Editor: Alice
“Thánh quân, đã tìm thấy người nọ, hiện đang giam giữ ở Toả Hồn Cốc, chờ Thánh quân xử lý!”
Người đang khẩn trương bẩm báo trước mặt là ám ảnh Kiến Tà của Lục Thần Điện, tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng gã vẫn thấp thỏm không yên.
“Dễ dàng sa lưới như thế sao? Có phải lại giở thủ đoạn quỷ kế gì?”
Nam nhân chậm rãi bước ra từ bóng đêm, ngữ khí hắn bình thản, rõ ràng không phải chất vấn, nhưng lại khiến Kiến Tà sợ hãi đến quên cả giải trình.
“…”
Kiến Tà tiếp tục quỳ, không có lệnh của Dạ Quân Ly, ngay cả đầu gã cũng không dám ngẩng lên.
“Ta đi gặp y!”
Dạ Quân Ly thu hồi độ cong khó phát hiện nơi khoé miệng, vội vã đi thẳng về phía trước.
Hắn không rõ bản thân vui hay buồn khi nghe được báo cáo của Kiến Tà.
Dưới chân hắn đạp gió, nhẹ nhàng lướt như bay, đi xuyên qua Thực Cốt Trì sâu không thấy đáy.
Thực Cốt Trì quanh năm sương mù phủ kín, nước sôi cuồn cuộn, nếu sơ ý ngã xuống dưới lập tức tan xương nát thịt, hài cốt không còn.
Vì vậy, nếu không có sự cho phép của Dạ Quân Ly, thì 'người nọ' – Vân Thiển trong lời nói của Kiến Tà sẽ không cách nào tự mình thoát khỏi nơi này.
Khi Dạ Quân Ly dừng trước Toả Hồn Cốc, sương mù đen kịt từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tụ lại vờn quanh người Vân Thiển.
Vân Thiển thậm chí không cần ngẩng đầu vẫn biết được hắn đã đến đây.
“Một vạn năm không gặp, ngươi lại lấy thái độ như vậy mà đối xử với tình cũ của ngươi sao?”
Dạ Quân Ly đứng nơi đó, cao ngạo lạnh lùng, trong đôi mắt quen thuộc kia xuất hiện nhiều thứ cảm xúc phức tạp.
Vân Thiển cúi đầu, mái tóc của y rối tung, trên mặt không hề có huyết sắc, cả người bị xiềng xích buộc chặt, nhìn kỹ còn có vết hằn nhàn nhạt, nhưng Dạ Quân Ly lại làm như không thấy.
Thái độ khinh thường như vậy càng chọc giận Dạ Quân Ly, hắn từng bước tiến sát gần Vân Thiển, dùng sức nắm chặt cằm của y nâng lên, ép Vân Thiển phải nhìn thẳng vào hắn.
“Sao thế? Câm hay điếc? Thấy ta chưa chết nên rất kinh ngạc, rất thất vọng?”
Dạ Quân Ly nghiến răng, hung tợn gằn từng chữ vào tai Vân Thiển.
“Muốn chém muốn giết muốn hành hình thế nào tuỳ ngươi, không cần lãng phí thời gian với ta, ta sẽ không trả Hoả Viêm Châu cho ngươi!”
Ánh mắt Vân Thiển đờ đẫn, như mất hồn mà nhìn vào một nơi nào đó.
Tiếng nói khàn khàn bị gió thổi cuốn vào bóng đêm đen kịt, không hề có chút sức lực.
Dạ Quân Ly sớm đã đoán trước, không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, hắn vuốt ve sườn mặt của Vân Thiển.
“Giết ngươi? Há chẳng phải dễ dàng cho ngươi quá sao?”
“E là ngươi đã quên, là ai khiến ta rơi vào ác ngục! Chịu vạn năm trừng phạt tra tấn không ngừng nghỉ! Sống không bằng chết!”
Mỗi câu mỗi chữ để lộ ra hận ý sâu đậm, sự phẫn nộ trào ra từ đáy mắt Dạ Quân Ly, ngón tay hắn tăng lực đạo bóp chặt hai má Vân Thiển, lúc buông ra lưu lại hai vết hằn ngón tay nhàn nhạt, ánh mắt hắn như hận không thể nghiền nát Vân Thiển thành tro.
Vạn năm trước, Vân Thiển thừa lúc Dạ Quân Ly hôn mê, liền cưỡng chế cướp đi Hoả Viêm Châu trong cơ thể hắn, khiến Dạ Quân Ly từ một thánh thần cao cao tại thượng rơi vào ác ngục chỉ trong một đêm.
Sống lại trở thành loài giun dế thấp kém nhất của Ma giới.
Có điều, hiện tại hắn cũng nên cảm tạ Vân Thiển, nếu không phải vì hắn hận y thấu xương, Dạ Quân Ly sẽ không có cách nào chống đỡ, từ một thứ thấp kém nhất từng bước leo lên vị trí chí tôn quyền uy của Ma giới.
Trở thành Thánh quân một tay che trời, vạn người kính ngưỡng.
Nhưng cho dù Dạ Quân Ly có cường bạo thế nào, Vân Thiển cũng không cảm thấy sợ hãi, y cười khinh miệt: “A, vậy thì sao?”
“Thì sao hả? Ta sẽ tự mình gánh lấy thống khổ, đem toàn bộ trả lại cho ngươi.”
Thanh âm trầm thấp thả nhẹ, nhưng so với những tiếng thét của tù nhân trong Toả Hồn Điện còn chói tai hơn.