Vốn là kể cho Thanh Phương nghe để lấy chút sự yên tâm. Mà kể xong chẳng thấy thêm yên tâm chút nào.
Gác điện thoại, Hoài An cũng vứt chuyện đó ra sau đầu, đến đâu hay tới đó, cô cũng không xem đấy là chuyện lớn gì.
Cô mở máy tính lên, gõ tìm kiếm thông tin về Thiệu Bảo.
Một loạt các bài báo lớn nhỏ hiện ra. Trong đêm tối, Hoài An nhếch khóe môi cười.
Hừm, dạo này việc làm ăn của ông chú mình xem ra cũng thuận lợi phết ấy nhỉ?
* * *
Ngô Gia Kiệt đi làm, điều vui nhất chính là đã được Đoàn Mạnh Quân xử lý cho hết đống công việc tồn đọng bấy lâu nay của hắn.
Hừ, cũng coi như tên đó còn chút lương tâm.
Đoàn Mạnh Quân không đến Charm, tất nhiên là có người vui kẻ buồn.
Vui nhất là những người như Tuyết Ly, không phải ngày nào cũng đối mặt với chủ tịch. Ngài thì đẹp trai thật đấy, nhưng mà đối mặt với uy áp của ngài thì đúng là không thể chịu nổi.
Buồn thì có lẽ là mấy cô gái trẻ kia.
Đoàn Mạnh Quân mới hai mươi tư tuổi, còn trẻ như vậy mà đã điều hành cả cái tập đoàn to đùng kia.
Làm người ai chả muốn trèo cao. Huống hồ Đoàn Mạnh Quân tướng mạo với dáng dấp còn tốt như vậy.
Mấy khi Đoàn Mạnh Quân đến công ty này, đương nhiên ai mà chả muốn ăn diện hơn chút để lọt vào mắt xanh của ngài chủ tịch.
Mục đích thì họ giống nhau đấy, nhưng trong lòng không tránh khỏi mỉa mai, soi mói lẫn nhau.
Đến Hoài An nằm không cũng trúng đạn.
Cô cũng đến cạn lời, còn có thể nghĩ hay như thế cơ.
Bây giờ Hoài An đang bận để ý ánh mắt Ngô Gia Kiệt nhìn cô đây, xem không biết bao giờ thì hắn sẽ có thể nhận ra cô.
Nếu hắn không nhận ra thì tốt, mất trí nhớ vĩnh viễn luôn cũng được, cô sẵn sàng cùng hắn xóa ký ức về tối hôm đó luôn. Cô đúng là thật công bằng.
Phòng thiết kế của cô làm việc trực tiếp với Ngô Gia Kiệt, một tuần họp đến những mấy lần. Mới đầu thì cũng bình thường nhưng mấy lần gần đây, trong lúc họp, thỉnh thoảng hắn nhìn Hoài An lâu mấy giây.
Hà Ly kéo tay Hoài An nói: "Chị thấy hình như boss Kiệt đang để ý em đấy."
Hoài An trong lòng ỉu xìu: "Đâu phải, chị nghĩ linh tinh gì thế?"
"Không, chị cảm thấy lúc họp boss hay nhìn em lắm."
"Giám đốc nhìn tất cả mọi người mà, đâu có riêng gì em."
Hà Ly vẫn cố chấp: "Nhưng ánh mắt khi nhìn em nó khác lắm, kiểu như.."
Hoài An cắt ngang: "Chắc em là nhân viên mới nên giám đốc thấy lạ mắt thôi. Với lại, chị nghĩ rằng giám đốc có hứng thú với phụ nữ sao?"
Hà Ly há hốc mồm, đưa tay sờ chóp mũ, sau đó kéo Hoài An lại gần, vỗ vai thì thầm.
"Thật ra, chị nghe nói boss Kiệt trai gái đều có hứng thú."
Nói xong còn nhìn Hoài An gật đầu xác nhận lại thông tin rất chuẩn.
Hoài An cạn lời.
Đệch, hắn là động vật ăn tạp à. Mà nghĩ lại thì cũng thấy hợp lí đấy chứ.
Tự nhiên Hoài An nổi hết cả da gà lên.
"Này, hai người đang thì thầm to nhỏ gì thế?" Tuyết Ly đi đến.
Hà Ly giật mình kiểu như đang nói xấu ai đó mà bị bắt gặp, cười cười nói: "À, không có gì, bọn em chỉ đang thảo luận về bản thiết kế mẫu trang sức mới thôi mà."
Như để chứng thực, Hà Ly còn giơ bản thiết kế đang cầm trên tay lên. Vốn lúc đầu cô lại chỗ Hoài An cũng là vì thế mà.
Tuyết Ly đưa tệp tài liệu trong tay cho Hoài An: "Mang mấy mẫu thiết kế này lên cho giám đốc Kiệt giúp chị nhé."
"Dạ, vâng!" Hoài An đón lấy.
Cô cảm thấy nguy cơ là tên sếp có mái tóc đỏ hoe của cô đang ngờ ngợ nhớ ra cô rồi. Mà cô còn hay lượn lờ trước mặt hắn nữa, giống như kiểu đang thách thức hắn rằng: Mi đã nhớ ra ta là ai chưa vậy.
Hoài An đến trước cửa phòng, đợi thư ký gọi điện thông báo một tiếng.
Gọi xong thư ký ra hiệu cho Hoài An là vào đi.
Hoài An bước vào, thấy hắn đáng cầm mấy viên đá quý lên xem.
Mấy viên đá quý rực rỡ sắc màu, luôn tỏa ra sức hút khiến con người ta mê mẩn, không thể rời mắt.
Nhưng giờ cái khiến Hoài An không thể rời mắt lại chính là bộ dáng dung tục của cái người kia.
Nhìn người hắn từ trên xuống dưới. Không chỗ nào là không treo đá quý lủng lẳng cả.
Hoa tai, vòng cổ, vòng tay, không biết có cả lắc chân không, kết hợp với kiểu tóc của hắn. Tất cả đều đỏ chóe.
Nhìn nhức cả con mắt.
Hắn sợ người ta không biết nhà mình bán đá quý hay gì.
Hoài An đưa tệp tài liệu tới, nói: "Giám đốc, phòng thiết kế nộp mấy bản mẫu cho anh kiểm tra xem."
Ngô Gia Kiệt vẫn chăm chú kiểm định lại mấy viên đã quý. Mấy viên đá quý trước khi đưa tới chỗ hắn đều đã qua sàng lọc và kiểm định mấy lần.
Hắn hờ hững nói: "Để trên bàn đi."
"Vâng" Hoài An để lên trên bàn rồi quay người đi luôn.
Sắp ra đến cửa, bỗng Ngô Gia Kiệt ngẩng đầu lên nói
"Khoan đã!"
Không khí như ngưng đọng vài giây, Hoài An bình tĩnh xoay mũi gót giày, quay lại hỏi:
"Giám đốc còn có điều gì dặn dò sao?"
Ngô Gia Kiệt khẽ cau mày nhìn Hoài An. Im lặng vài giây suy tư rồi hắn hỏi:
"Có phải trước kia.. tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi phải không?"
Gác điện thoại, Hoài An cũng vứt chuyện đó ra sau đầu, đến đâu hay tới đó, cô cũng không xem đấy là chuyện lớn gì.
Cô mở máy tính lên, gõ tìm kiếm thông tin về Thiệu Bảo.
Một loạt các bài báo lớn nhỏ hiện ra. Trong đêm tối, Hoài An nhếch khóe môi cười.
Hừm, dạo này việc làm ăn của ông chú mình xem ra cũng thuận lợi phết ấy nhỉ?
* * *
Ngô Gia Kiệt đi làm, điều vui nhất chính là đã được Đoàn Mạnh Quân xử lý cho hết đống công việc tồn đọng bấy lâu nay của hắn.
Hừ, cũng coi như tên đó còn chút lương tâm.
Đoàn Mạnh Quân không đến Charm, tất nhiên là có người vui kẻ buồn.
Vui nhất là những người như Tuyết Ly, không phải ngày nào cũng đối mặt với chủ tịch. Ngài thì đẹp trai thật đấy, nhưng mà đối mặt với uy áp của ngài thì đúng là không thể chịu nổi.
Buồn thì có lẽ là mấy cô gái trẻ kia.
Đoàn Mạnh Quân mới hai mươi tư tuổi, còn trẻ như vậy mà đã điều hành cả cái tập đoàn to đùng kia.
Làm người ai chả muốn trèo cao. Huống hồ Đoàn Mạnh Quân tướng mạo với dáng dấp còn tốt như vậy.
Mấy khi Đoàn Mạnh Quân đến công ty này, đương nhiên ai mà chả muốn ăn diện hơn chút để lọt vào mắt xanh của ngài chủ tịch.
Mục đích thì họ giống nhau đấy, nhưng trong lòng không tránh khỏi mỉa mai, soi mói lẫn nhau.
Đến Hoài An nằm không cũng trúng đạn.
Cô cũng đến cạn lời, còn có thể nghĩ hay như thế cơ.
Bây giờ Hoài An đang bận để ý ánh mắt Ngô Gia Kiệt nhìn cô đây, xem không biết bao giờ thì hắn sẽ có thể nhận ra cô.
Nếu hắn không nhận ra thì tốt, mất trí nhớ vĩnh viễn luôn cũng được, cô sẵn sàng cùng hắn xóa ký ức về tối hôm đó luôn. Cô đúng là thật công bằng.
