Edit: Khía.
Beta: Sà.
Lần nữa tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hạ Tri ngồi trên giường ngơ ra một hồi, má, tiếng Anh đúng là thần khí thôi miên, hôm qua ngủ lúc nào cũng không biết luôn.
Chuông báo thức siêu nhân điện quang nâng cao tinh thần ở cuối giường vang lên. Hạ Tri gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân phải đổi chuông báo thức mới rồi.
Chịu trận bò dậy đánh răng rửa mặt, cậu sực nhớ hôm nay còn có hẹn ăn bánh cuốn chung với em gái.
Nhác thấy đã sắp đến sáu giờ, cậu vội vàng uống một ly nước nóng. Mẹ Hạ vừa xuống nhà đã thấy con trai vội vã chạy ra ngoài thì ngây ra một lát, có phải bà đã nhìn lầm rồi không.
“Chú Trần, con tự vào là được rồi, chú không cần đứng đây nhìn con đâu, chú về đi.”
“Được.”
Tô Quả vào trường đợi một hồi, sau khi chắc chắn xe chú Trần không còn ở ngoài cổng nữa, cô mới yên tâm đi ra ngoài.
“Tô Quả!” Người tới đầu tiên là Hạ Tri.
Hạ Tri uống một ly sữa đậu nành, trong tay vẫn còn cầm ly khác, đi về phía cô.
Tô Quả: “Chào buổi sáng.”
“Cho cậu này.” Hạ Tri đưa ly sữa đậu nành còn lại trong tay cho cô, suỵt nói: “Đừng nói với tụi nó nhá.”
“Sao thế?” Cảm giác như được thiên vị, hơi mất tự nhiên.
Hạ Tri: “Không sao, cậu nói là cậu mua mời mình uống là được.”
“…” Chỉ thấy càng tệ hơn.
Đám Đào Dật Dương hiếm khi dậy sớm, ngáp liên tục từ lúc đi từ ký túc xá tới đây. Chào hỏi với Hạ Tri xong, cả bọn xuất phát tới tiệm ăn sáng.
Nhìn thấy sữa đậu nành trên tay Hạ Tri và Tô Quả, họ nhìn chằm chằm Hạ Tri bằng ánh mắt đầy vẻ hài hước.
Hạ Tri bị nhìn đến rợn tóc gáy: “Khụ, đi thôi.”
Tiệm hôm nay họ đến tên là “Cây trạng nguyên”. Hạ Tri là khách quen, bọn họ quen đường tìm một cái bàn rồi ngồi xuống.
Sau khi cầm thực đơn nghiên cứu hồi lâu rồi chốt hết lựa chọn của mọi người, Đào Dật Dương búng tay một cái.
“Ông chủ, hai phần bánh cuốn tôm, hai phần bánh cuốn xá xíu, hai phần bánh cuốn gan heo.”
Thế giới của động vật ăn thịt.
“Thêm sáu chai Vitasoy và một nồi cháo hải sản.” Hạ Tri bổ sung.
“Được, chờ một lát.” Người phục vụ xé giấy bỏ lên bàn họ.
Hạ Tri giới thiệu: “Tiệm này bán đồ ăn sáng hai mươi năm rồi, nổi tiếng lắm, mấy món bánh cuốn đều là best seller ở đây.”
Trong tiệm có dấu vết tân trang, quả thật có thể thấy rõ dấu vết của năm tháng ở nhiều chỗ. Đây là lần đầu tiên Tô Quả tới tiệm ăn thế này ăn, cực kỳ hứng thú nhìn xung quanh.
“Hi?” Phía sau họ truyền tới một giọng nữ.
Trương Vũ ngồi gần, nhận ra là nữ sinh trong lớp: “Ui Điền Tân Lôi hả! Đi một mình à?”
Điền Tân Lôi cũng là một nữ sinh khá sôi nổi trong lớp, cho dù bị một con sông Hán ngăn cách, họ vẫn có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền lúc nào cũng hiện ra khi Điền Tân Lôi cười nói.
“Ừ, một mình mình thôi, ghép nhé?” Đúng lúc bên trái Tô Quả còn trống.
Trông thấy một nữ sinh yên tĩnh lẫn trong đám con trai này, Điền Tân Lôi không khỏi trợn to hai mắt: “Cậu là học sinh chuyển trường Tô Quả hả?”
“Chào cậu.” Tô Quả khẽ nói.
Giọng của đối phương rất nhẹ nhàng, sợ nói lớn sẽ phiền cô, Điền Tân Lôi bỗng chốc có hảo cảm với học sinh chuyển trường này: “Chào cậu, mình là Điền Tân Lôi, cứ gọi mình Tiểu Điền là được.”
“Vậy mình có thể gọi cậu là Quả Quả không?”
“Được.” Tô Quả không khỏi tức cười.
Điền Tân Lôi cũng là khách quen của “Cây trạng nguyên”: “Sao hôm nay tự nhiên các cậu tới tiệm này vậy?”
“Thằng Đào bao.”
Đào Dật Dương là người đầu tiên bị đẩy ra.
“Ê ê ê, mày nói nữa là chia bill à nha.”
Nhân viên tiệm bưng sáu chai sữa Vitasoy lên trước, sữa đậu nành được đựng trong chai thủy tinh, Tô Quả thấy vô cùng mới lạ.
“Cạn ly.” Rõ ràng là chỉ uống sữa mà Trương Vũ cũng biến thành chiến trường uống rượu.
Tô Quả ngậm ống hút uống một hơi, Vitasoy lạnh ngắt trượt vào cổ họng, đây cũng là lần đầu tiên cô uống loại sữa đậu nành này.
