la thường kính sau, toàn thân không có trang sức, quá nghèo kiết hủ lậu cũng không được.
Lâm Khê từ trên đường lớn đi ra, trên đường hồi phủ đã đầy người.
Thì ra là dân chúng trong thành nấu đậu nấu đậu tới bố thí.
Lần này gọi là đậu kết duyên, các hoà thượng cầm đậu niệm Phật, ngày thường bên trong niệm Phật cầm đậu. Chờ đến mấy ngày trước khi đến tắm Phật, các hoà thượng đã nấu chín những hạt đậu này rồi mang đi đổi xá cho người khác.
Người ăn được có thể kết duyên với Phật.
Các thế gia quý tộc ở kinh thành thường đi về phía Ngọc Vân tự để cầu phúc, trong chùa khói thơm tràn đầy.
Thiền sư Hoài Nguyệt của Ngọc Vân tự, càng là thường xuyên được mời đến cung cấp cho hoàng đế và Thái hậu giảng thiền, là đệ nhất cao tăng của Chu triều.
Hôm nay, Ngọc Vân tự nấu đậu bố thí, người tới kết duyên vô số.
Rất nhiều người chờ đợi có thể nhìn thấy thiền sư Hoài Nguyệt liếc mắt một cái.
Đám người vốn đang yên tĩnh đột nhiên xôn xao lên, giống như nấu nước sôi.
Lâm Khê nhìn thấy ánh mắt kích động của đám người, vị thiền sư Hoài Nguyệt kia đi ra.
Diện mạo của hoà thượng đoan chính, nhắm mắt từ bi, giống như không dính thế sự. Nhưng nàng lại cảm thấy dưới Phật y thánh khiết có vài phần cũng chính cũng tà, giống như nội bộ thế sự sẽ bị nhiễm hết.
Bằng không thì dựa vào cái gì mà thiên hạ nhiều đầu trọc như vậy, hắn sẽ lọt vào mắt thái hậu và hoàng đế sao?
Đạp Tuyết có chút nôn nóng:
- Tiểu thư, người càng ngày càng nhiều, bên này sợ là không qua được, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng.
- Đường vòng phải vòng hai con phố, xung quanh đây đều chen chúc, ta không có.
Lâm Khê nói xong, liền đỡ mũ có màn che khuất mặt, thay đổi thành một giọng nhu nhược:
- Nhường một chút, ta không tiện đi chân đất, người có lòng tốt thỉnh cầu nhường một chút, thiện tâm mới có thể kết duyên với Phật, mời chư vị nhường một chút.
Tuy bên này có nhiều người, nhưng lễ Phật là chuyện nghiêm túc, xung quanh cũng không ồn ào.
Nghe thấy giọng nói, người khác nhao nhao nhìn lại, đó là một nữ tử mặc áo trắng dáng người hơi cao, lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Đáng tiếc là Bạch Bích có hà, chân nàng có tật, đi lại khập khiễng.
Mọi người đều đồng tình, nhao nhao né tránh.
Lâm Khê vừa nói 'Cảm ơn các vị đã có lòng tốt', vừa què chân nhẹ nhàng xuyên qua đám người.
Trên mặt Đạp Tuyết ửng đỏ một mảnh. Nàng không nhìn thấy gì cả, sao tiểu thư lại hành sự như thế?
Trên mặt đất không tìm thấy một tiểu thư nào có thể cho mình chui vào, nàng chỉ có thể đội mũ có rèm theo sát tiểu thư.
Thiền sư Hoài Nguyệt ngồi ngay ngắn trên đài cao bị âm thanh hấp dẫn, từ phía xa nhìn xuống, cúi đầu chuyên chú niệm Phật.
Hai người vừa mới trở lại phủ, Đạp Tuyết đã lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hỏi:
- Tiểu thư ngươi vừa rồi sao có thể như vậy, sao ngươi có thể giả làm chân cẳng không tiện chứ?
Lâm Khê vỗ vỗ mũ có dính hôi trên màn, không để ý nói:
- Dù sao thì che mặt cũng không ai thấy, như vậy không phải là quá tốn thời gian sao, ta muốn đi ngủ trưa.
Ở chỗ của nàng, không ai thấy đó chính là chưa làm qua.
Đạp Tuyết hít một hơi khí lạnh, đã bắt đầu lo lắng tiểu thư nhà nàng đi vào trong cung sẽ xảy ra chuyện.
Còn phải lo lắng hai phần nữa.
Đã lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện không may cho mình, lại lo lắng tiểu thư sẽ để cho người khác xảy ra chuyện không may.
Ngày này, Lâm Khê giờ Thìn đã tỉnh lại, tùy ý nha hoàn giúp nàng rửa mặt trang điểm.
Nàng cố ý ăn nhiều đồ ăn sáng hơn rất nhiều.
Theo nàng thấy thì lễ Phật chẳng phải là ăn chay sao, hơn nữa lễ nghi trong cung rất phiền phức.
Không biết phải chờ tới khi nào mới có thể ăn một miếng.
Ăn tới rồi thì có thể ăn no hay không, ăn no rồi lại có thể hợp tâm ý hay không.
Lâm Khê thở dài, nàng đã thành tiểu thư của thế gia, đều có tiền như vậy, lại còn có thể bị đói bụng.
Nghĩ như vậy, nàng thừa dịp Đạp Tuyết không nhìn thấy, vội vàng dùng khăn tay gói mấy khối điểm tâm nấp trong tay áo.
Xe ngựa tới cửa cung thì xuống xe đi bộ vào cung.
Trời còn chưa sáng, cửa thành nhìn thấy tất cả đều là xe ngựa của quan phủ, xung quanh rất yên tĩnh, nhưng động tĩnh của kiệu trên dưới lại vô cùng rõ ràng.
Những quan quyến quen biết thì tốp năm tốp ba mà kết bạn, thấp giọng nói chuyện.
Lâm Khê không quen biết ai, không nhanh không chậm đi theo các nàng đi về phía trước.
Quan viên ở phía trước điện, những nữ quyến của các nàng bị cung nhân dẫn đi.
Tới rồi, cung điện, Lâm Khê và các nữ quyến nghỉ ngơi ở trong thiên điện.
Còn không ngồi một lát, cung nhân tới truyền lời, hoàng hậu muốn gặp nàng một lần.
Nàng lại xác định, hoàng hậu muốn gặp chính là một mình nàng.
Lâm Khê:...
Có chút không đúng lắm, nàng thật sự chỉ muốn sống qua ngày hôm nay, sớm một chút về nhà.
Dưới sự đánh giá của một đám nữ quyến, cho dù Lâm Khê có không tình nguyện thì cũng chỉ có thể chậm rãi hoạt động bước chân theo cung nhân.
Trong cung điện tráng lệ, huy hoàng, ngọc bích là đèn, càng có trân bảo vật trang trí liếc mắt một cái. Ở giữa ghế có một nữ tử xinh đẹp, dáng người thướt tha, quần áo trang sức đẹp đẽ quý giá, làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.
Trong lòng Lâm Khê hiểu rõ, đây là vị Hoàng hậu chỉ vì cầu tử mà phiền não.
Nàng cúi đầu, quy quy củ củ nhận lễ.
Đương kim Lan chiêu Hoàng hậu xuất thân thế gia vọng tộc, sau khi tiến cung đương tục thì cũng chỉ có thể nói là bình gả.
Tuy dưới gối nàng không có con trai, nhưng không ai dám chậm trễ, hoàng đế càng thêm lễ trọng đối với nàng.
Hoàng hậu đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy hơi thở, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào:
- Ngươi chính là nữ nhi Lâm gia mới tìm về, sinh ra đã thanh lệ thoát tục, mấy năm nay lưu lạc bên ngoài ăn không ít khổ.
Giọng nói dừng lại, nàng lại nói:
- Nghe nói ngươi có kỹ thuật bắn cung không tồi, lại nói tiếp, Thái Tử rất giỏi về cưỡi ngựa bắn cung.
Đối phương chưa kêu đứng dậy, Lâm Khê chỉ có thể nửa ngồi xổm đáp lời:
- Nương nương không dám nhận, nữ sinh như thần ở trong nhà thợ săn, vì cầu mưu sinh mới giỏi về bắn nghệ, sao dám so sánh với Thái Tử.
Cùng với tiếng ngọc bội chạm vào nhau, vang lên một tiếng bước chân.
- Ta đã nói Lâm cô nương xinh đẹp, hôm nay nương nương vừa thấy cảm thấy như thế nào?
Bình Ninh công chúa chưa tới thì đã tới trước, nàng xốc màn cửa lên, tươi cười xán lạn.
Đôi mắt nhìn về phía Lâm Khê, mang theo vài phần nhất định phải được.
Bình Ninh công chúa cảm thấy ngày ấy Lâm Khê sẽ ra tay tương trợ, sau lưng đương nhiên là có ẩn tình.
Người phái đi điều tra báo cáo, tiểu thư Lâm gia mua mấy bộ trang phục và trang sức của nam tử, mà kích cỡ của những bộ quần áo đó đều ăn khớp với Lục Diễm, trong lòng nàng đã hiểu rõ.
Vị Lục tiểu thư kia quả nhiên tâm tư không thuần, lại dám tranh chấp với nàng.
Hôm qua, công chúa Bình Ninh tiến cung gặp Hoàng hậu, hai người mật ngữ một phen.
Thái tử đương kim đã thành thân từ sớm, ngoại trừ Thái tử phi phối hợp với hắn ra thì còn có một vị trắc thất, mấy vị lương đệ, lương viện khác.
Sau lưng Lâm Khê có Anh quốc công, làm đệ tử của Đông cung cũng là có chút uỷ khuất nàng, ngược lại có thể phong làm trắc phi của Thái Tử.
Đề nghị này của Bình Ninh công chúa đã làm rung động hoàng hậu, có quan hệ thông gia, đương nhiên là Anh Quốc công sẽ thiên về Thái Tử.
Đến lúc đó địa vị của Thái Tử cũng càng được củng cố hơn.
Lan chiêu Hoàng hậu nhiều năm cầu chết không có kết quả, vì kế lâu dài, không thể không chuẩn bị hai tay.
Nếu nhất định phải chọn một người ngồi trên vương vị so với Đoan Vương dưới gối Lệ Phi thì nàng càng hy vọng ghi tạc danh nghĩa Thái Tử của mình.
Lâm Khê:...
Ánh mắt hai người kia nhìn nàng giống như có chút không ổn.
Là tiểu nữ nhi được sủng ái nhất của tiên hoàng, Bình Ninh công chúa kiêu căng rất nhiều năm. Hiện giờ tân hoàng đăng cơ, đương nhiên muội muội không hạnh phúc bằng đương nữ nhi.
Quyền thế của nàng không bằng trước đây, nàng đã cố ý giao hảo với huynh trưởng.
Hoàng hậu không có con trai, tuy Thái Tử nhớ tên của nàng, nhưng dù sao cũng khác với thân sinh, ngay cả tình cảm được tự tay nuôi nấng lớn lên cũng không có.
Vì đứng vững hơn, Hoàng hậu vui vẻ tiếp nhận lời mời của Bình Ninh công chúa.
Chuyện này rất gần với quan hệ giữa hai người chị dâu và em chồng của hoàng gia.
Hoàng hậu như là rốt cuộc phát hiện, còn chưa gọi người đứng dậy, cười cười nói:
- Ngươi lên ngồi đi, bộ dáng nũng nịu nữ nhi của ngươi, thật đúng là không nhìn ra giỏi về bắn nghệ.
Giống như nghĩ tới cái gì, giọng nói của nàng thân thiện hơn một chút, hỏi:
- Ngươi đang ở tuổi thanh xuân, có người nào muốn đính hôn không?
Tác giả có chuyện nói:
Ngô An.