Tân Nguyên chỉ läc đầu không nói gì, anh bỗng tiến lên bóp cổ Trình Đào rồi chậm rãi nhấc lên.
Anh nhấc cậu ta dễ dàng như một con gà con.
Sắc mặt Trình Đào đỏ bừng, hai chân đung đưa giữa không trung, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ.
Sau đó. Rầm!
Tân Nguyên nện Trình Đào xuống đất rồi vứt ra như hạt thóc, xong anh cầm lấy hai chân của Trình Đào đập qua đập lại xuống đất
Mười mấy bạn học nam định xông lên hóa đá trong nháy mắt, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ vỡ mật.
“Đủ rồi, anh làm đủ rồi đó!”
Trần Nghiên hét chói tai: “Anh cảm thấy sẽ có cô gái nào. thích con trai bạo lực như vậy không, đây chẳng phải là cho. cảm giác an toàn gì mà là thô lỗ, không đầu óc, không đời nào tôi thích người cưỡng bạo lực như vậy đâu!"
Dưới cái nhìn của cô ấy.
Tân Nguyên muốn theo đuổi mình nên mới đến trường Đại học Thành phố Vân, vào lớp này.
Như vậy, mỗi một chuyện Tân Nguyên làm đều để hấp dẫn sự chú ý của cô ấy.
“Nghiên Nghiên, không cần nói với cậu nhiều thế đâu, tên này dám đánh người trước lớp, mà còn là Trình Đào nữa. chắc là muốn bị đuổi học rồï”.
Lưu Hân Hân cười khấy nói: “Tớ chưa từng gặp ai ngu xuấn như vậy đấy, tốn hết hơi sức đến bên cạnh cậu, giờ tự bê đá đập chân minh, vừa tới đã sắp phải cút đi rồi, thật đúng là khôi hài”
Cô ta vừa dứt lời
Hoàng Kiến Hoa hoang mang chạy vọt vào trong, hô lớn: “Làm gì đó, đây là lớp học, các em là học sinh của trường Đại học Thành phố Vân đó chứ không phải là lưu manh đầu đường xó chợ đâu!”
Một đống người chạy tới cáo trạng.
Bọn họ tự giác lượt bớt chuyện Trình Đào xui khiến Lý Giang Ba đi làm khó Tân Nguyên mà chỉ thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Tân Nguyên đánh nhau.
“Em đi theo thầy một chuyến!
Hoàng Kiến Hoa trợn mắt nhìn Tân Nguyên, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Tân Nguyên hờ hững theo đăng sau.
Tất cả mọi người đều đoán rằng Tân Nguyên sẽ bị đuổi học bởi anh đã đánh người không nên đánh.
“Như vậy cũng tốt, cậu ta đến đây đâu phải đế học hành gì, mỗi ngày đều nghĩ cách thu hút sự chú ý của mình, chỉ là đang lừa người lửa mình thôi, mình và cậu ta… không có khả năng", Trần Nghiên nghĩ thầm trong lòng.
Phần lớn mọi người đều đang vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có mỗi Hạ Văn Oánh khóc lóc trong góc lớp, cô ấy không ngờ rắng chỉ vì một hành động bình thường không có ý gì của mình mà lại dẫn tới phản ứng dây chuyền như vậy.
Trong văn phòng,
Hoàng Kiến Hoa hung ác nham hiếm nhìn Tần Nguyên, nước miếng trong miệng bay tứ tung: “Thầy không biết là ai giúp em vào đây, nhưng trông em cũng chẳng có xuất thân tốt lành gì, sao lại không biết quý trọng cơ hội được học hành như thế chứ?”
“Sao lại đơn phương chỉ trích em, sao không gọi Trình Đào. vào đây hỏi rõ mọi chuyện chứ?”, Tân Nguyên hỏi.
“Em giả bộ không hiếu vấn đề à, Trình Đào là ai, cha mẹ cậu ta từng đóng góp xây dựng thư viện cho trường ta, còn quyên góp tiền vô số kể nữa!”
Hoàng Kiến Hoa nói tiếp: “Còn em lại là hạng vô danh, tài liệu về thân phận của em còn sạch sẽ hơn khuôn mặt, em nói xem một đứa từ nông thôn tới sao dám trêu chọc Trình Đào chứ, sức minh thế nào trong lòng em không tự rõ hay sao?”
Không khí trên người Tân Nguyên u ám hơn nhiều: “Ý của thầy là bởi vì điều kiện gia đình của cậu ta tốt, nên dù cậu ta có. làm sai trước thì em cũng xứng đáng bị xui xẻo hả? Em nên để mặc cho cậu ta bắt nạt mình à?”
“Đương nhiên!”
Hoàng Kiến Hoa bình thản nói: “Người bình thường cũng phải tự hiểu rõ bản thân mình, từ nhỏ em đã là hạng sâu kiến rồi, thế mà lại khiêu chiến quyền uy của rồng, đây là dũng cảm à, không phải, đây là ngu ngốc!"
Quyền uy của rồng à?
Trình Đào kia cũng xứng sao?
Trước khi Tân Nguyên xuống núi, lòng anh rất chất phác, tự lên kế hoạch sau khi xuống núi phải giúp mọi người làm việc tốt.
Nhưng trên thực tế.
Xã hội như một cái chảo nhuộm khổng lồ, tràn ngập rác rưởi muôn hình vạn trạng.
Có biết bao nhiêu người bởi vì sự bình thường của bản thân, bởi vì bị đồn vào đường cùng, đối mặt với vô s¿ lựa chọn cách kìm nén.
Ánh mắt của Tân Nguyên dần trở nên không thích hợp.
Hoàng Kiến Hoa nhíu mày nói: “Em… em định làm gì đó, sẽ không đánh cả thầy luôn chứ!”
“Trả lời"
Tân Nguyên tung một quyền qua.
Rầm! Hoàng Kiến Hoa ngã nhào xuống đất.
Tân Nguyên giậm chân lên ngực Hoàng Kiến Hoa, nhìn xuống từ trên cao: “Loại người xu nịnh như thầy mà cũng xứng làm tấm gương cho người khác noi theo à?
Nếu em là một học sinh yếu lòng thì sao, chỉ những lời ngày hôm nay thầy nói cũng đã đủ phá hủy cả đời người ta rồi đấy"
“Em…”
Hoàng Kiến Hoa gian nan nói: “Nếu không thu tay lại thì sẽ không đơn giản bị đuổi học thôi đâu, em sẽ ngồi tù đấy!”
Tân Nguyên khinh thường nói: “Trước giờ em chưa từng có suy nghĩ so sánh điều kiện gia đình gì, nhưng cũng phải nói rõ, tuy sư tỷ của em không phải cực kỳ lợi hại nhưng cũng không. phải là người mà loại chó mèo như Trình Đào có thế sánh được đâu.
So sánh gia cảnh phải không, vậy so với chị em đi, hôm nay em đánh thầy, thầy xem thử xem liệu em có bị đuổi học không!”
Rầm.
Tân Nguyên đá văng Hoàng Kiến Hoa vào góc tường, cú va mạnh khiến Hoàng Kiến Hoa phun ra một ngụm máu.
Hoàng Kiến Hoa ôm ngực, vẻ mặt đầy tức giận, đang tính nói vài câu độc địa thì di động bỗng đổ chuông.
Là lãnh đạo gọi điện tới.
“Nhớ săn sóc bạn học Tân Nguyên cho tốt, không được đế cậu ta chịu chút uất ức nào!”
“Học sinh Trình Đào kia, nhân cách có vấn đề rất lớn, hủy chức vị lớp trưởng của cậu ta, phê bình toàn khoa, học phần cũng phải trừ!"
“Không cần đưa ra ý kiến với tôi, gia thế của bạn học Tân Nguyên không phải thứ Trình Đào sánh được đâu, sau này thầy làm việc hay ăn nói cũng phải cẩn thận một chút!”
“Nếu chuyện hôm nay xử lý không tốt, bạn học Tân muốn đuổi thầy đi thì cũng chẳng có ai lên tiếng cho thầy đâu!”
Hoàng Kiến Hoa trợn tròn mắt.
Di động rớt từ trên tay xuống đất, cả người run rẩy không ngừng,