Phòng thiết kế của cô làm việc trực tiếp với Ngô Gia Kiệt, một tuần họp đến những mấy lần. Mới đầu thì cũng bình thường nhưng mấy lần gần đây, trong lúc họp, thỉnh thoảng hắn nhìn Hoài An lâu mấy giây.
Hà Ly kéo tay Hoài An nói: "Chị thấy hình như boss Kiệt đang để ý em đấy."
Hoài An trong lòng ỉu xìu: "Đâu phải, chị nghĩ linh tinh gì thế?"
"Không, chị cảm thấy lúc họp boss hay nhìn em lắm."
"Giám đốc nhìn tất cả mọi người mà, đâu có riêng gì em."
Hà Ly vẫn cố chấp: "Nhưng ánh mắt khi nhìn em nó khác lắm, kiểu như.."
Hoài An cắt ngang: "Chắc em là nhân viên mới nên giám đốc thấy lạ mắt thôi. Với lại, chị nghĩ rằng giám đốc có hứng thú với phụ nữ sao?"
Hà Ly há hốc mồm, đưa tay sờ chóp mũ, sau đó kéo Hoài An lại gần, vỗ vai thì thầm.
"Thật ra, chị nghe nói boss Kiệt trai gái đều có hứng thú."
Nói xong còn nhìn Hoài An gật đầu xác nhận lại thông tin rất chuẩn.
Hoài An cạn lời.
Đệch, hắn là động vật ăn tạp à. Mà nghĩ lại thì cũng thấy hợp lí đấy chứ.
Tự nhiên Hoài An nổi hết cả da gà lên.
"Này, hai người đang thì thầm to nhỏ gì thế?" Tuyết Ly đi đến.
Hà Ly giật mình kiểu như đang nói xấu ai đó mà bị bắt gặp, cười cười nói: "À, không có gì, bọn em chỉ đang thảo luận về bản thiết kế mẫu trang sức mới thôi mà."
Như để chứng thực, Hà Ly còn giơ bản thiết kế đang cầm trên tay lên. Vốn lúc đầu cô lại chỗ Hoài An cũng là vì thế mà.
Tuyết Ly đưa tệp tài liệu trong tay cho Hoài An: "Mang mấy mẫu thiết kế này lên cho giám đốc Kiệt giúp chị nhé."
"Dạ, vâng!" Hoài An đón lấy.
Cô cảm thấy nguy cơ là tên sếp có mái tóc đỏ hoe của cô đang ngờ ngợ nhớ ra cô rồi. Mà cô còn hay lượn lờ trước mặt hắn nữa, giống như kiểu đang thách thức hắn rằng: Mi đã nhớ ra ta là ai chưa vậy.
Hoài An đến trước cửa phòng, đợi thư ký gọi điện thông báo một tiếng.
Gọi xong thư ký ra hiệu cho Hoài An là vào đi.
Hoài An bước vào, thấy hắn đáng cầm mấy viên đá quý lên xem.
Mấy viên đá quý rực rỡ sắc màu, luôn tỏa ra sức hút khiến con người ta mê mẩn, không thể rời mắt.
Nhưng giờ cái khiến Hoài An không thể rời mắt lại chính là bộ dáng dung tục của cái người kia.
Nhìn người hắn từ trên xuống dưới. Không chỗ nào là không treo đá quý lủng lẳng cả.
Hoa tai, vòng cổ, vòng tay, không biết có cả lắc chân không, kết hợp với kiểu tóc của hắn. Tất cả đều đỏ chóe.
Nhìn nhức cả con mắt.
Hắn sợ người ta không biết nhà mình bán đá quý hay gì.
Hoài An đưa tệp tài liệu tới, nói: "Giám đốc, phòng thiết kế nộp mấy bản mẫu cho anh kiểm tra xem."
Ngô Gia Kiệt vẫn chăm chú kiểm định lại mấy viên đã quý. Mấy viên đá quý trước khi đưa tới chỗ hắn đều đã qua sàng lọc và kiểm định mấy lần.
Hắn hờ hững nói: "Để trên bàn đi."
"Vâng" Hoài An để lên trên bàn rồi quay người đi luôn.
Sắp ra đến cửa, bỗng Ngô Gia Kiệt ngẩng đầu lên nói
"Khoan đã!"
Không khí như ngưng đọng vài giây, Hoài An bình tĩnh xoay mũi gót giày, quay lại hỏi:
"Giám đốc còn có điều gì dặn dò sao?"
Ngô Gia Kiệt khẽ cau mày nhìn Hoài An. Im lặng vài giây suy tư rồi hắn hỏi:
"Có phải trước kia.. tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi phải không?"