Lúc ra về đã là xế chiều, Hoài An thấy hẵng còn sớm nên kéo Thanh Phương đến một khu dựng sạp trải dài chuyên bán đồ trang sức.
Thanh Phương nói: "Vào đây làm gì? Chất liệu trang sức ở đây không tốt mấy. Có khi còn đầy hàng nhái, sao chép cũng nên."
Hoài An cười: "Đây chính là thiên đường trang sức. Đừng nhìn qua mà coi thường. Chỗ này chính là nơi hội tụ của vô số thợ kim hoàn lành nghề, những nhà thiết kế nghiệp dư đấy. Tuy có nhiều mẫu là nhái những thiết kế của các thương hiệu nổi tiếng nhưng cũng có rất nhiều những sản phẩm được tạo ra với đầy sự tâm huyết. Mặc dù sản phẩm của họ chất liệu có vài phần kém xa những sản phẩm cao cấp được trưng bày trong tủ kính nhưng ngược lại những sản phẩm này lại rất tinh xảo, đầy tính thẩm mỹ, sáng tạo cao. Nhiều khi các mẫu sản phẩm của các nhà thiết kế được coi là chuyên nghiệp còn không sánh bằng họ. Vì đôi khi những người đó còn quá công nghiệp trong thiết kế làm hạn chế sự sáng tạo và trí tưởng tượng. Còn những người ở đây họ không bị gò bó trong môi trường công nghiệp sản xuất trang sức đó. Nên những sản phẩm của họ mới có thể đẹp một cách phóng khoáng, không có cảm giác vô hồn, tạo nên tính thẩm mỹ nghệ thuật thực sự."
Thanh Phương gật gù. Đúng là công nhận chất liệu không được tốt mấy nhưng bù cái mấy cái trang sức này được chế tác rất đẹp mắt. Xen kẽ thật giả lẫn lộn. Nếu là một người gà mờ lạc vào đây có khi bị lừa mua phải đồ dỏm với giá trên trời cũng nên.
Có người mời chào: "Cô gái, xem thử mấy món trang sức này đi, đeo lên người rất hợp đấy." Nói rồi người đó còn cầm chiếc vòng tay đưa đến.
Hoài An khẽ liếc nhìn, thấy chút hứng thú tiến lại gần.
Người đàn ông: "Cô xem thử, có phải rất đẹp không?"
Hoài An gật đầu: "Đúng là rất đẹp."
Anh ta tươi cười đưa cho cô xem thêm mấy chiếc vòng, nhẫn, hoa tai khác nữa. Thanh Phương cũng lại hóng hớt gật gù: "Thẩm mỹ không tệ."
Anh ta tỏ vẻ điều đương nhiên xen lẫn chút tự hào, cười nói: "Tất nhiên rồi, em gái tôi chính là người thiết kế ra mấy món này đấy. Nó rất có năng khiếu."
Hoài An: "Mấy món trang sức này đều lấy cảm hứng từ hoa lá. Rất đặc biệt. Em gái anh thật giỏi."
Người đàn ông: "Đương nhiên rồi. Nó còn là nhà thiết kế cho một công ty trang sức lớn nữa đấy."
Hoài An tỏ vẻ tò mò: "Thật ư? Tên cô ấy là gì vậy? Tôi có quen với mấy nhà thiết kế cũng có chút danh tiếng. Có vẻ sẽ biết cô ấy."
"Chuyện này.." Người đàn ông lưỡng lự sau đó cười xòa: "Thật ra em gái tôi là một người khá hướng nội. Nó không muốn tôi đi lấy tên nó khoe khoang lung tung nên cô thông cảm nhé. Tôi không thể nói được."
Hoài An bật cười: "Tôi có thể hiểu." Cô cầm một chiếc lắc tay lên rồi nói: "Tôi lấy cái này, anh gói lại giùm tôi."
Người đàn ông vui vẻ gói chiếc lắc tay lại, cho đến khi Hoài An đưa cho anh ta một thỏi vàng. Anh ta ngơ ngác: "Hả?"
Hoài An: "Tôi không có tiền mặt."
Thanh Phương vẻ mặt đầy kinh dị. Cô cho phép bản thân nghi ngờ rằng Hoài An mấy năm ở nước ngoài có khả năng là tìm thấy mỏ quặng vàng nào đó.
Anh ta nhìn xuống sạp trang sức. Thỏi vàng này mua đứt sạp trang sức của anh ta còn thừa ấy.
"Tôi.. dù tôi có gói ghém hết đống này cũng không đủ trả cô đâu."
Hoài An: "Tôi chỉ lấy chiếc lắc tay này thôi. Tôi rất thích phong cách thiết kế của em gái anh. Anh có thể bảo cô ấy giúp tôi thiết kế một bộ trang sức được không. Anh cứ xem như đây là tôi trả phí gặp mặt trước vậy."
Chỉ là phí gặp mặt thôi ư?. ngôn tình hoàn
"Chuyện này.. chuyện này tôi không quyết định được. Tôi phải hỏi thử nó xem sao đã."
"Ừ, cũng được."
Thấy Hoài An chuẩn bị đi, anh ta gọi với theo: "Thế làm sao để liên lạc với cô."
Hoài An hỏi: "Anh thường bán ở đây đúng không?"
"Đúng vậy. Nhà tôi cũng gần đây."
"Khi nào cần thì tôi sẽ đến gặp anh sau." Nói xong thì hai người rời đi. Anh ta nhìn theo rồi nhìn thỏi vàng. Theo bản năng đưa lên miệng cắn thử. Là vàng thật trăm phần trăm. Tin tưởng anh ta vậy sao? Nụ cười gian manh nở trên khóe môi.
Chập tối, Thanh Phương kéo Hoài An đến siêu thị mua đồ, đòi ăn cơm tối ở nhà và đương nhiên người nấu là Hoài An.
Trong tầng hầm để xe, một cậu thiếu niên đang lôi xềnh xệch một cô gái không thương tiếc, mặc cho cô gái van nài. Thanh Phương híp mắt rồi quay sang nói với Hoài An: "Ê, kia chả phải là một đứa em họ của bà ư?"
Hoài An nhìn theo: "Đúng thật."
Thanh Phương: "Thật là tàn bạo."
Hoài An: "Rồi cũng sẽ tức nước vỡ bờ thôi. Ánh mắt cô gái kia đang chứa đầy nỗi căm tức hơn là sợ."
Hoài An xoay vô lăng hướng xe về phía hai người kia. Thanh Phương nói: "Chỗ này nhiều camera lắm đấy."
Hoài An cười, nhấn ga, xe lao vút về phía họ. Đèn pha chiếu đến, hai người kia giật mình đứng hình, run rẩy tái mặt. Lúc như sắp bị tông bay lên trời thì chỉ nghe "két" một cái. Chiếc xe đổi hướng một cách ngoạn mục rồi vẫn tiếp tục lao đi ra khỏi tầng hầm.
Thanh Phương vỗ tay tán dương: "Thật là quá kích thích!"
Hai người kia ở trong tầng hầm vẫn chôn chân tại chỗ. Tuy thoát được kiếp người bay nhưng vẫn tim đập chân run. Chắc là hồn vẫn chưa hoàn lại xác.
Thanh Phương nói: "Vào đây làm gì? Chất liệu trang sức ở đây không tốt mấy. Có khi còn đầy hàng nhái, sao chép cũng nên."
Hoài An cười: "Đây chính là thiên đường trang sức. Đừng nhìn qua mà coi thường. Chỗ này chính là nơi hội tụ của vô số thợ kim hoàn lành nghề, những nhà thiết kế nghiệp dư đấy. Tuy có nhiều mẫu là nhái những thiết kế của các thương hiệu nổi tiếng nhưng cũng có rất nhiều những sản phẩm được tạo ra với đầy sự tâm huyết. Mặc dù sản phẩm của họ chất liệu có vài phần kém xa những sản phẩm cao cấp được trưng bày trong tủ kính nhưng ngược lại những sản phẩm này lại rất tinh xảo, đầy tính thẩm mỹ, sáng tạo cao. Nhiều khi các mẫu sản phẩm của các nhà thiết kế được coi là chuyên nghiệp còn không sánh bằng họ. Vì đôi khi những người đó còn quá công nghiệp trong thiết kế làm hạn chế sự sáng tạo và trí tưởng tượng. Còn những người ở đây họ không bị gò bó trong môi trường công nghiệp sản xuất trang sức đó. Nên những sản phẩm của họ mới có thể đẹp một cách phóng khoáng, không có cảm giác vô hồn, tạo nên tính thẩm mỹ nghệ thuật thực sự."
Thanh Phương gật gù. Đúng là công nhận chất liệu không được tốt mấy nhưng bù cái mấy cái trang sức này được chế tác rất đẹp mắt. Xen kẽ thật giả lẫn lộn. Nếu là một người gà mờ lạc vào đây có khi bị lừa mua phải đồ dỏm với giá trên trời cũng nên.
Có người mời chào: "Cô gái, xem thử mấy món trang sức này đi, đeo lên người rất hợp đấy." Nói rồi người đó còn cầm chiếc vòng tay đưa đến.
Hoài An khẽ liếc nhìn, thấy chút hứng thú tiến lại gần.
Người đàn ông: "Cô xem thử, có phải rất đẹp không?"
Hoài An gật đầu: "Đúng là rất đẹp."
Anh ta tươi cười đưa cho cô xem thêm mấy chiếc vòng, nhẫn, hoa tai khác nữa. Thanh Phương cũng lại hóng hớt gật gù: "Thẩm mỹ không tệ."
Anh ta tỏ vẻ điều đương nhiên xen lẫn chút tự hào, cười nói: "Tất nhiên rồi, em gái tôi chính là người thiết kế ra mấy món này đấy. Nó rất có năng khiếu."
Hoài An: "Mấy món trang sức này đều lấy cảm hứng từ hoa lá. Rất đặc biệt. Em gái anh thật giỏi."
Người đàn ông: "Đương nhiên rồi. Nó còn là nhà thiết kế cho một công ty trang sức lớn nữa đấy."
Hoài An tỏ vẻ tò mò: "Thật ư? Tên cô ấy là gì vậy? Tôi có quen với mấy nhà thiết kế cũng có chút danh tiếng. Có vẻ sẽ biết cô ấy."
"Chuyện này.." Người đàn ông lưỡng lự sau đó cười xòa: "Thật ra em gái tôi là một người khá hướng nội. Nó không muốn tôi đi lấy tên nó khoe khoang lung tung nên cô thông cảm nhé. Tôi không thể nói được."
Hoài An bật cười: "Tôi có thể hiểu." Cô cầm một chiếc lắc tay lên rồi nói: "Tôi lấy cái này, anh gói lại giùm tôi."
Người đàn ông vui vẻ gói chiếc lắc tay lại, cho đến khi Hoài An đưa cho anh ta một thỏi vàng. Anh ta ngơ ngác: "Hả?"
Hoài An: "Tôi không có tiền mặt."
Thanh Phương vẻ mặt đầy kinh dị. Cô cho phép bản thân nghi ngờ rằng Hoài An mấy năm ở nước ngoài có khả năng là tìm thấy mỏ quặng vàng nào đó.
Anh ta nhìn xuống sạp trang sức. Thỏi vàng này mua đứt sạp trang sức của anh ta còn thừa ấy.
"Tôi.. dù tôi có gói ghém hết đống này cũng không đủ trả cô đâu."
Hoài An: "Tôi chỉ lấy chiếc lắc tay này thôi. Tôi rất thích phong cách thiết kế của em gái anh. Anh có thể bảo cô ấy giúp tôi thiết kế một bộ trang sức được không. Anh cứ xem như đây là tôi trả phí gặp mặt trước vậy."
Chỉ là phí gặp mặt thôi ư?. ngôn tình hoàn
"Chuyện này.. chuyện này tôi không quyết định được. Tôi phải hỏi thử nó xem sao đã."
"Ừ, cũng được."
Thấy Hoài An chuẩn bị đi, anh ta gọi với theo: "Thế làm sao để liên lạc với cô."
Hoài An hỏi: "Anh thường bán ở đây đúng không?"
"Đúng vậy. Nhà tôi cũng gần đây."
"Khi nào cần thì tôi sẽ đến gặp anh sau." Nói xong thì hai người rời đi. Anh ta nhìn theo rồi nhìn thỏi vàng. Theo bản năng đưa lên miệng cắn thử. Là vàng thật trăm phần trăm. Tin tưởng anh ta vậy sao? Nụ cười gian manh nở trên khóe môi.
Chập tối, Thanh Phương kéo Hoài An đến siêu thị mua đồ, đòi ăn cơm tối ở nhà và đương nhiên người nấu là Hoài An.
Trong tầng hầm để xe, một cậu thiếu niên đang lôi xềnh xệch một cô gái không thương tiếc, mặc cho cô gái van nài. Thanh Phương híp mắt rồi quay sang nói với Hoài An: "Ê, kia chả phải là một đứa em họ của bà ư?"
Hoài An nhìn theo: "Đúng thật."
Thanh Phương: "Thật là tàn bạo."
Hoài An: "Rồi cũng sẽ tức nước vỡ bờ thôi. Ánh mắt cô gái kia đang chứa đầy nỗi căm tức hơn là sợ."
Hoài An xoay vô lăng hướng xe về phía hai người kia. Thanh Phương nói: "Chỗ này nhiều camera lắm đấy."
Hoài An cười, nhấn ga, xe lao vút về phía họ. Đèn pha chiếu đến, hai người kia giật mình đứng hình, run rẩy tái mặt. Lúc như sắp bị tông bay lên trời thì chỉ nghe "két" một cái. Chiếc xe đổi hướng một cách ngoạn mục rồi vẫn tiếp tục lao đi ra khỏi tầng hầm.
Thanh Phương vỗ tay tán dương: "Thật là quá kích thích!"
Hai người kia ở trong tầng hầm vẫn chôn chân tại chỗ. Tuy thoát được kiếp người bay nhưng vẫn tim đập chân run. Chắc là hồn vẫn chưa hoàn lại xác.