Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Alice

Trong trí nhớ của Nhiễm Trầm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dạ Quân Ly mất khống chế, ánh sáng loang lổ rơi trên mặt hắn, kì lạ hơn còn có thêm vài phần nhu hoà chưa từng thấy.

Sâu trong tiềm thức của Vân Thiển, dường như y nghe được hắn gọi tên mình, tâm hồn y giống như bị ai gõ vang, lông mi dài khẽ động, đôi mắt quyến luyến mở ra.

Thấy Vân Thiển không sao, lý trí Dạ Quân Ly mới dần khôi phục, hắn đẩy Vân Thiển ra khỏi người mình, thái độ lạnh lùng như trước: “Ta khuyên ngươi, đừng có dùng cái chết để uy hiếp ta!”

Một dòng chất lỏng ấm nóng từ khoé mắt Vân Thiển chảy xuống, vừa hay hoà cùng với bọt nước hỗn loạn trên mặt, nên không ai nhận ra được sự buồn bã của y.

Y đã mất đi khả năng tự bơi, vừa rồi suýt chút nữa thì bị đuối nước, không ai biết lúc ấy y đã khủng hoảng và sợ hãi cái chết thế nào.

“Nhiễm Trầm, đưa y về, nhìn xem Hoả Viêm Châu có vấn đề gì không!” Ánh mắt Dạ Quân Ly lạnh lẽo, nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Nhiễm Trầm được hắn cho phép, nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thiển, ánh mắt nhu hoà cùng đau lòng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái?”

Khoé miệng Vân Thiển giương nhẹ, nụ cười này ngoại trừ một chút an ủi, còn có một tia tự giễu.

“Còn sống là tốt rồi, ta không sao…”

“Ngươi không biết bơi sao?” Nhiễm Trầm hỏi.

Hắn không dám nhìn kỹ cảm xúc trên gương mặt y, tựa như nếu nhìn nhiều thêm một chút, trái tim hắn sẽ bị bóp nghẹn thêm một phần.

“Ta cũng… không biết… Đột nhiên không thể bơi…”

Nhiễm Trầm cũng không hỏi nhiều, thân thể Vân Thiển vẫn là quan trọng nhất.

Hắn dùng Thuỷ Linh Châu thăm dò tình huống của Vân Thiển, may mắn là ngoại trừ nội thương ban đầu còn chưa khỏi ra thì không có thêm vết thương nào mới nữa.

“Không phải ta đã dặn ngươi đừng chọc giận Thánh quân nữa sao? Sao ngươi lại không nghe lời?” Khuôn mặt Nhiễm Trầm hơi trầm xuống, tay hắn vuốt nhẹ trán Vân Thiển.

Trong ánh mắt hắn nhìn Vân Thiển, tựa hồ mang theo thứ tình cảm hoài niệm nào đó, nhưng giây tiếp theo liền dời tầm mắt.

“Ta… về sau ta sẽ không…” Vân Thiển chật vật không nghĩ ra được lời giải thích nào, y không cố ý chọc giận Dạ Quân Ly, là Dạ Quân Ly không chịu buông tha cho y.

“Ngươi có thể đỡ ta đi được không, ta có hơi lạnh…” Sao có thể không lạnh chứ, Hư Không Trì hàng năm đều kết băng, hôm nay không biết vì sao kết giới đột nhiên bị phá vỡ, băng tan khiến mạch nước phía dưới trào dâng.

Nhiễm Trầm áp chế ánh mắt có chút bất đắc dĩ, hắn nâng Vân Thiển dậy, người nọ cơ hồ rất nhẹ, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện tại đã trắng bệch không chút huyết sắc.

“Ta đưa ngươi về Dạ Thương Cung nghỉ ngơi… Ngươi đừng sợ, Thánh quân cũng lo ngươi sẽ mất mạng…”

Vân Thiển gật gật đầu, y cười lên như một thiếu niên chưa trải sự đời.

Dạ Thương Cung cách Hư Không Trì rất gần, Nhiễm Trầm và Vân Thiển lại đi rất lâu mới đến…

Nhiễm Trầm kéo cái ghế qua cho Vân Thiển ngồi xuống cạnh bàn, rót cho y một chén nước, nhìn y phục trên người y vẫn còn nhỏ nước ẩm ướt, đáy lòng hắn lại ẩn ẩn đau, không có mệnh lệnh của Dạ Quân Ly, hắn không dám đem quần áo sạch sẽ đến cho y thay.

Tự ý làm bậy sẽ chỉ khiến cho Vân Thiển lại lâm vào nguy hiểm.

Lâm Thiển đã ngồi xuống yên ổn.

“Ngươi đi làm việc của mình đi… ta có chút mệt mỏi… Ngươi xem ta này, cả ngày ham ngủ.” Vân Thiển cười yếu ớt nói với Nhiễm Trầm.

Nhiễm Trầm nhiều lần xác nhận tình trạng thân thể của Vân Thiển, Vân Thiển kiên trì nói chính mình không sao thì hắn mới bán tín bán nghi rời đi.

Vân Thiển kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi xuống góc tường, lần này, y không dám nằm úp sấp ngủ trên bàn nữa.

Thân thể y rất lạnh, mí mắt nặng trĩu, một lúc sau liền lâm vào ngủ mơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK