Hoài An cũng không định tháo, chỉ kéo ra để lộ mặt dây chuyền.
Đỗ Lợi Nhân nhìn rồi gật đầu xác nhận: "Quả nhiên là nó." Nhìn qua sợi dây ông đã thấy quen mắt rồi. Đến khi nhìn mặt dây chuyền thì khỏi phải nói, thiết kế hình cầu đặc biệt bao quanh viên kim cương xanh lấp lánh. Nó là thứ có một không hai.
Hoài An khẽ cau mày: "Ông biết sợi dây chuyền này ư?"
"Tất nhiên rồi. Chính tôi là người chế tác ra nó mà."
Nghe vậy Hoài An giật mình, hỏi: "Vậy.. ông biết chủ nhân của nó là ai đúng không?"
"Ừm, cậu ta là một vị khách đặc biệt." Nói đến đây ông mới để ý mặt Hoài An có chút khẩn trương, ông nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ cô không biết chủ nhân của nó?"
"Đúng vậy." Hoài An thẳng thắn đáp.
"Vậy tại sao cô có nó?"
"Chỉ là tình cờ. Vậy chủ nhân của nó là ai?"
Đỗ Lợi Nhân nhìn Hoài An chừng mấy giây, rồi thong thả buông một câu: "Sao tôi phải nói cho cô biết?"
Hoài An khẽ cau mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn ông ta. Đỗ Lợi Nhân có hơi chột dạ, ông ta hắng giọng, nói: "Dù không biết tại sao cô có nó nhưng cô muốn biết chủ nhân cũ của nó là ai chứ?"
"Điều kiện trao đổi là gì?"
Thấy Hoài An thẳng thắn hỏi như vậy, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia sung sướng đáp: "Kim ấn triều Lý."
Cô im lặng vài giây, ông ta nói thêm: "Tôi biết cô có nó mà."
Là một tay săn đồ cổ chuyên nghiệp, việc nghe ngóng được vài món đồ giá trị đang ở trong tay ai là đương nhiên. Thế nên cái tên AQ từ lâu đã nằm trong danh sách chú ý của ông ta. Chỉ là người này ở nước ngoài lại khó tiếp cận. Đâu ai nghĩ rằng một ngày cô lại tự tìm đến cửa. Cơ hội hiếm có khó tìm này ông ta phải nắm bằng được.
Hoài An gật đầu: "Đúng là tôi có." Nhìn đôi mắt phát sáng kia, cô nói tiếp: "Nhưng giờ tôi không còn hứng thú biết người đó là ai nữa rồi. Cũng chẳng quan trọng mấy."
Đỗ Lợi Nhân giật nảy người như lò xo: "Sao lại thế?" Ông ta phi đến chỗ kệ sách lục lọi một hồi rồi giơ một tờ giấy ra trước mặt Hoài An.
"Cô nhìn đi, đây chính là bản thiết kế của sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ."
Hoài An gật đầu.
"Sau khi vẽ xong, người đó đã đưa trực tiếp đến tay tôi chế tác. Tôi có thể đảm bảo, cô chắc chắn là chủ nhân thứ hai của nó. Vậy nên chủ nhân trước cô, chỉ có duy nhất một người thôi."
"Ừm. Người đó là ai?"
"Là.. là.." Ông ta hốt hoảng bịt miệng, suýt thì thốt ra tên người đó. Thật là nguy hiểm. Ông ta ngập ngừng: "Điều kiện kia.."
"Giờ ông nói hay không cũng được, tôi cũng không muốn biết người đó là ai cho lắm."
Không thể nào? Rõ ràng lúc đầu thấy thái độ Hoài An rất khác. Thế nên ông ta mới quyết định mạnh dạn ra điều kiện như vậy. Đỗ Lợi Nhân nuốt nước bọt, không muốn tin hỏi lại: "Cô thật sự không muốn biết ư?"
"Đúng thế."
"Tại sao?"
"Hả?"
"Người đó không phải rất quan trọng với cô à?"
"Không. Từ nãy đến giờ tôi cũng đâu có nói vậy."
"Nếu không quan trọng, sao có thể tặng cô sợi dây chuyền này chứ?"
Hoài An bật cười: "Tôi nói là tình cờ có chứ đâu bảo được tặng. Sao ông không nghĩ đến là do tôi cướp được nhỉ?"
Đỗ Lợi Nhân lắc đầu: "Không!" Ai có thể cướp đồ từ cậu ta chứ?
"Cô cũng nói là không có hứng thú với cổ vật mà. Nó đi theo cô lâu vậy chắc cô cũng nghiên cứu chán chê kỹ thật chạm khắc rồi chứ."
Hoài An nói: "Nó dù gì cũng là kim ấn của một triều đại đấy. Lúc để có được nó tôi cũng không dễ dàng đâu. Ông nói cứ như kiểu.. mà thôi."
"Sao vậy? Hay là.. chúng ta trao đổi bằng cái khác? Được không? Cô suy nghĩ lại xem."
Đỗ Lợi Nhân muốn cốc đầu mình một cái. Già rồi nên thiếu minh mẫn chăng, nhưng ông ta vẫn cảm thấy trực giác mình đúng nên cố nói nốt một câu: "Tôi tin chắc cô vẫn muốn biết chủ nhân của sợi dây chuyền này là ai."
Hoài An trầm ngâm một lát: "Tôi có thể suy nghĩ lại."
Mắt ông ta sáng lên. Quả nhiên vẫn đúng.
"Được, được. Tôi sẽ chờ câu trả lời của cô."
"Vậy tôi xin phép về đây."
Đỗ Lợi Nhân nhiệt tình niềm nở: "Để tôi tiễn cô."
Đi đến phòng khách kia, Thanh Phương đang nhiệt tình chọn lựa mấy món trang sức mà người quản gia đưa tới. Thấy Hoài An, Thanh Phương hỏi: "Xong rồi à?"
"Ừ!" Cô quay sang Đỗ Lợi Nhân giới thiệu: "Đây là bạn tôi."
Hai người chào hỏi qua lại, Đỗ Lợi Nhân nói: "Mấy món trang sức này, cô thấy ưng cái nào cứ việc lấy, tôi xin tặng coi như quà gặp mặt."
"Ồ, thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy thì cảm ơn ông nhé."
Như nhớ ra, Thanh Phương cầm chiếc hộp đựng ngọc phỉ thúy đế vương lục đưa đến trước mặt ông ta. Vừa nhìn thấy ông ta tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Đây là.. Chậc! Cô đúng thật là đã đến đây còn quà cáp làm gì."
Thanh Phương bật cười ha ha: "Ông thật có khiếu hài hước. Tôi làm gì hào phóng được như vậy kia chứ. Từ lâu đã nghe đến danh tiếng của ông nên tiện thể muốn nhờ ông chế tác mấy món trang sức thôi."
Đỗ Lợi Nhân cười: "Thì ra là vậy. Cô yên tâm, việc này không thành vấn đề. Cô muốn chế tác như nào cứ gửi bản vẽ đến là được."
Nói xong ông ta còn rất nhiệt tình tiễn hai người ra tận cửa. Người quản gia bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Đúng là thật hiếm khi.
Đỗ Lợi Nhân nhìn rồi gật đầu xác nhận: "Quả nhiên là nó." Nhìn qua sợi dây ông đã thấy quen mắt rồi. Đến khi nhìn mặt dây chuyền thì khỏi phải nói, thiết kế hình cầu đặc biệt bao quanh viên kim cương xanh lấp lánh. Nó là thứ có một không hai.
Hoài An khẽ cau mày: "Ông biết sợi dây chuyền này ư?"
"Tất nhiên rồi. Chính tôi là người chế tác ra nó mà."
Nghe vậy Hoài An giật mình, hỏi: "Vậy.. ông biết chủ nhân của nó là ai đúng không?"
"Ừm, cậu ta là một vị khách đặc biệt." Nói đến đây ông mới để ý mặt Hoài An có chút khẩn trương, ông nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ cô không biết chủ nhân của nó?"
"Đúng vậy." Hoài An thẳng thắn đáp.
"Vậy tại sao cô có nó?"
"Chỉ là tình cờ. Vậy chủ nhân của nó là ai?"
Đỗ Lợi Nhân nhìn Hoài An chừng mấy giây, rồi thong thả buông một câu: "Sao tôi phải nói cho cô biết?"
Hoài An khẽ cau mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn ông ta. Đỗ Lợi Nhân có hơi chột dạ, ông ta hắng giọng, nói: "Dù không biết tại sao cô có nó nhưng cô muốn biết chủ nhân cũ của nó là ai chứ?"
"Điều kiện trao đổi là gì?"
Thấy Hoài An thẳng thắn hỏi như vậy, ánh mắt ông ta thoáng qua một tia sung sướng đáp: "Kim ấn triều Lý."
Cô im lặng vài giây, ông ta nói thêm: "Tôi biết cô có nó mà."
Là một tay săn đồ cổ chuyên nghiệp, việc nghe ngóng được vài món đồ giá trị đang ở trong tay ai là đương nhiên. Thế nên cái tên AQ từ lâu đã nằm trong danh sách chú ý của ông ta. Chỉ là người này ở nước ngoài lại khó tiếp cận. Đâu ai nghĩ rằng một ngày cô lại tự tìm đến cửa. Cơ hội hiếm có khó tìm này ông ta phải nắm bằng được.
Hoài An gật đầu: "Đúng là tôi có." Nhìn đôi mắt phát sáng kia, cô nói tiếp: "Nhưng giờ tôi không còn hứng thú biết người đó là ai nữa rồi. Cũng chẳng quan trọng mấy."
Đỗ Lợi Nhân giật nảy người như lò xo: "Sao lại thế?" Ông ta phi đến chỗ kệ sách lục lọi một hồi rồi giơ một tờ giấy ra trước mặt Hoài An.
"Cô nhìn đi, đây chính là bản thiết kế của sợi dây chuyền cô đang đeo trên cổ."
Hoài An gật đầu.
"Sau khi vẽ xong, người đó đã đưa trực tiếp đến tay tôi chế tác. Tôi có thể đảm bảo, cô chắc chắn là chủ nhân thứ hai của nó. Vậy nên chủ nhân trước cô, chỉ có duy nhất một người thôi."
"Ừm. Người đó là ai?"
"Là.. là.." Ông ta hốt hoảng bịt miệng, suýt thì thốt ra tên người đó. Thật là nguy hiểm. Ông ta ngập ngừng: "Điều kiện kia.."
"Giờ ông nói hay không cũng được, tôi cũng không muốn biết người đó là ai cho lắm."
Không thể nào? Rõ ràng lúc đầu thấy thái độ Hoài An rất khác. Thế nên ông ta mới quyết định mạnh dạn ra điều kiện như vậy. Đỗ Lợi Nhân nuốt nước bọt, không muốn tin hỏi lại: "Cô thật sự không muốn biết ư?"
"Đúng thế."
"Tại sao?"
"Hả?"
"Người đó không phải rất quan trọng với cô à?"
"Không. Từ nãy đến giờ tôi cũng đâu có nói vậy."
"Nếu không quan trọng, sao có thể tặng cô sợi dây chuyền này chứ?"
Hoài An bật cười: "Tôi nói là tình cờ có chứ đâu bảo được tặng. Sao ông không nghĩ đến là do tôi cướp được nhỉ?"
Đỗ Lợi Nhân lắc đầu: "Không!" Ai có thể cướp đồ từ cậu ta chứ?
"Cô cũng nói là không có hứng thú với cổ vật mà. Nó đi theo cô lâu vậy chắc cô cũng nghiên cứu chán chê kỹ thật chạm khắc rồi chứ."
Hoài An nói: "Nó dù gì cũng là kim ấn của một triều đại đấy. Lúc để có được nó tôi cũng không dễ dàng đâu. Ông nói cứ như kiểu.. mà thôi."
"Sao vậy? Hay là.. chúng ta trao đổi bằng cái khác? Được không? Cô suy nghĩ lại xem."
Đỗ Lợi Nhân muốn cốc đầu mình một cái. Già rồi nên thiếu minh mẫn chăng, nhưng ông ta vẫn cảm thấy trực giác mình đúng nên cố nói nốt một câu: "Tôi tin chắc cô vẫn muốn biết chủ nhân của sợi dây chuyền này là ai."
Hoài An trầm ngâm một lát: "Tôi có thể suy nghĩ lại."
Mắt ông ta sáng lên. Quả nhiên vẫn đúng.
"Được, được. Tôi sẽ chờ câu trả lời của cô."
"Vậy tôi xin phép về đây."
Đỗ Lợi Nhân nhiệt tình niềm nở: "Để tôi tiễn cô."
Đi đến phòng khách kia, Thanh Phương đang nhiệt tình chọn lựa mấy món trang sức mà người quản gia đưa tới. Thấy Hoài An, Thanh Phương hỏi: "Xong rồi à?"
"Ừ!" Cô quay sang Đỗ Lợi Nhân giới thiệu: "Đây là bạn tôi."
Hai người chào hỏi qua lại, Đỗ Lợi Nhân nói: "Mấy món trang sức này, cô thấy ưng cái nào cứ việc lấy, tôi xin tặng coi như quà gặp mặt."
"Ồ, thật sao?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy thì cảm ơn ông nhé."
Như nhớ ra, Thanh Phương cầm chiếc hộp đựng ngọc phỉ thúy đế vương lục đưa đến trước mặt ông ta. Vừa nhìn thấy ông ta tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Đây là.. Chậc! Cô đúng thật là đã đến đây còn quà cáp làm gì."
Thanh Phương bật cười ha ha: "Ông thật có khiếu hài hước. Tôi làm gì hào phóng được như vậy kia chứ. Từ lâu đã nghe đến danh tiếng của ông nên tiện thể muốn nhờ ông chế tác mấy món trang sức thôi."
Đỗ Lợi Nhân cười: "Thì ra là vậy. Cô yên tâm, việc này không thành vấn đề. Cô muốn chế tác như nào cứ gửi bản vẽ đến là được."
Nói xong ông ta còn rất nhiệt tình tiễn hai người ra tận cửa. Người quản gia bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Đúng là thật hiếm khi.