Đậu nành và sữa bò nơi đầu lưỡi kết hợp hài hòa, quyện vào nhau thành mùi vị vui sướng ngọt nhẹ, mang đến cảm giác êm dịu.
“Mọi người cũng thích uống à?” Trong tay Điền Tân Lôi cũng có một chai.
Diêu Viễn lắc lắc chai: “Cậu nên hỏi Khải Minh ấy, ngày nào nó cũng uống, cứ đến đúng giờ là bổ hàng.”
Dương Khải Minh lắc đầu: “Hộp giấy uống dở lắm, chai uống ngon hơn.”
Điền Tân Lôi cười cười: “Không ngờ các cậu đều là người trong nghề cả.”
“Thằng Khỉ mới là người trong nghề, mấy đứa mình chỉ là học lỏm mà thôi.”
Lúc họ nói đùa, một nồi cháo hải sản nóng hổi được bưng lên.
Ưu tiên con gái, con gái ăn trước, còn dư lại bao nhiêu thì đám chết đói kia chia với nhau.
“Tại sao nguyên liệu trong cháo này hơi là lạ nhỉ?”
Quẩy? Cá thái lát? Đậu phộng? Thịt nạc? Trứng chiên hành lá xắt sợi? Xá xíu xắt sợi? Sứa đỏ xắt sợi?
Mấy thứ này có thể trộn chung ư? Nếu trộn chung thì có ảnh hưởng tới mùi vị không?
“Ăn trước hỏi sau.” Hạ Tri chặn đứng suy nghĩ của cô.
Cháo nóng bốc lên vài sợi khói nhẹ, đủ loại nguyên liệu được bỏ vào trong nồi đất rồi nấu chín.
Tô Quả thổi phần mặt cháo hơi nóng, nếm thử một miếng.
Rất lâu sau này, Tô Quả vẫn còn nhớ rõ miếng cháo ấy, khung cảnh trong trí nhớ cũng vẫn rực rỡ tươi đẹp tràn ngập sắc màu.
Cháo hải sản rất nóng, cũng rất thơm ngon.
Lúc đầu, cô vẫn nghĩ vị của món cháo trắng bỏ thêm đủ thứ đồ linh tinh thế này chắc chắn sẽ rất kỳ quặc. Nhưng mà… không có, những thứ đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.
Cháo nở đều, kết hợp với những lát cá tươi ngon, mang đến hương vị đậm đà. Hơn nữa trong cháo còn có quẩy và đậu phộng rang giòn. Mặc dù ngoài quẩy đã bị phần cháo mịn màng bao phủ nhưng bên trong vẫn cực kỳ xốp giòn.
Kết hợp đủ vị ngon của tất cả nguyên liệu, vừa giòn xốp lại mịn màng mềm mại.
“Ngon nhỉ.” Hạ Tri chống bàn, cười như không cười nhìn Tô Quả.
Tô Quả dùng sức gật đầu.
Điền Tân Lôi: “Món cháo này cũng có chút lịch sử sâu xa đấy nhá. Là do dân miền sông nước đồng bằng Châu Giang lúc bấy giờ tạo nên.”
“Dân sông nước bắt được tôm cá gì trên sông đều sẽ dùng chúng để nấu món này, sau đó đỗ lại ven bờ bán cháo. Dần dà, món cháo này cũng trở nên nổi tiếng.” Trương Vũ bổ sung.
Tô Quả vừa nghe vừa gật gù, không quên uống hết cháo trong chén. Cô là người ngoài tỉnh, không biết nhiều về lịch sử thành phố G.
“Còn có món cháo tên là Thi đỗ Trạng Nguyên (cháo lòng thập cẩm) rất nổi tiếng nữa, lần sau có dịp sẽ dẫn cậu đi ăn.”
Tô Quả nghĩ đến bốn chữ “Thi đỗ Trạng Nguyên”, cười khẽ, đúng là thú vị.
Lúc nói chuyện, bánh cuốn đã mang lên đủ. Hạ Tri chọn bánh cuốn tôm là best seller ở đây.
Điền Tân Lôi chọn bánh cuốn thịt bò, chỉ xếp sau bánh cuốn tôm.
Tô Quả bỏ bánh cuốn trắng như tuyết, mỏng như giấy vào miệng theo các bạn, mùi thơm của nước tương thấm vào nụ vị giác nơi đầu lưỡi, lan ra khắp miệng.
Mùi gạo, dầu và tương đậu tạo nên hương vị cơ bản nhất của bánh cuốn.
Tôm tươi cực kỳ chắc thịt khi nhai trong miệng, bánh cuốn trộn lại vừa dai vừa trơn, có nói là trời sinh một cặp cũng không ngoa.
Ánh mắt Tô Quả lấp lánh, ngon quá!
“Trơn quá.”
Tô Quả khó có thể tả được vị ngon của bánh cuốn, cô nghiêng đầu nhìn Hạ Tri, thật thần kỳ, lần nào cũng có thể tìm được những món ngon như vậy.
“Thật ra thì bánh cuốn ngon ở phần bột gạo và nhân, cả hai đều được làm một cách kỳ công, cộng thêm hương vị khác biệt của nước tương nữa. Siêu ngon luôn.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích cuối truyện:
Trích 'Nam Việt du ký': “Người Lĩnh Nam thích làm sạch cá trắm cỏ sống rồi thái nhỏ thành sợi, sau đó trộn chung với hạt dưa, đậu phộng, củ cải, nấm mèo, cần tây, bột mì chiên, miến, tàu hũ ky rồi ăn, đặt tên là gỏi phát tài (Yusheng). Có cả cháo cá (Yushengzhou), trong đó có rất nhiều loại, đều được đặt tên theo gỏi phát tài (Yusheng).”