• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Tôn Á Nam tràn ngập cảm giác ưu việt.

Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy đôi giày cao su mà Tân Nguyên đang đi, đế giày vẫn còn dính một chút bùn đất, vẻ chán ghét càng lộ ra nhiều hơn trên mặt anh ta.

Lưu Hân Hân cũng phụ họa: "Nghiên Ngiên, cậu đang làm cái quái gì vậy, sao cậu lại đi cùng anh ta, chẳng lẽ cậu muốn mang anh ta đi cùng…"

Trần Nghiên nhíu mày.

Cô ấy cảm thấy mấy lời nói công kích cá nhân của Tôn Á Nam thật sự rất quá đáng.

"Các cậu đi đi, tớ không đi", Trần Nghiên nói.

"Ý cậu là gì, chỉ vì chúng tớ không mang theo tên nhà quê này mà cậu không đi à?”, Lưu Hân Hân ngơ người.

Ai cũng có thể không đi, chỉ có Trần Nghiên là không thể!

Tối nay, Tôn Á Nam mời một vị khách quý tên là Hoàng Xuyên với ý định lấy lòng, kẻ đó lại có hứng thú với Trần Nghiên, biết cô ấy sẽ tham dự, nên mới nể mặt mà tới!

Nghĩ đến đây, Tôn Á Nam đè nén sự chán ghét của mình, xua tay nói: "Quên đi, đưa hắn đi theo, trở về rồi rửa xe, chắc là sẽ không bị ám mùi đâu".

Sắc mặt Trần Nghiên lập tức có thay đổi lớn.

Xa cách đã lâu, sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cô ấy đã biết đại khái Tân Nguyên là người thế nào.

Nếu bạn cười với cậu ta, cậu ta có thể cho bạn ánh nắng. mặt trời.

Nếu bạn xúc phạm cậu ta, cậu ta có thể làm mọi điều tồi tệ!

"Đi đi, các cậu đi trước đi, tớ sẽ qua saul", Trần Nghiên vội vàng nói

"Khó hiểu thật".

Tôn Á Nam đầy vẻ bối rối, nhưng vẫn gật đầu lái xe đi trước.

"Cô sợ hẳn ta bị đánh sao?", Tân Nguyên hỏi. "Anh cảm thấy đáng tự hào lắm hả?”

Trần Nghiên buồn bực nói: "Anh vừa mới ra khỏi thôn Đại Nho, nghé mới sinh không sợ cọp, sau này anh sẽ biết, có một số người đã được định sẵn là không thể đắc tội, lấy cứng đối

cứng cuối cùng cũng chỉ khổ bản thân".

"ồ", Tân Nguyên cũng lười phản bác.

"Đi thôi, chúng ta tự bắt taxi, ở lại một lúc rồi đi, sau đó chúng ta đổi chỗ ăn, bây giờ đi qua đó góp mặt một chút là được".

Trần Nghiên đưa tay ra chặn một chiếc taxi.

Tân Nguyên đang định từ chối nhận được tin nhẳn của

Lâm Huệ Lan: "Tiểu Nguyên, không cần tiết kiệm cho Nghiên Nghiên đâu, cứ vui vẻ đi".

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên đời này.

Tân Nguyên thở dài, cuối cùng cũng theo Trần Nghiên lên taxi.

Kim Mai Viên. Đây là một khách sạn cao cấp.

Trong bãi đậu xe, những chiếc xe sang trọng ở khắp mọi nơi.

Người bình thường không dè sẻn mấy năm thì không thể đặt một bữa tiệc lớn ở đây được!

Tân Nguyên và Trần Nghiên bước ra khỏi taxi, nhìn thấy Tôn Á Nam và Lưu Hân Hân đứng cạnh một nhóm người ở cửa khách sạn, vừa nói vừa cười.

Trong số đó có một thanh niên cao lớn mặc áo sơ mi đen, chỉ cần đứng ở đó, nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là nhân vật chủ chốt của bữa tiệc hôm nay.

Tên anh ta là Hoàng Xuyên. Bố anh ta là một nhân vật quyền lực trong nhà nước. Là đối tượng chính Tôn Á Nam muốn nịnh nọt tối nay.

Thay vì nói đây là tiệc sinh nhật của Tôn Á Nam, không bằng nói anh ta cố ý tổ chức một bữa tiệc lớn để đi nịnh hót, làm quen.

Thấy Trần Nghiên chậm rãi đi tới, theo sau là một người đàn ông, sắc mặt Hoàng Xuyên hơi thay đổi: "Chuyện gì thế, người bên cạnh Trần Nghiên là ai?" "

"Cậu Xuyên".

Tôn Á Nam thấp giọng nói: "Đó là bạn thuở nhỏ của Trần Nghiên, nhưng đã mười năm không gặp rồi. Vừa rồi tôi còn ngại hắn là nhà quê quá bẩn thỉu, không cho hắn lên xe, nhưng Trần Nghiên lại vì hẳn, tự mình bắt taxi tới…"

Nghe vậy, Hoàng Xuyên xanh mặt.

Anh ta không biết tình hình thực tế, lập tức nghĩ đến những mối quan hệ kiểu thanh mai trúc mã, trong phút chốc đã vô cùng chán ghét Tân Nguyên.

Ăn mặc bẩn thỉu như vậy, giống như một tên khố rách áo ôm, hắn có tư cách gì để đi bên cạnh Trần Nghiên?

Có tư cách gì để tham gia một bữa tiệc sinh nhật cao cấp như vậy?

Khi Trần Nghiên và Tân Xuyên đến gần, Hoàng Xuyên thăm hỏi Trần Nghiên hai câu, rồi đổi chủ đề: "Nghiên Nghiên, chắc em biết rõ đêm nay là dịp gì, mang một người như vậy đến sẽ hạ thấp phong cách của cả bữa tiệc”.

Trần Nghiên hơi khó xử: "Tôi đưa anh ấy đến đây mở mang tâm mắt một chút, sẽ không có chuyện gì đâu…"

Mở mang tầm mắt?

Xem ra cô ấy cũng biết thằng nhãi kia là cóc ghẻ, nếu không sao cô ấy có thể dùng từ như vậy chứ?

Hoàng Xuyên đột nhiên trở nên thoải mái, sự thù địch trong mắt nhạt đi một chút. Anh ta chủ động mỉm cười với Tân Nguyên: "Được rồi, đương nhiên không thành vấn đề. Người anh em, lát nữa anh ăn nhiều hơn một chút, chụp thêm vài tấm ảnh, khi về còn có thể đi khoe với người khác".

Đúng là vật họp theo loài.

Những người này, e rắng cả đám đều là phú nhị đại mắt cao hơn đầu, tràn ngập cảm giác ưu việt.

“Nhân lúc tôi còn chưa tức giận, khuyên anh nên bớt nói mấy câu đi", Tân Nguyên nhẹ giọng nói.

"???"

Hoàng Xuyên sững sờ, không ngờ răng tên nhà quê này lại khá cá tính, sau đó anh ta không giận ngược lại bật cười.

Dù sao Trần Nghiên cũng không thích thằng nhãi này, nên Hoàng Xuyên khinh thường tiếp tục nói nhảm.

Nói nhiều với tên nhà quê này sẽ làm bẩn miệng mình!

Sau đó, cả nhóm bước vào khách sạn.

Quản lý của Kim Mai Viên biết Hoàng Xuyên đến, đã đích thân chạy ra nghênh đón, trên mặt nở nụ cười tươi rói: "Cậu

Xuyên, không ngờ cậu cậu cũng tới, sao cậu không nói trước, tôi sẽ sắp xếp cho cậu".

Hoàng Xuyên cười nói: "Tối nay là sinh nhật bạn tôi, tôi không phải nhân vật chính, quản lý Bạch khách sáo rồi"

"Nào có, nào có". Quản lý Bạch nịnh nọt: "Bởi vì cậu Xuyên ở đây, nên Bách điểu triều phượng thính nhất định sẽ được sắp xếp cho cậu, hơn nữa hóa đơn hôm nay sẽ được giảm giá 30%!"

Ngay lập tức, Tôn Á Nam, Lưu Hân Hân và những người khác đều bị choáng ngợp.

Đây chính là quyền quý! Đi đến đâu cũng được kính lễ ba phần!

Hoàng Xuyên đúng mực nói một câu cảm ơn, sau đó như vô tình như cố ý liếc qua Tân Nguyên vài lần, cảm giác ưu việt lập tức bùng nổ.

Bạn từ nhỏ thì sao?

Đừng nói răng đã mười năm không gặp nhau, dù từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng gặp, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu ta là một thằng ở dưới đáy xã hội.

Nhà ở bờ hồ, chưa chắc đã hưởng trọn ánh trăng!

Cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Xuyên, Tân Nguyên nheo mắt lại, ngạc nhiên nói: "Anh đang lo lăng gì thế? Điên cuồng thể hiện mình ưu tú trước mặt tôi như vậy, là đang cảm thấy tôi sẽ gây trở ngại cho anh sao?"

Nụ cười của Hoàng Xuyên đông cứng ngay tại chỗ.

Tôn Á Nam xung phong làm con tốt, lập tức giận dữ mảng: "Câm miệng, ở đây không đến phiên mày nói chuyện, con giòi hôi thối dưới đáy xã hội, không biết thân phận của cậu Xuyên sao?"

"Hù”. Tân Nguyên cười khinh thường.

Với bản lĩnh của anh, nếu muốn tiền bạc và địa vị xã hội thì chỉ trong vài phút là có thể nằm được trong tầm tay, nhưng có một lũ ếch ngồi đáy giếng lại điên cuồng khoe khoang sự vượt trội của mình.

Lúc này, Hoàng Xuyên chỉ vào Tân Nguyên, lạnh lùng nói: "Ông đây không so đo với mày, không phải vì sợ mày, mà là khinh thường mày. Nói khó nghe thì là tao tát mày một cái cũng ngại bẩn tay, quản tốt cái miệng thối của mày lại!"

Dứt lời, Hoàng Xuyên bước vào thang máy trước, đi thẳng đến đại sảnh Bách điểu triều phượng thính.

Tôn Á Nam và những người khác khinh thường nhìn Tân Nguyên, sau đó đi theo bước chân của Hoàng Xuyên.

Trần Nghiên thở dài, trong mắt hiện lên một tia bất mã "Tân Nguyên, tôi hy vọng anh có thể hiểu được, có một số việc từ lúc chúng ta sinh ra đã được định sẵn, học cách chấp nhận sự tầm thường của bản thân, không đáng xấu hổ chút nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK