Edit: Khía.
Beta: Sà.
Tô Quả có thói quen đến lớp sớm, cảm thấy lớp ít người rất hợp cho việc học từ vựng tiếng anh.
Mẹ nói cô không phải là kiểu học sinh thiên tài, nếu muốn theo kịp người ta thì phải nỗ lực hơn gấp mấy lần. Tô Quả làm theo, cũng đã quen với lượng học tập thế này.
Nhưng hôm nay trong lớp lại hơi náo nhiệt hơn bình thường.
Tô Quả ngẩng đầu nhìn thử đồng hồ treo tường, mới sáu giờ rưỡi thôi mà.
Hạ Tri cầm một cái hộp nhựa vừa ăn vừa nói với mấy người kia, thấy Tô Quả tới còn nhiệt tình mời cô: “Tô Quả muốn ăn Lương Bì không?”
Tô Quả ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc nhưng hơi chua.
Hạ Tri đưa cô một cái hộp xốp: “Lương Bì này, ngon lắm đó.”
Dương Khải Minh ăn xì xụp, Diêu Viễn đánh hắn ta: “Ăn thì ăn đi, còn ăn ra mấy tiếng thấy gớm nữa chứ.”
“Đó là tiếng xì xụp hạnh phúc, mày biết gì chứ.” Hai người lại khai chiến như thường lệ.
Tô Quả đỏ mặt nhận lương bì, chỉ vì thấy họ ăn quá ngon.
Lương Bì khá phổ biến ở vùng Thiểm Tây, sau đó có người mang công thức xuống phía nam, khiến nó trở thành một món ăn vặt đặc sắc.
Cho nước vào bột mì rồi nhào thành cục, ủ bằng khăn ướt nửa tiếng mới để bột nghỉ trong đồ đựng, sau đó thêm một lượng nước vừa phải, bắt đầu rửa bột mì căn. Kỹ thuật này được gọi là rửa bột.
Liên tục nhào bột ở trong nước, đợi đến khi nước đục thì dùng rây lọc lọc sang đồ đựng khác, sau đó lại tiếp tục làm vậy cho tới khi nước rửa bột không còn đục nữa.
Tiếp đó để bột lên men, bỏ lên vỉ hấp, hấp 20 phút rồi ngâm vào nước lạnh xong thái mỏng.
Kỹ thuật làm lương bì rất khéo léo, hoàn hảo về mọi mặt từ trắng, mỏng, trong đến mềm, dai, thơm.
Khi bỏ vào miệng, vị của lương bì lạnh ngắt, nhưng dưới mùa hè nóng bức này, cảm giác trơn tuột và mùi vị chua cay sảng khoái kia chắc chắn có thể kích thích cảm giác thèm ăn, khiến cho khẩu vị người ăn trở nên bùng nổ.
Lúc Hạ Tri mua còn dặn dì làm một hộp ít cay, chắc Tô Quả không ăn quá cay được.
Không ngờ Tô Quả mặt không đổi sắc ăn hết lương bì, liếm miệng nói: “Ngon lắm.”
Hạ Tri hỏi: “Thấy gì không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
3. Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước
4. Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi
=====================================
“Hơi… Hơi chua.”
“Cậu không thấy cay hả?” Hạ Tri hỏi hết lần này tới lần khác, bác gái bán lương bì có khẩu vị nặng như vậy, có mấy lần bác gái run tay làm ít cay mà khiến môi Hạ Tri mất cảm giác luôn.
Hạ Tri nghĩ rằng dù có làm ít cay thì chắc cũng không ăn hết được.
“Chút chút, lưỡi hơi tê xíu à.”
“Cậu ăn cay dữ vậy.”
Tô Quả nói: “Cũng được được thôi.”
Đám con trai ngồi xung quanh ăn tới đỏ cả môi nhìn Tô Quả bằng ánh mắt kính nể.
“Tô Quả, cậu ăn cay được thế thì lần sau chúng ta lập đội ăn lẩu xào cay nhé, kêu thêm một khay tôm hùm đất xốt cay luôn.” Trương Vũ ăn cay khá được trong đám bày đầu.
Hạ Tri nhớ tới lần trước họ lập đội ăn lẩu xào cay, chỉ chọn độ cay vừa, rốt cuộc vị cay phải đợi từ từ mới thấm, uống nước đá mới hết được.
“Shh… Trương Vũ, mày đục nước béo cò hả?”
“Cái con khỉ, tao có đâu…”
Tô Quả đem theo chè đậu xanh ở nhà, đựng trong hộp giữ nhiệt nên vẫn còn hơi nóng. Thấy môi họ vẫn còn sưng, cô không đành lòng hỏi: “Mấy cậu có muốn ăn chè đậu xanh giải nhiệt không?”
“Có có có, quá cần, bây giờ môi sưng tấy luôn rồi.”
Tô Quả rót cho mỗi người một ít, nhìn họ ngửa đầu uống hết, thấy hơi khó hiểu: “Các cậu không ăn nổi lương bì cay vậy mà sao vẫn muốn ăn thế?”
