Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khía.

Beta: Sà.

Ăn trúng gián trong canteen, họ cũng không muốn ăn tiếp nữa.

“Có muốn nói với người của canteen không?”

“Nói cũng như không, trường cũng ém như thường à, nghe nói quản lý canteen có quan hệ.” Hạ Tri lắc đầu.

Diêu Viễn chụp lại bữa cơm của họ: “Giữ lại làm bằng chứng cũng được, lỡ đâu sau này có chuyện còn có cái lôi ra.”

“Tao đi mua chai nước súc miệng, tụi bây về ký túc xá trước đi. Tao nhớ trong ký túc xá còn hộp mì ăn liền, cứu cánh chắc không sao.” Hạ Tri không còn gì luyến tiếc.

“Khỉ xu ghê á bây.”

Vừa ra khỏi cửa canteen, chút kiên cường của Hạ Tri lập tức giảm còn không, cậu nhoài người lên bồn rửa tay để móc họng, thề phải nôn hết bữa trưa đã ăn ra.

Một đôi tay ấm áp đặt lên lưng cậu, vỗ nhè nhẹ giúp cậu đỡ hơn: “Hạ Tri, cậu không sao chứ?”

Hạ Tri bỗng nhiên dựng thẳng người làm Tô Quả giật mình: “Mình không sao.”

“Nhưng mình mới thấy cậu nằm đây nôn…”

“Tự nhiên muốn nôn thôi, mình không sao.” Hạ Tri ra vẻ.

Tô Quả: “Nhưng cậu nôn hết bữa trưa mới ăn rồi…”

“Mình về ký túc xá ăn mì.”

Tô Quả nhìn thế nào cũng chẳng thấy sắc mặt của bạn cùng bàn có vẻ ổn, cô xách hộp cơm do dự một hồi. Nhớ tới bình thường Hạ Tri cũng cho cô đồ ăn, cô bèn rụt rè mời: “Có muốn ăn chung không?”

Hạ Tri ngẩn ra, gật đầu cười nói: “Ăn. Cậu ăn ở đâu, về lớp hả?”

Thấy đối phương đồng ý ngay tắp lự, sự hồi hộp của Tô Quả cũng biến mất.

“Ừ, về lớp.”

Tô Quả mở hộp cơm, một luồng khói nhẹ bay ra, Hạ Tri kinh ngạc nhìn thức ăn ngập bàn: “Người nhà quan tâm cậu quá chừng, sợ cậu ăn không no nên lấy nhiều thế.”

“Ể, không phải, đây là lượng cơm bình thường của mình.” Nói xong, Tô Quả hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Lượng cơm bình thường cô ăn còn nhiều hơn con trai, trước kia bạn học cũng gọi cô là thánh ăn.

“Oa, thế cậu có dạ dày không đáy à!” Hạ Tri trêu.

Tô Quả ngượng ngùng xoa tay: “Không, mình không phải…”

“Mình có thể ăn một ít không?” Hạ Tri lấy đũa dùng một lần trong ngăn bàn ra.

Tô Quả đẩy tới trước mặt cậu: “Ăn đi, trong hộc bàn mình còn bánh quy.” Là cô lén mua, Tô Quả chỉ đơn giản nghĩ rằng, Hạ Tri thường cho cô đồ ăn, chắc cô cũng nên đáp lại.

Hạ Tri gắp một con tôm lớn, thịt tôm tươi ăn chắc thịt, dư vị cứ đọng lại mãi. Tôm tươi là khi sống còn nhảy lung tung, lúc chín thì thịt có độ dai, ăn cũng khá ngon.

Bữa trưa của Tô Quả có đầy đủ dinh dưỡng, thức ăn ở trên trời dưới biển hay trên mặt đất đều có đủ, còn có cả các loại đậu, ngay cả cậu cũng phải thèm chảy nước miếng.

“Ba mẹ cậu nấu ngon lắm.” Hạ Tri khen.

Giọng Tô Quả nhẹ nhàng: “Không phải ba mẹ mình, họ còn không biết nấu cơm nói chi tự mình xuống bếp nấu cơm trưa cho mình, là dì trong nhà nấu.” Trong trí nhớ của cô, họ chỉ từng thử hâm đồ ăn bằng lò vi sóng thôi.

Hạ Tri thấy thật đáng tiếc, Tô Quả chưa từng ăn món ba mẹ tự làm, cậu suy nghĩ một hồi rồi an ủi: “Không thì lần sau cậu tới nhà mình đi, mẹ mình nấu ăn ngon lắm.”

Tô Quả mỉm cười: “Có dịp sẽ đi.”

“Hạ Tri, thật ra mình vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu luôn tiện tay mua bữa sáng giúp họ hả?”

“Hừm, chắc vậy á, dù sao thì mình cũng muốn ăn nên mua chung luôn. Sau đó mọi người ăn chung riết quen.” Hạ Tri đáp.

Hai người trò chuyện một hồi, Hạ Tri thấy hơi mệt, nói tạm biệt Tô Quả xong về ký túc xá ngủ trưa.

“Nhưng cậu ăn ít quá.” Tô Quả gọi cậu lại.

Hạ Tri xua tay: “Cậu ăn đi, mình mệt quá.”

Cậu không thể ăn hết cơm trưa của Tô Quả, ăn vài miếng nếm thử là được rồi.

Hạ Tri thở hổn hển leo lên tầng 6, dừng trước cửa phòng 603, cậu giơ tay gõ cửa.

“Ai đó?” Người bên trong có vẻ hơi hốt hoảng.

Hạ Tri đổi giọng, bắt chước y chang: “Tôi là quản lý ký túc xá, ban ngày ban mặt các cậu đóng cửa làm gì đó, mở cửa nhanh!”

Trong 603 yên tĩnh một lát, may là Trương Vũ phản ứng lẹ: “Trời má, có phải thằng Khỉ ngoài đó không, sao dì quản lý ký túc xá đổi giọng được.”

Hạ Tri khó nén cười, gõ cửa cộc cộc: “Mở cửa nhanh, tao về rồi! Tao ở ngoài cửa cũng ngửi được tụi mày làm gì trong đó!”

Cửa hơi hé ra một chút, người bên trong vươn tay kéo Hạ Tri vào.

Hạ Tri hít hít mũi, trong không khí là mùi dầu mè thoang thoảng.

“Mì dầu mè? Đưa tao gói coi.”

Diêu Viễn chỉ bàn: “Còn gói cuối cùng trên bàn đó.”

Hạ Tri nhanh nhảu xé bao bì, đổ gói gia vị rồi thêm nước nóng, sau đó ngồi đợi ở mép giường.

“Mày mới đi đâu đó?” Họ ăn mì rột rột, mùi thơm của mì ăn liền dính vào mũi Hạ Tri vẫy không bay.

Hạ Tri: “Mua nước uống.”

Đào Dật Dương đánh cậu: “Sao mày không mua cho anh em chai nào, thứ vô ơn.”

“Xin trả tiền tuần trước mày mượn tao rồi nói chuyện tiếp.”

“Ái chà, trong mì này còn có hạt mè nè!” Đào Dật Dương đổi chủ đề.

Hạ Tri: “Má mày, vay tiền là con, kêu trả tiền là ông cố nội.”

“Tuần này về nhà lấy tiền rồi, yên tâm không ngâm lâu đâu.” Đào Dật Dương thề sắt son.

Sao cứ thấy sai sai ở đâu…

Thôi, bây giờ Hạ Tri đói choáng luôn rồi, lười nói mấy thứ linh ta linh tinh này. Thời gian nghỉ trưa còn chưa tới nửa tiếng, không ăn thì không có thời gian để ngủ mất.

“Tuần này phải đi siêu thị mua mì mới được, hết mì rồi.”

Trương Vũ đi rửa chén về: “Lấy ở nhà, mua tốn tiền.”

Hạ Tri ăn hai ba ngụm là xong, cậu đi đến bồn rửa tay rồi về tán dóc với họ vài câu, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sau khi học xong buổi tối, Hạ Tri dọn dẹp bàn rồi tạm biệt các anh em, đi theo dòng người ra cổng trường.

May mắn đã giúp cậu tìm được chiếc xe đạp công cộng màu vàng ở trong xó, sau khi quét mã mở khóa, Hạ Tri phóng ra ngoài như một cơn gió.

Lúc đạp nhanh qua lề đường, Hạ Tri trông thấy Tô Quả từ đằng xa.

“Tô Quả!” Lúc đạp tới cạnh cô, Hạ Tri thắng xe lại.

“Hạ Tri, cậu đạp xe về nhà hả?” Tô Quả cúi đầu nhìn xe đạp của cậu.

Hạ Tri nói: “Thật ra xe đạp công cộng rất tốt, bảo vệ môi trường, bình thường còn có thể để tập thể dục. Tô Quả, cậu phải đi bộ về hả?”

“Người nhà đang ở ngoài đợi mình.”

“Vậy mình đi đây, mai gặp.” Hạ Tri giơ tay vuốt nhúm tóc dựng đứng trên đầu Tô Quả rồi lại vịn tay cầm, cảm xúc mềm mại lúc nãy vẫn còn lưu lại trên tay.

Trông Tô Quả đã rất mềm mụp, không ngờ tóc cũng mềm như thế.

Trong phòng khách tối thui, chỉ có ánh sáng Microsoft lóe lên từ trên ghế salon.

“Mẹ ơi, con về rồi.”

“Về rồi à.” Mẹ Tô gỡ kính, để điện thoại xuống.

Tô Quả lặng lẽ gật đầu, phút sau mới nhớ tối thế này có thể mẹ không thấy được, lại hỏi: “Mẹ ơi, con về rồi, mẹ đi ngủ đi.”

“Hôm nay con học được không? Giáo viên nói lớp của mấy đứa học tập nghiêm túc lắm.”

“Dạ, giáo viên giảng con hiểu, bạn cũng rất tốt.”

Mẹ Tô cười nói: “Vậy thì tốt, mẹ và ba con còn sợ con không theo kịp. Đi tắm rồi ngủ đi con, mai mẹ kêu dì nấu mì trường thọ con thích ăn nhất nhé.”

“Dạ.”

Nhìn bóng dáng mẹ lên lầu, lời trong lòng muốn nói lại nuốt ngược trở về.

Không thì, hay là thôi đi, đừng nói nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK