Editor: Alice
Có lẽ do sự cố ở Hư Không Trì khiến Dạ Quân Ly bắt đầu cảnh giác, trong lòng hắn phập phồng bất định, liền quyết định giao Vân Thiển cho Nhiễm Trầm.
“Đưa y về Minh Kính Các của ngươi, thời gian tới đừng xuất hiện trước mặt ta khiến ta chướng mắt!” Tuy miệng nói thế, nhưng ánh mắt hắn lại lộ rõ sự do dự, còn định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.
Nhiễm Trầm mừng thầm trong lòng, cho dù Dạ Quân Ly chưa chịu buông tha Vân Thiển, nhưng ít nhất mấy ngày tới y có thể an ổn mà dưỡng bệnh, không cần lo sợ đi chịu tội nữa.
“Được, ta sẽ đưa y về…” Nhiễm Trầm nhanh miệng đáp ứng, giống như sợ Dạ Quân Ly sẽ đổi ý.
Đúng lúc này, Vân Thiển trên giường đã tỉnh lại, y chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng trên bức màn đỏ treo cao, một lát sau mới phục hồi tinh thần, y đột ngột xoay người, rơi bịch xuống đất…
Nhiễm Trầm theo phản xạ muốn tiến lên đỡ lấy Vân Thiển, nhưng lại bị ánh mắt hung hãn của Dạ Quân Ly bức lui, hắn lo lắng Vân Thiển có thể bị liên luỵ vì hành động thiếu cẩn trọng của mình, nên cố ép bản thân phải kiềm chế.
Dạ Quân Ly bước đến trước mặt Vân Thiển, hứng thú mà đánh giá thần sắc kinh hoảng của y từ trên cao xuống.
Khoé miệng câu lên một ý cười, dưới đôi con ngươi đen sâu thẳm chỉ còn lại lãnh ý.
“Đừng dùng cái biểu cảm như thấy quỷ mà nhìn ta! Ta nói ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chính mình đừng xảy ra chuyện gì, nếu ngươi làm tổn hại Hoả Viêm Châu, mất đi giá trị lợi dụng, hậu quả ngươi cũng rõ rồi đấy!”
Ánh nến trong điện hắt lên bóng dáng Dạ Quân Ly, tô vẽ thêm vài nét nhu hoà dịu dàng trên gương mặt lạnh lùng của hắn, nhưng Vân Thiển chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Y không có dũng khí tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt chán ghét của hắn, y cúi đầu, thanh âm run rẩy hỗn loạn: “Yên tâm! Ta sẽ không chết nhanh như vậy! Thù của ngươi còn chưa báo, sao ta có thể dễ dàng chết…”
Dạ Quân Ly không tiếp tục cuộc đàm phán vô vị này nữa, hắn xác định, Vân Thiển vẫn kiên quyết không giao Hoả Viêm Châu ra.
“Nhiễm Trầm, đem y cút khỏi đây!”
Nhiễm Trầm nhận lệnh, bước chân hắn tới gần Vân Thiển tràn ngập khắc chế, ra vẻ thản nhiên nói với Vân Thiển: “Đứng lên đi, Thánh quân đã cho phép ta đưa ngươi về Minh Kính Các dưỡng thương, đi theo ta.”
Hắn thậm chí không dám cúi người xuống đỡ lấy Vân Thiển, chỉ trơ mắt nhìn y gian nan bò dậy, một động tác đơn giản cũng khiến y thở gấp, sắc mặt trở nên khó coi.
Vân Thiển theo sát phía sau Nhiễm Trầm, xiềng xích dưới chân va vào nhau loảng xoảng.
Đó là xích kết giới được thiết lập để đảm bảo rằng Vân Thiển không thể chạy trốn, chỉ cần y có ý định bỏ chạy, sẽ lập tức mất đi năng lực đi đứng.
Đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.
….
“Nơi đó là Liên Hoa Trì sao?” Vân Thiển vẫn lạc quan như trước, y ngoan ngoãn theo sau Nhiễm Trầm một đường, ánh mắt lanh lợi không khỏi nhìn ngó xung quanh, tựa hồ muốn ghi nhớ hết thảy mọi ngóc ngách trong Lục Thần Điện, đối với mọi thứ đều tràn ngập vẻ tò mò.
Nhiễm Trầm nghe y hỏi, liền dừng lại, theo ánh mắt Vân Thiển nhìn qua, sau đó giải đáp: “Đó là Thuỵ Liên, rất độc, ngươi phải nhớ không được đến gần.”
Vân Thiển gật gật đầu, y lại chỉ vào một thác nước lớn khác, ngạc nhiên nói: “Trước đây ta rất thích nước từ trên núi chảy xuống, cho nên thường lén chạy tới Hải Để, phụ quân không thích, mỗi lần phát hiện đều sẽ đánh ta…”
Tựa hồ có một dòng cảm xúc dao động nơi đáy mắt Nhiễm Trầm, mi mắt hắn khẽ hạ xuống, rất nhanh lại giương mắt nhìn thẳng về phía Vân Thiển, hỏi thử: “Vậy ngươi… Có từng trải qua chuyện gì đó… hoặc từng kết giao với người nào đó khiến ngươi khó quên hay không?”