“Bình thường không có cay như thế, hôm nay tay bác gái lại run nữa rồi.”
Hạ Tri: “Có vài thứ ăn cay mới ngon, nếu bản thân món đó vốn đã cay như vậy mà chúng ta lại bỏ lỡ chỉ vì không ăn cay được thì tiếc lắm.”
Dương Khải Minh chép miệng: “Giống như bỏ qua mấy trăm triệu á.”
“Làm gì quá vậy, nhưng mà thưởng thức hương vị nguyên bản của món ăn là đúng nhất.” Diêu Viễn tổng kết.
Hỏi một vòng, câu trả lời của mỗi người đều khá giống nhau.
Tôn trọng vị gốc của món ăn.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tô Quả như đã sực hiểu, cười nói: “Mình hiểu rồi, cảm ơn các cậu.”
“Khách sáo làm gì, đều là người nhà cả mà.” Trương Vũ nhìn má lúm đồng điếu của Tô Quả tới ngẩn người.
Đẹp quá.
Ông thầy Lý kẹp sách giáo khoa vào lớp: “Tiết đọc sách sáng nay sẽ để thầy sửa nốt câu cuối cùng trong đề toán hôm qua, có vài em không cẩn thận…”
Trong tiếng lật bài thi loạt xoạt, ông thầy Lý đột nhiên dừng lại, khịt mũi, quét mắt về phía cánh trái của lớp học.
“Mùi gì đó? Ai ăn đồ ăn trong lớp vậy!”
Đám Hạ Tri thầm hoảng hốt, đã ném rác ra ngoài, còn mở cửa sổ thông gió nữa. Mũi giáo viên chủ nhiệm đúng là còn thính hơn chó!
Tất cả bạn học ngồi xung quanh không hẹn mà cùng nhìn họ, ai cũng biết khu này mới vừa xảy ra chuyện gì.
Đào Dật Dương gào thét trong lòng: Một đám đồng đội heo!
Ông thầy Lý vừa nhìn đã biết, vỗ bàn lạnh lùng hỏi: “Có phải các em không! Để cho lớp vừa chua vừa thối, ảnh hưởng tới việc học của các bạn!”
Vừa chua vừa thối? Ờ đúng, giáo viên chủ nhiệm từng đi phẫu thuật mũi, thế mới không được nhạy mùi cho lắm.
Hạ Tri nhanh trí, lập tức giơ tay nói: “Thưa thầy, chúng em mới vừa đá bóng xong, thấy nóng quá nên cởi giày ra, xin lỗi thầy ạ.”
Tô Quả bình tĩnh nhìn thầy giáo, trên mặt viết 'Đúng, chính là như thế'.
Cậu còn chẳng tin nổi cái cớ kém chất lượng này, thế mà ông thầy Lý lại tin.
“Được rồi, sau này đừng cởi giày trong lớp nữa, ảnh hưởng đến người khác lắm. Có thời gian đi đá bóng thì chi bằng học thêm vài từ vựng, giải thêm mấy bài toán đi.”
“Dạ thưa thầy.” Vài nam sinh cười đùa cợt nhã vâng dạ.
Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu viết bài trên bảng đen, đám Hạ Tri thở phào, xem ra khoảng thời gian này không thể ăn đồ có mùi quá nặng trong lớp rồi.
Sau khi tiết đọc sách kết thúc, đám Hạ Tri như đã quên hết chuyện này, bắt đầu nói trời nói đất.
Vừa hết tiết, Diêu Viễn liền chạy ngay ra ngoài rồi cầm một xấp bài thi về: “Bài kiểm tra tiếng Anh tuần trước trả rồi đây, bây giờ phát nhá.”
Nhắc tới tiếng Anh, Hạ Tri giật mình ngồi dậy: “Sao tiếng Anh phát nhanh vậy?!”
“Nhanh chỗ nào? Cũng cả tuần rồi.” Dương Khải Minh nói.
Đào Dật Dương “ác ý” nhích lại: “Lần này tụi mày đoán xem thằng Khỉ có đủ điểm không.”
Hạ Tri tức giận: “Cút.”
Phát bài thi xong, Diêu Viễn đưa bài kiểm tra cuối cùng cho Hạ Tri: “Nè, đừng nói anh em không có tình nghĩa, lén cầm về rồi không ai biết hết.”
Hạ Tri giành lấy, che trước ngực: “Qua không?”
Diêu Viễn nói: “Mày tự xem rồi biết, sự thật này tàn nhẫn lắm.”
Hạ Tri vừa nghe đã héo, vạch góc bài kiểm tra lên nhìn thử, sau đó rên như đang hấp hối.
“88… Tại sao không cho tao hai điểm nữa là trên trung bình rồi!”
“Ê Khỉ, tiếng Anh của mày lại tạch nữa rồi.”
“Đừng nói nữa, đau ở đây nè.” Hạ Tri ôm ngực.