Editor: Alice
Tại khu rừng trúc bên ngoài Lục Thần Điện.
Nơi đây cỏ dại khô héo chất đầy như rạ, xác cây khô gầy trải rộng khắp nơi, tô điểm cho không trung càng thêm u ám đen tối.
Nhiễm Trầm vốn một vẻ ôn nhu nho nhã, giờ đây trong thoáng chốc đã trở nên âm lãnh, hắn vung tay một cái, trước mắt liền xuất hiện một tấm kính to lớn trong suốt.
Trong kính phản chiếu ra khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ, nó gầy như bộ xương khô, âm thanh phát ra cổ quái khiến ai nấy phải sởn tóc gáy.
“Ma Thần có gì phân phó?”
Nhiễm Trầm nhíu chặt mày, ngữ điệu hắn lạnh giá khiến người ta sợ hãi: “Ta muốn Dạ Quân Ly chết! Ta muốn hắn chết!”
Hắn cơ hồ muốn hung hăng đem hết toàn bộ sức lực cùng oán niệm sâu đậm mà gằn ra cái tên Dạ Quân Ly, thần trí không ngừng nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của Vân Thiển khiến người ta không khỏi đau lòng, càng khiến hắn oán hận tận xương tuỷ.
Quỷ gương kia đáp: “Ma Thần, hiện giờ ma lực của Dạ Quân Ly quá cường đại, chúng ta chưa thể đấu lại hắn… Ngài đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ…”
Lời nói của quỷ gương không có chút nào e dè cùng nóng vội.
“Nhưng ta thật không ngờ! Ta cực khổ sắp đặt mọi thứ, lại khiến y phải trả giá…” Nói đến Vân Thiển, Nhiễm Trầm thống khổ ôm mặt, thanh âm hắn run rẩy, tựa như sắp chìm xuống vực sâu của sự đau khổ.
“Ma thần, y là ai? Ngài cần thuộc hạ làm gì?” Quỷ gương thấy chủ nhân đau thương thì không khỏi nghi hoặc.
Nhiễm Trầm lấy lại bình tĩnh, hắn thu hồi cảm xúc, ánh mắt sâu xa tựa như đầm lầy tối tăm khó lường.
“Y là người mà ta muốn bảo hộ. Truyền lệnh của ta, nhất định phải tìm được linh dược Hộ Tâm Đan, vả lại, tạm thời không cần tiếp tục gây động tĩnh ở Lục Thần Điện.”
“Thuộc hạ đã rõ!”
Nhiễm Trầm vung tay, quỷ gương lập tức biến mất.
Hắn lại khôi phục tư thái ôn nhu dịu dàng như trước, chỉ là trên mặt không hề mang ý cười.
Nhiễm Trầm trở lại Dạ Thương Cung, vừa vào cửa đã bắt gặp Dạ Quân Ly đang ngồi trước giường chăm chú nhìn Vân Thiển đang say giấc, trong không khí phảng phất chút dịu dàng. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Thánh quân.” Nhiễm Trầm gọi khẽ một tiếng, kéo Dạ Quân Ly đang suy nghĩ miên man trở lại.
Dạ Quân Ly khôi phục khí chất sắc bén: “Y thế nào?”
Nhiễm Trầm cung kính cúi đầu, nhưng tầm mắt không khỏi liếc nhìn Vân Thiển đang nằm trên giường.
Dáng vẻ y ngủ say trông hệt như một đứa trẻ ngây ngô đơn thuần không hề có tâm phòng bị.
“Bẩm Thánh quân, trong Hư Không Trì có chứa khí độc, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, cho nên y mới suy yếu, ngủ sâu như thế…”
Trong lời bẩm báo của Nhiễm Trầm cơ hồ chứa vài phần oán khí không rõ ràng.
Nhiễm Trầm bất chợt bắt gặp một tia cảm xúc trong mắt Dạ Quân Ly, là lo lắng? Là đau lòng? Hay là áy náy? Tuy cực kì ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Nhiễm Trầm không tin, Dạ Quân Ly không tiếc mà đối xử với Vân Thiển như vậy, sao vẫn còn loại tình cảm dư thừa này?
Hắn tiếp tục hồi đáp: “Thỉnh Thánh quân yên tâm, Hoả Viêm Châu không có tổn hại gì.”
Nhắc đến Hoả Viêm Châu, Dạ Quân Ly giật giật khoé miệng, ánh mắt trở nên nguy hiểm.
“Ta nhất định phải khiến y giao Hoả Viêm Châu ra! Ngươi chú ý, không được để y chết!”
Một tia nhu tình khó có được khi nãy lập tức bay biến sạch sẽ, hận ý trong lòng Dạ Quân Ly quá nặng nề, chỉ cần một ngày Vân Thiển chưa giao Hoả Viêm Châu ra, thì hắn đừng hòng mơ tưởng đến ngày tháng tốt lành.
Nhiễm Trầm đứng sau lưng cúi đầu rũ mắt, ánh mắt oán hận của hắn hoá màu máu đỏ tươi, tư thái vẫn một dạng điềm tĩnh, hắn chậm rãi mở miệng: “Vậy xin Thánh quân giao y cho ta, Nhiễm Trầm ta nhất định sẽ cố hết sức khiến y hồi phục.”