Thấy ánh mắt khó hiểu của Tân Nguyên.
Mạc Như Sương méo miệng nói: “Tạm thời tin đại sư tỷ đó, trước khi em đến đây, chị ấy đã thuyết phục chị rồi”.
Thật hiển nhiên.
Vừa rồi hai cô nàng đã xảy ra một vài chuyện không muốn ai biết.
“Có chuyện gì thế ạ?”, Tân Nguyên hỏi.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi, vẫn là câu nói kia, ngoài chị với Như Sương, sau này khi gặp. bảy người còn lại thì đừng tin tưởng tuyệt đối, hồ nước này sâu đến mức em không thể tưởng tượng nổi đâu”
Cố Tư Mẫn bỗng nói: “Nhất là lão tam lúc nào cũng cái mặt phụ nữ có chồng chán đời kia, chị thấy em ấy khả nghỉ nhất, ngày nào gặp được. thì bắt lấy đưa tới chỗ chị!”
Tam sư tỷ Hoäc Băng Vân.
Khả nghi nhất sao?
'Từ khi Tân Nguyên có nhận thức, Hoäc Băng Vân chưa từng nở nụ cười nào mà cũng ít nói
đến bất ngờ, như bệnh nhân trầm cảm vậy.
Bình thường lúc rảnh rõi thì một mình nghiên cứu thuật dịch dung.
Võ đạo hay y thuật không ra hồn nhưng cô ấy lại nghiên cứu thuật dịch dung đến mức điêu luyện.
“Nếu tam sư tỷ có ý định trốn tránh em thì cả đời này em cũng sẽ không tìm thấy chị ấy đâu, thuật dịch dung còn đáng sợ hơn cả trang điểm nữa”, Tân Nguyên thở dài nói.
“Sống chung với nhau nhiều năm như vậy, mặt có thể thay đổi nhưng có vài thói quen không thay đổi được”.
Khóe miệng Cố Tư Mẫn cong lên, cười nói: “Nếu như tin tức là đúng vậy thì chắc hẳn em ấy đã từng xuất hiện ở Đại học Thành phố Vân, biết đâu bây giờ em ấy là một trong hàng vạn hàng nghìn học sinh, cũng có thể là vị giảng viên nào. đó, rất khó đoán".
“Chị muốn em nhập học đi thử vận may à Tân Nguyên hỏi.
“Ừ, chị đã sắp xếp sẵn cho em rồi”.
Cố Tư Mẫn lấy ra thông báo trúng tuyển của trường Đại học Thành phố Vân: “Lão tam có thể là điểm đột phá quan trọng, em ấy chắc hẳn biết nhiều hơn chị!”
Tân Nguyên lòng loạn như tơ vò.
Anh chưa từng nghĩ tới có ngày những bình yên khi nào lại bị phá vỡ như vậy.
Nhìn dáng vẻ giấu kín như bưng của đại sư: tỷ, anh chỉ biết răng có người đang âm thầm vươn bàn tay to lớn đến chỗ họ.
Hơn nữa, chắc chắn đại sư tỷ biết một phần sự việc, chẳng qua không biết nguyên nhân gì mà cô ấy sống chết không chịu nói ra.
“Tối đa ba năm, trong vòng ba năm em không lấy lại tất cả hộp gỗ thì người đầu tiên phải chết chính là em!”
Giọng điệu của Cố Tư Mẫn vô cùng nghiêm trang: “Ngược lại, nếu em lấy lại được tất cả thì tài phú, quyền lực, địa vị thậm chí là đỉnh cao võ đạo đều sẽ có dễ dàng như trở bàn tay!”
Tân Nguyên gật đầu, bắt đầu đề cao chuyện này hơn.
Anh phải cố gẳng tìm được tất cả các sư tỷ.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Cố Tư Mẫn bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Mà nè, tiểu sư đệ còn chưa trả lời đâu đấy, đêm nay em chọn ngủ với ai?”
Tân Nguyên xoay người định chạy.
Cố Tư Mẫn tựa lưng vào sô pha, mặt dày nói: “Bây giờ em đánh không lại nên chạy không. thoát đâu, nếu muốn bị đánh nữa thì em chạy tiếp đi”.
Úi Tân Nguyên biết vậy nên đành bất lực.
Lòng anh thầm nghĩ, đợi đến khi đánh thắng đại sư tỷ, anh phải đánh mông cô ấy mới được.
Nửa đêm. Trên chiếc giường rộng lớn rộng hai mét. 'Tân Nguyên năm giữa, cả người căng cứng.
Cố Tư Mẫn năm bên trái, Mạc Như Sương nằm bên phải như tả hữu hộ pháp làm Tân Nguyên sợ tới mức không dám thở mạnh.
Các cô tranh giành qua lại, không ai chịu thua ai nên cuối cùng đã chọn cách này, nói hay. nói đẹp là bảo vệ tiểu sư đệ khỏi mấy thủ đoạn tàn độc.
“Tiểu sư muội, tốt nhất là em nên thành thật chút đi, tuy thịt Đường Tăng rất đáng quý nhưng không phải là thứ mà em có thể nhúng chàm đâu”, Cố Tư Mẫn nói.
“Cũng vậy, em không được thì chị cũng đừng hòng!”, Mạc Như Sương đáp trả.
Hai cô gái giương cung bạt kiếm làm Tân Nguyên nghe được rất sửng sốt.
'Thịt Đường Tăng đặc biệt kia rốt cuộc là cái quái gì?
"Tiểu sư tỷ hiền thục điềm đạm ít nói trước kia hình như sau khi biết được bí mật mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới, chiêu trò đã trở nên càng ngày càng táo bạo…
“Mình thật đúng là đàn ông đầy sức hút”.
Tân Nguyên thầm thở dài.
Ngày hôm sau.
Tân Nguyên vừa thoát khỏi móng vuốt của hai vị sư tỷ liền cầm theo giấy báo trúng tuyển đi
thẳng đến trường Đại học Thành phố Vân.
Lúc này, tại học viện Ngoại Ngữ của trường Đại học Thành phố Vân.
Khoa Tiếng Anh.
Giáo viên hướng dẫn của lớp hai Hoàng Kiến Hoa bước vào phòng học thông báo: “Nay lớp chúng ta sẽ có bạn học mới, vì vài vấn đề cá nhân nên bạn mới xin lùi ngày báo danh, mãi tới hôm nay mới tới đây”.
Đám học sinh ồ lên, nhao nhao hỏi đó là nam hay nữ.
Giáo viên hướng dẫn bảo răng đó là một bạn học nam.
Các nữ sinh sôi trào. Chuyên ngành Tiếng Anh nổi tiếng âm thịnh dương suy, trong lớp có năm mươi thành viên thì cũng chỉ có mười mấy bạn nam.
Trần Nghiên và Lưu Hân Hân ngồi đăng sau bắt đầu ghé tai vào nhau.
“Chẳng biết bạn học mới có đẹp trai không nhỉ, nếu đẹp trai thì vị trí trai đẹp số một của Trình Đào không còn đảm bảo, tớ đoán bây giờ. cậu ta đang rất căng thẳng”, Lưu Hân Hân cười nói.
“Dù sao chỉ cần không xấu, ở lớp chúng. mình chẳng sợ thiếu bạn gái, các cô ấy cứ như sói đói vậy”, Trần Nghiên che miệng cười khẽ.
“Nếu cực kỳ đẹp trai thì sao, đẹp trai hơn cả Trình Đào ấy, cậu có muốn cân nhắc giao mối tình đầu của mình ra không?”, Lưu Hân Hân nở. nụ cười xấu xa.
“Nói bậy gì thế, trước khi tốt nghiệp tớ sẽ không nghĩ tới chuyện đó”, Trần Nghiên mỉm cười lắc đầu.
Đúng lúc này.
Một người thiếu niên mang dép cao su kiểu. quân đội màu xanh biếc từ từ bước vào phònghọc.
Giáo viên hướng dẫn Hoàng Kiến Hoa giới thiệu anh với mọi người: “Các em, đây là bạn học mới của các em, Tân Nguyên, mọi người hãy cùng nhau chào đón bạn ấy nào!”
Tất cả mọi người ngỡ ngàng.
Ăn mặc kiểu gì thế, còn quê mùa hơn được không?
Nhất là Trần Nghiên và Lưu Hân Hân suýt nữa bị dọa cho hét lên.
“Nghiên Nghiên, cậu còn nói là hiểu lâm cậu †a à, rõ ràng đồ nhà quê này có ý với cậu, đây là đang đeo bám cậu đó”.
Lưu Hân Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ chưa từng gặp kẻ nào dối trá như vậy, cố tình từ chối ở lại nhà cậu rồi mà giờ lại làm thế này đây, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một kẻ ty tiện!”
Trần Nghiên cắn môi, sắc mặt hơi khó coi.
Cô ấy nhanh chóng liên tưởng đến một việc, chắc hẳn là do mẹ mình thầm khai thông quan hệ cho Tân Nguyên.
Nếu không thì sao một thiếu niên vùng núi chưa từng thi đại học lại có thể bỗng nhiên bước vào trường Đại học Thành phố Vân chứ.
“Thật đúng là đồ dối trá, vậy mà tối qua tớ còn tự trách, thậm chí còn cảm thấy đặt cậu ta giữa đám đông thì trông cũng khá đẹp trai, không ngờ rằng…”
Sắc mặt Trần Nghiên xanh mét: “Mẹ tớ đang nghĩ cái gì vậy trời, thù lao thì đưa đủ cho Tân Nguyên rồi, chắc chẳn cậu ta còn chữa bệnh cho. tớ tiếp mà, tại sao cứ cố ý tìm cách tác hợp cho bọn tớ chứ!”
“Một cây làm chẳng lên non, chắc chẩn là do. Tân Nguyên xin dì Lâm, nếu không làm thế việc xin suất nhập học ở đây sẽ tốn kém biết bao nhiêu chứ, đúng là đồ nhà quê tởm lợm”.
Lưu Hân Hân siết chặt nắm đấm Hoàng Kiến Hoa cảm thấy bầu không khí hơi lạ, bèn cười gượng hai tiếng nói đôi câu giảng : “Bạn Tân Nguyên, em tự tìm vị trí ngồi đi
'Tân Nguyên không bận tâm đến ánh mắt của mọi người mà đi thẳng đến sau cùng.
Khi đi ngang qua người Trần Nghiên và Lưu Hân Hân, trong mắt Tân Nguyên thoáng xuất hiện sự bất ngờ.
Nhưng tình cảm thời thơ ấu đã bị Trần Nghiên đơn phương chặt đứt, Tân Nguyên chỉ nhìn thoáng qua cô ấy rồi thôi
“Cậu xem cậu ta kìa, còn đang giả vờ cơ đấy, cứ chơi trò lạt mềm buộc chặt thôi”, Lưu Hân Hân nhỏ giọng thì thầm.
"Trần Nghiên xoay đầu, nhìn chăm chằm vào. Tân Nguyên, ngọn lửa giận trong lòng không tài nào kìm nén được: “Tân Nguyên, anh đứng lại đó!"
“Có việc gì?”, Tân Nguyên khó hiểu hỏi.
“Anh không cần mặt mũi nữa à!”
Trần Nghiên tức giận nói: “Ngày hôm qua anh mới nói hai ta không có khả năng, vậy giờ tại sao anh cứ thích làm mấy trò mờ ám hoa hòe' chứ?”
Xôn xao… Phòng học ồn ào huyên náo. Bọn họ ngửi được mùi biến sắp tới.
Mười mấy bạn nam lộ ra vẻ mặt đầy khinh thường.
Đồ nhà quê bẩn thỉu đó mà cũng dám quấy rối Trần Nghiên à? Tự tin đâu ra thế!
'Tân Nguyên nhíu mày, anh càng lúc càng cạn lời với cô bạn thân thời thơ ấu này rồi.
Tân Nguyên không thèm đáp lời Trần Nghiên mà cứ đi thẳng đến đằng sau.
Đi đến đâu, bạn học cùng lớp cũng không che dấu sự khinh thường của mình với Tân Nguyên, sợ Tân Nguyên ngồi gần mình.
“Người như thế đi đến đâu cũng sẽ không được chào đón đâu, bây giờ chỉ còn lại hàng cuối cùng là trống, một mình cậu ta ngồi cô đơn ở đó, cho cậu ta ngượng chết luôn!”
Lưu Hân Hân cười khẩy.
Bàn học trong lớp đều được sắp xếp chỉnh tề theo hàng theo lối, nếu Tân Nguyên ngồi một mình một hàng cũng đủ đả kích lòng tự trọng của anh.
Dù sao một thiếu niên mới lớn rất khó chấp nhận cảm giác bị cô lập ấy.
Nhưng mà, khi mọi người ở đây đang âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
Ở hàng áp chót, từ chiếc ghế ngoài cùng từ bên phải sang truyền tới một giọng nói dịu dàng: “Ngồi, ngồi ở đây này”.
"!!!!"
Tất cả mọi người khó tin nhìn sang. Hạ Vẫn Oánh.
Cô hoa khôi của khoa này chủ động mời Tân Nguyên ngồi bên cạnh mình ư.
Trần Nghiên và Lưu Hân Hân liếc mắt nhìn nhau, mọi người sững sờ.
Ai ai cũng biết cả trường Đại học Thành phố Vân này có hai cô gái hấp dẫn sự chú ý của người khác, ngoài Hạng Thiên Ca ra thì chính là Hạ Vẫn Oánh.
Hạng Thiên Ca là đàn chị, bình thường khá bí ẩn, rất ít ghé qua khu giảng dạy, thậm chí đi học. cũng tùy duyên.
Vô số học sinh mới vì để ngắm dung nhan của người ta mà mỗi ngày đều chạy gãy chân nhưng đến bây giờ vẫn chưa một lần gặp mặt, chỉ có thể nhìn ảnh mà thôi.
Hạ Vẫn Oánh lại trái với đó.
Hoàn cảnh gia đình nhà cô ấy không khấm khá mấy, cha mẹ đều là công nhân tầng lớp đáy xã hội, ông nội ốm đau hằng năm trên giường, bình thường cần phải làm thêm mới đủ duy trì một vài chỉ tiêu cơ bản.
Có lẽ vì Hạ Vấn Oánh xuất thân bần hàn nên tính cách rất dịu hiền, thậm chí còn hơi nhát gan, khi nói chuyện thường có thói quen nhìn xuống đất, từ mắt thường có thể thấy rõ sự tự ti của cô ấy.
Nhưng dung nhan của cô ấy rất mỹ lệ, đến cả Trần Nghiên luôn tự cảm thấy mình đẹp tuyệt vời cũng không thể không thừa nhận rằng… ánh sáng của mình đã bị Hạ Vãn Oánh che lấp.
Thế nhưng một cô gái vừa yên tĩnh vừa dịu dàng ấy lại chủ động mời Tân Nguyên ngồi bên cạnh mình.
Quả thật đã đánh vỡ sự hiểu biết của bọn họ.
Những mọi người không biết rằng ngay khi Tân Nguyên nhìn thấy Hạ Văn Oánh trong mắt cũng xuất hiện sự kinh ngạc tột độ.
Vậy mà đó chính là cô gái bị Lý Trạch Dương bắt đến Kim Mai Viên vào tối hôm qua…
“Không cần, cảm ơn”.
Tân Nguyên mỉm cười với Hạ Vấn Oánh rồi nhanh chóng đi xuống hàng ghế cuối cùng, trông có vẻ cô đơn lẻ bóng.
Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.
Được cô gái yếu đuối như Hạ Vấn Oánh chủ động mời mà cậu ta còn từ chối sao?
Nhưng mà chuyện đáng sợ hơn còn ở đằng sau.
Sau khi bị Tân Nguyên từ chối, Hạ Vấn Oánh cúi đầu, trăn trở trong lòng một hồi rồi quyết định đứng dậy, chủ động đến bên cạnh Tân Nguyên ngồi xuống…
Tất cả chìm trong tĩnh lặng.
Nếu ánh mắt có thể giết người, lúc này Tân Nguyên đã chết từ đời nào rồi.
Nhất là Trần Nghiên, säc mặt cô ấy lúc đỏ lúc trằng, tâm trạng rối bời vô cùng xấu hổ.
Chính mình vừa mới nói Tân Nguyên là đồ đeo bám đánh chết không buông, không biết xấu hổ.
Trong chớp mắt, Hạ Văn Oánh lại làm ra hành động đó, mặt mình phải để đâu đây chứ!