• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lý Trạch Dương rốt cuộc cũng hiểu ra răng đứa con trai không nên thân của mình đã chọc phải ai.

Kim Thành cũng bừng tỉnh.

Người thiếu niên này há mồm bảo Lý Trạch Dương cút lại chùi đít cho Lý Thành cũng chả phải quá ngông cuồng.

Tân Nguyên có tư cách đó. “Thành thật xin lõi”

Kim Thành phản ứng lại, cúi đầu chín mươi độ với Tần Nguyên, kính cẩn thưa: “Lúc trước là do tôi mạo phạm cậu, là tôi có mắt như mù, đáng đánh ạI”

Ông ta nói xong.

Kim Thành vung tay vả miệng mình mười mấy lần rồi lại thận trọng nói: “Người như cậu đến Kim Mai Viên là vinh hạnh của tôi, tôi thật cảm thấy xấu hổ về những hành động ngu xuẩn trước kiat

Để biểu đạt lòng xin lỗi này, tôi xin tặng cậu tấm thẻ VIP, từ nay về sau, cậu tiêu phí bất cứ thứ gì ở Kim Mai Viên đều sẽ được miễn phí!”

Kim Thành hai tay dâng thẻ VỊP lên, đó chính là thẻ hội viên có cấp bậc cao nhất tại Kim Mai Viên, bây giờ chỉ mới có ba người sở hữu nó.

Đây quả thật là cách nhận sai đúng chuẩn sách giáo khoa.

Tân Nguyên gật đầu, không hề từ chối tấm thẻ VIỊP.

Lý Trạch Dương như vừa tỉnh mộng, vội nói: “Trước đây là do tôi không biết dạy con, vọng tưởng mạo phạm đến cậu, cũng đáng đánh ạI”

Ông ta bắt chước làm theo.

Liên tục vả mình mười mấy cái tát.

Nói không tức là giả, nhưng người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Kiểu người như Tần Nguyên, đi tìm ai cũng đều sẽ được cung phụng như khách quý.

Đợi đến khi đó giải thích thì đã không kịp nữa rồi.

Dưới tiếng tát vang dội không ngớt bên tai.

Trong góc sáng sủa, Lý Thành Khang bất lực nhìn Tần Nguyên, sự kiêu ngạo trong lòng đã bị nghiền nát từ lâu.

Đến cả cha anh ta còn phải cúi đầu như chó, nhân nhượng vì lợi ích chung trước mặt Tân Nguyên.

Anh ta là cái thá gì chứ?

Quả thật là tự chui đầu vào lưới.

“Đủ rồi".

'Tân Nguyên ngăn tản Lý Trạch Dương vả mình đôm đốp, anh thản nhiên nói: “Sau này ông hãy dạy con cho tốt, có lần sau thì dù anh ta không chết cũng phải chuẩn bị tinh thần cả đời nằm trong bệnh viện đi”.

“Hiểu rồi ạI"

Lý Trạch Dương gật đầu thật mạnh, rồi noi gương theo Kim Thành nói: “Để biểu đạt lòng xin lỗi, tôi cũng tặng cho cậu một món quà!”

Rất nhanh sau đó. Một cô gái xinh như hoa bước vào.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, chiếc quần bó hơi phai màu, chân mang một đôi giày trắng, trông nó rất cũ kỹ nhưng lại không dính chút bụi nào.

Lúc này, cô gái tóc tai bù xù, trông thật nhếch nhác.

'Tân Nguyên nhìn sang, cô gái nhẹ ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt tròn trịa nõn nà tinh xảo. không thể tả, khí chất ngây thơ trong sáng toát lên từ cô gái không thể nào che dấu.

Nhưng mà, biểu cảm của cô gái tràn đầy sự. tuyệt vọng.

Tân Nguyên nhíu mày, chất vấn Lý Trạch Dương: “Ông có ý gì?”

“Quà, là quà ạ…”, Lý Trạch Dương yếu ớt nói.

Cô gái này được Lý Trạch Dương dùng mánh khóe không thể lộ ra ngoài ánh sáng uy hiếp hiến thân.

Ông ta vốn tính cho bản thân mình hưởng, nhưng giờ lại dâng lên cho Tân Nguyên hy vọng dùng cô gái đó để giải trừ khúc mắc trong lòng Tân Nguyên, phòng sau này bị tính sổ.

“Cái gì?”, trong mắt Tân Nguyên ánh lên tia lửa.

Lòng Lý Trạch Dương đầy hoang mang, người sững sờ ngơ ngác.

Ông ta cứ ngỡ dựa vào nhan sắc của cô gái đó đủ khiến Tân Nguyên mở lòng từ bi.

Nhưng giờ có vẻ như người thiếu niên rất đoan chính, vô cùng căm tức những mánh khóe' trơ trến bẩn thỉu đó.

Thấy dáng vẻ đó của Lý Trạch Dương, Tân Nguyên cũng đoán ra phần nào câu chuyện, nháy. mắt người anh trầm xuống.

“Tôi biết lỗi rồi ạ!”

Lý Trạch Dương bị ánh mắt của anh dọa sợ, vội vàng quỳ xuống rồi nói với cô gái l chạy đi, tôi cam đoan sẽ không nảy ý xấu với cô nữa, lại càng không làm hại người nhà của cô!”

Cô gái kinh ngạc, đôi mắt vốn tối sâm chợt lóe sáng mong manh.

Cô gái vốn đã chấp nhận vận mệnh bị giãm đạp, sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.

Nhưng rồi lại không ngờ rằng, vào thời khắc. đen tối nhất cuộc đời sẽ có một tia sáng chiếu rọi…

Cô gái ngạc nhiên nhìn Tân Nguyên, hốc mắt ứửng đỏ, hàng ngàn cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

“Chưa đi à?”, Tân Nguyên hỏi. “Cảm ơn!”

Giọng của cô gái thật nhẹ nhàng và dịu dàng, lòng khắc ghi dáng vẻ của Tân Nguyên rồi nhanh chóng bỏ chạy, khóe mắt rơi xuống hàng nước mắt may mãn thoát nạn.

'Tân Nguyên không để chuyện này trong lòng, anh bình thản nhìn Lý Trạch Dương và Kim Thành một cái rồi cũng xoay người rời đi.

Sau khi Tân Nguyên rời đi, Kim Thành và Lý Trạch Dương liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở phào.

“Đêm nay, suýt nữa đã bị con trai ông hại chết rồi, sau này dạy dỗ nghiêm khäc một chút, đừng hở tí là đi ra ngoài gây tai họa cho người khác!”

Kim Thành bất mãn trừng mắt nhìn Lý Trạch Dương, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự oán hận.

Mặt mày Lý Trạch Dương xám xịt như tro. tàn: “Là do tôi coi thường người trên đời này rồi, mới mười bảy mười tám tuổi mà đã là cao thủ Nội Kình rồi, tương lai khi trưởng thành… càng nghĩ càng thấy sợ”.

Hai người thầm thổn thức.

Nếu để bọn họ biết Tân Nguyên không phải đang ở cảnh giới Nội Kình mà là ở cảnh giới tông sư Hóa Kình trên cả Nội Kình thì sợ rắng sẽ sợ đái ra quần mất.

Ngoại Kình, Nội Kình, Hóa Kình. Người đạt tới cảnh giới Hóa Kình sẽ có khả năng phóng khí kình ra ngoài, được coi như là

tông sư võ đạo.

Đó chính là một sự tồn tại đầy khủng khiếp.

Sau khi rời khỏi Kim Mai Viên.

'Tân Nguyên nhận được điện thoại của Lâm Tuệ Lan.

Bà ta muốn biết chuyện gì xảy ra ở Kim Mai Viên nên vội vã gọi điện hỏi thăm ân cần.

Tân Nguyên có thể cảm giác cho dù bản thân mình không thể chữa trị cho Trần Nghiên thì dì Lâm cũng sẽ đối xử tốt với anh.

Bởi lẽ dì Lâm là người biết cảm ơn người khác, dù sao năm ấy nhờ có sư phụ ra tay Trần Nghiên mới có thể sống tới hôm nay.

Sau khi báo bình an, Tân Nguyên từ chối ở lại nhà trọ Uất Kim Hương rồi cúp điện thoại, đánh xe chạy thẳng tới nhà đại sư tỷ.

Khu chung cư Bạn Sơn Vân Hải.

Tân Nguyên tiến vào một căn biệt thự xa hoa.

Vừa mới bước vào vườn hoa, nhìn qua cửa sổ sát đất, anh thấy một đống lộn xộn trong phòng khách.

Trong căn phòng bẩn thỉu, lộn xộn.

Có hai hình bóng tuyệt sắc giai nhân đang lắng lặng ngồi trên sô pha, bầu không khí rất vi diệu.

“Tiểu sư tỷ!”

'Tân Nguyên bước vào phòng khách, bật thốt: “Sao chị lại xuống núi thế?”

Hai cô gái ngồi trên sô pha chính là đại sư tỷ Cố Tư Mãn và tiểu sư tỷ Mạc Như Sương.

Thật rõ ràng là cả hai cô vừa đánh nhau một trận ở đây.

Lúc này, hai cô gái ngồi hai nơi, cùng im lặng, chẳng nói chẳng răng ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Tân Nguyên thầm nghĩ tiểu sư tỷ đánh không lại mình thế lại càng đánh không lại đại sư tỷ.

Sao các chị ấy lại đánh nhau rồi…

Mình phải làm thế nào cho phải đây.

Lúc này, Cô Tư Mẫn xem xét Tân Nguyên tới lui, nói với Mạc Như Sương: “Đêm nay tiểu sư đệ phải ngủ với chị, em lại cố tình gây sự nữa thì đừng trách chị trở mặt với eml”

“Dựa vào cái gì em ấy phải ngủ với chị chứ, chỉ dựa vào tu vi của chị cao hơn em à, cái đồ hồ ly tinh nhà chị, đồ dâm đãng, đồ dâm đãng!”

Mạc Như Sương bĩu môi, nhìn sang Tân

Nguyên: “Tiểu sư đệ, em chọn đi, đêm nay em ngủ với đại sư tỷ hay ngủ với chị?”

'Tân Nguyên bất giác lùi về sau hai bước, biểu cảm không biết nên làm gì.

Chẳng phải kẻ thù gặp nhau đỏ mắt hay sau. Chẳng phải đánh một trận rầm trời à.

Thật là kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK