Buổi chiều, Hoài An gõ cửa phòng Ngô Gia Kiệt, lúc vào thấy Đoàn Mạnh Quân vẫn còn ở đây.
Cô liền đưa bản thiết kế của mình cho họ xem.
Ngô Gia Kiệt ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Đoàn Mạnh Quân nhìn bản thiết kế rồi nhìn Hoài An hỏi: "Bản thiết kế này chủ đề về tình yêu ư?"
Hoài An nhìn anh cười: "Đúng vậy. Anh cũng nhìn ra sao?"
Ngô Gia Kiệt ở một bên mắc ói. Giờ hắn đang bị dị ứng với hai chữ "tình yêu" đấy. Hắn lẩm bẩm: "Đúng là sến sẩm."
Nói thì nói vậy nhưng hắn cũng phải công nhận Hoài An quá thần. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể tạo ra được một bản thiết kế hoàn mỹ như vậy. Đúng là không thể coi thường.
Vậy mà trước đó cô ta không thể hiện gì. Che giấu thực lực chăng?
"Sao cô lại chọn chủ đề tình yêu?" Ngô Gia Kiệt hỏi.
Hoài An nhún vai: "Tôi cũng chỉ thiết kế theo ý ông Michele truyền đạt thôi."
Ngô Gia Kiệt: "Hửm?" Ông ta có truyền đạt cái gì nữa à? Sao lúc ấy hắn không biết nhỉ?
Đoàn Mạnh Quân đưa cho Hoài An máy tính bảng: "Quản lý An chọn một bộ đi."
Hoài An nhận lấy, nhìn hàng loạt mẫu váy dạ hội của các nhà mốt nổi tiếng.
Ngô Gia Kiệt cũng hóng hớt nhìn, sau đó há hốc mồm.
Mé, thì ra nãy giờ Đoàn Mạnh Quân chăm chú như vậy là lo chọn đầm đi dự tiệc cho cô ta à?
Đoàn Mạnh Quân nói thêm: "Những nhà thiết kế tham dự tiệc tối nay đều được công ty tài trợ lễ phục. Những người khác đã chọn xong rồi. Chỉ còn duy nhất quản lý An thôi."
Hoài An gật đầu. Ra là vậy. Cô nhìn lướt qua rồi chọn một chiếc váy đuôi cá màu trắng.
Đoàn Mạnh Quân giao cho thư ký của mình chuẩn bị sau đó quay qua nói với Hoài An: "Tối nay tôi sẽ qua đón cô."
"Không cần đâu. Tôi sẽ tự mình đến."
Nghe xong mặt Đoàn Mạnh Quân bỗng chốc tiu nghỉu.
Hoài An: "..."
Ngô Gia Kiệt ở bên cạnh: "..."
Đình Lập còn chưa đi ra: "..."
Có phải cô vừa làm tổn thương lòng nhiệt tình của sếp?
Hoài An hắng giọng: "Ừm, do tối nay là đi dự tiệc mà. Vậy nên tôi muốn chuẩn bị một chút, sẽ khá lâu.."
"Bao lâu tôi cũng có thể chờ em".
Không khí ngừng khoảng chừng ba giây.
Đình Lập thật hối hận khi không đi ra ngoài sớm hơn. Đành phải cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, rón rén ra ngoài.
Ngô Gia Kiệt thì biểu hiện như sắp nôn mửa đến nơi.
Hoài An: "..."
Đừng tưởng là sếp mà muốn làm gì thì làm. Người ta đã từ chối rồi còn..
Sau ba giây Hoài An và Đoàn Mạnh Quân giao lưu ánh mắt với nhau. Cuối cùng anh cũng tha cho cô. Quay mặt ra chỗ khác, giọng lạnh nhạt: "Tôi biết rồi. Quản lý An ra ngoài đi."
Khóe môi Hoài An giật giật, nói "Vâng" rồi đi ra ngoài thật nhanh.
Thấy Hoài An đi rồi, Ngô Gia Kiệt trề môi ra, nói với Đoàn Mạnh Quân: "Anh biểu hiện hơi lố rồi đấy."
"Cậu câm miệng." Hiện giờ anh đang không được vui nhé. Đừng để anh sút cậu bay ra ngoài.
* * *
Bữa tiệc tổ chức ở một căn biệt thự ở gần biển. Khi Hoài An bước xuống xe, có vô số ánh mắt nhìn tới. Cô mỉm cười đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi từ từ tiến vào trong.
Ngô Gia Kiệt vẫn luôn lải nhải bên tai Đoàn Mạnh Quân: "Quản lý An nói là chuẩn bị khá lâu mà đúng là lâu thật đấy. Cô ta ngắm nghía đến mức quên luôn cả giờ giấc rồi sao. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Anh ta vừa mới dứt lời thì đã thấy một người bước vào, bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người.
Hoài An thấy người trợ lý của ông Michele đứng ở ngay cửa ra vào. Cô tiến lại đưa bản thiết kế trên tay cho anh ta, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Làm phiền anh rồi."
Anh ta cười tươi đáp lại: "Không phiền, không phiền chút nào. Cảm ơn cô vì đã đến tham dự bữa tiệc này."
Ngay từ giây phút cô gái này bước vào, anh ta đã không thể rời mắt. Mái tóc xoăn dài được búi phồng cao, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại mềm mại như mây khói bồng bềnh. Mấy lọn tóc mai xoăn, tùy ý rơi lả lướt điểm thêm cho cần cổ thon dài trắng nõn.
Chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh khôi trễ vai, ôm sát cơ thể, tạo ra những đường cong hoàn mỹ. Nhìn vừa quyến rũ nhưng lại vừa trang nhã tinh tế, thanh khiết vô ngần. Dáng đi uyển chuyển, nụ cười mềm mại như ánh ban mai buổi sớm.
Đây là thiên thần đấy ư? Trong một khoảnh khắc, anh ta có một niềm tin mãnh liệt rằng thiên thần là có thật.
Không chỉ anh ta, tất cả mọi người ở đây cũng nhìn không chớp mắt.
Ngô Gia Kiệt thì mắt chữ A mồm chữ O: Con nhóc này bình thường có tí nhan sắc, không ngờ ăn diện lên nhìn cũng..
Còn Đoàn Mạnh Quân thì khỏi phải nói. Nhìn đắm đuối từ đầu đến cuối, đôi má còn hơi hơi ửng hồng. Nhưng lúc sau thì mặt anh lại xám như tro. Anh muốn nhìn cô nhưng những người khác nhìn thì anh lại không muốn. Tự dưng muốn móc hết mấy con mắt thèm thuồng của mấy người kia xuống.
Lúc chọn váy cho cô anh đã lọc hết mấy cái váy xẻ ngang xẻ dọc, đưa cho cô chọn chỉ toàn mấy cái nhìn rất trang nhã. Vậy mà..
Haizz, ai bảo người mà anh yêu lại quá đẹp chứ.
Cô liền đưa bản thiết kế của mình cho họ xem.
Ngô Gia Kiệt ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"
Đoàn Mạnh Quân nhìn bản thiết kế rồi nhìn Hoài An hỏi: "Bản thiết kế này chủ đề về tình yêu ư?"
Hoài An nhìn anh cười: "Đúng vậy. Anh cũng nhìn ra sao?"
Ngô Gia Kiệt ở một bên mắc ói. Giờ hắn đang bị dị ứng với hai chữ "tình yêu" đấy. Hắn lẩm bẩm: "Đúng là sến sẩm."
Nói thì nói vậy nhưng hắn cũng phải công nhận Hoài An quá thần. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể tạo ra được một bản thiết kế hoàn mỹ như vậy. Đúng là không thể coi thường.
Vậy mà trước đó cô ta không thể hiện gì. Che giấu thực lực chăng?
"Sao cô lại chọn chủ đề tình yêu?" Ngô Gia Kiệt hỏi.
Hoài An nhún vai: "Tôi cũng chỉ thiết kế theo ý ông Michele truyền đạt thôi."
Ngô Gia Kiệt: "Hửm?" Ông ta có truyền đạt cái gì nữa à? Sao lúc ấy hắn không biết nhỉ?
Đoàn Mạnh Quân đưa cho Hoài An máy tính bảng: "Quản lý An chọn một bộ đi."
Hoài An nhận lấy, nhìn hàng loạt mẫu váy dạ hội của các nhà mốt nổi tiếng.
Ngô Gia Kiệt cũng hóng hớt nhìn, sau đó há hốc mồm.
Mé, thì ra nãy giờ Đoàn Mạnh Quân chăm chú như vậy là lo chọn đầm đi dự tiệc cho cô ta à?
Đoàn Mạnh Quân nói thêm: "Những nhà thiết kế tham dự tiệc tối nay đều được công ty tài trợ lễ phục. Những người khác đã chọn xong rồi. Chỉ còn duy nhất quản lý An thôi."
Hoài An gật đầu. Ra là vậy. Cô nhìn lướt qua rồi chọn một chiếc váy đuôi cá màu trắng.
Đoàn Mạnh Quân giao cho thư ký của mình chuẩn bị sau đó quay qua nói với Hoài An: "Tối nay tôi sẽ qua đón cô."
"Không cần đâu. Tôi sẽ tự mình đến."
Nghe xong mặt Đoàn Mạnh Quân bỗng chốc tiu nghỉu.
Hoài An: "..."
Ngô Gia Kiệt ở bên cạnh: "..."
Đình Lập còn chưa đi ra: "..."
Có phải cô vừa làm tổn thương lòng nhiệt tình của sếp?
Hoài An hắng giọng: "Ừm, do tối nay là đi dự tiệc mà. Vậy nên tôi muốn chuẩn bị một chút, sẽ khá lâu.."
"Bao lâu tôi cũng có thể chờ em".
Không khí ngừng khoảng chừng ba giây.
Đình Lập thật hối hận khi không đi ra ngoài sớm hơn. Đành phải cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, rón rén ra ngoài.
Ngô Gia Kiệt thì biểu hiện như sắp nôn mửa đến nơi.
Hoài An: "..."
Đừng tưởng là sếp mà muốn làm gì thì làm. Người ta đã từ chối rồi còn..
Sau ba giây Hoài An và Đoàn Mạnh Quân giao lưu ánh mắt với nhau. Cuối cùng anh cũng tha cho cô. Quay mặt ra chỗ khác, giọng lạnh nhạt: "Tôi biết rồi. Quản lý An ra ngoài đi."
Khóe môi Hoài An giật giật, nói "Vâng" rồi đi ra ngoài thật nhanh.
Thấy Hoài An đi rồi, Ngô Gia Kiệt trề môi ra, nói với Đoàn Mạnh Quân: "Anh biểu hiện hơi lố rồi đấy."
"Cậu câm miệng." Hiện giờ anh đang không được vui nhé. Đừng để anh sút cậu bay ra ngoài.
* * *
Bữa tiệc tổ chức ở một căn biệt thự ở gần biển. Khi Hoài An bước xuống xe, có vô số ánh mắt nhìn tới. Cô mỉm cười đưa chìa khóa xe cho bảo vệ rồi từ từ tiến vào trong.
Ngô Gia Kiệt vẫn luôn lải nhải bên tai Đoàn Mạnh Quân: "Quản lý An nói là chuẩn bị khá lâu mà đúng là lâu thật đấy. Cô ta ngắm nghía đến mức quên luôn cả giờ giấc rồi sao. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."
Anh ta vừa mới dứt lời thì đã thấy một người bước vào, bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người.
Hoài An thấy người trợ lý của ông Michele đứng ở ngay cửa ra vào. Cô tiến lại đưa bản thiết kế trên tay cho anh ta, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Làm phiền anh rồi."
Anh ta cười tươi đáp lại: "Không phiền, không phiền chút nào. Cảm ơn cô vì đã đến tham dự bữa tiệc này."
Ngay từ giây phút cô gái này bước vào, anh ta đã không thể rời mắt. Mái tóc xoăn dài được búi phồng cao, nhìn có vẻ lộn xộn nhưng lại mềm mại như mây khói bồng bềnh. Mấy lọn tóc mai xoăn, tùy ý rơi lả lướt điểm thêm cho cần cổ thon dài trắng nõn.
Chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh khôi trễ vai, ôm sát cơ thể, tạo ra những đường cong hoàn mỹ. Nhìn vừa quyến rũ nhưng lại vừa trang nhã tinh tế, thanh khiết vô ngần. Dáng đi uyển chuyển, nụ cười mềm mại như ánh ban mai buổi sớm.
Đây là thiên thần đấy ư? Trong một khoảnh khắc, anh ta có một niềm tin mãnh liệt rằng thiên thần là có thật.
Không chỉ anh ta, tất cả mọi người ở đây cũng nhìn không chớp mắt.
Ngô Gia Kiệt thì mắt chữ A mồm chữ O: Con nhóc này bình thường có tí nhan sắc, không ngờ ăn diện lên nhìn cũng..
Còn Đoàn Mạnh Quân thì khỏi phải nói. Nhìn đắm đuối từ đầu đến cuối, đôi má còn hơi hơi ửng hồng. Nhưng lúc sau thì mặt anh lại xám như tro. Anh muốn nhìn cô nhưng những người khác nhìn thì anh lại không muốn. Tự dưng muốn móc hết mấy con mắt thèm thuồng của mấy người kia xuống.
Lúc chọn váy cho cô anh đã lọc hết mấy cái váy xẻ ngang xẻ dọc, đưa cho cô chọn chỉ toàn mấy cái nhìn rất trang nhã. Vậy mà..
Haizz, ai bảo người mà anh yêu lại quá đẹp chứ.