Edit: Khía.
Beta: Sà.
Reng reng reng, một đám người đợi đến khi hết tiết đọc sáng mới chịu tràn vào lớp khiến mặt ông thầy Lý sắp xanh như tàu lá chuối. Vốn đã định làm khó dễ, thế mà lại trông thấy hai nữ sinh vẫn thường khá ngoan ngoãn giữa một đám nam sinh, mặt ông thầy Lý lại vừa xanh vừa tím.
“Mấy em ra hành lang đứng cho tôi!”
Hạ Tri đút tay vào túi quần, nói với Điền Tân Lôi: “Xin lỗi nha, liên lụy hai người rồi.”
“Không sao, coi như trải nghiệm cuộc sống.” Điền Tân Lôi nhún vai, tựa vào tường giống mấy nam sinh còn lại.
Một hàng người đứng nghiêng ngã, chỉ có Tô Quả đứng đàng hoàng. Giữa chừng nếu ông thầy Lý có ló đầu ra nhìn, họ lập tức đứng ngay ngắn.
Tay Hạ Tri và Tô Quả thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt, sau đó Tô Quả lại dời đi.
Cậu cảm giác mu bàn tay Tô Quả hơi lạnh: “Lo hả?”
“Ừ, lần đầu…” Bị phạt đứng, cô vẫn luôn là bé ngoan trong mắt giáo viên.
Trương Vũ: “Tao thấy Tô Quả sắp ngất tới nơi rồi.”
“Đừng chọc cậu ấy.” Hạ Tri huých tay Trương Vũ.
Tô Quả hít một hơi, chân như nhũn ra, nói: “Còn căng thẳng hơn thi được điểm kém, kích thích ghê.”
“Dù gì cuộc đời mỗi người cũng phải có chút kích thích mà, hôm nay cậu có thứ để viết nhật ký rồi đó.” Hạ Tri trêu.
Vốn chỉ là thuận miệng, không ngờ Tô Quả lại chớp mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt ngờ vực: “Sao cậu biết mình có thói quen viết nhật ký.”
Hạ Tri ngẩn ra, cậu chỉ nói đại vì nghĩ đại đa số nữ sinh đều sẽ có thói quen viết nhật ký, không ngờ Tô Quả có thật.
“Mình nói đại thôi, đừng để ý quá.”
“Đã bị phạt đứng rồi mà còn dám nói chuyện nữa?!” Giáo viên chủ nhiệm lại tới la.
Mọi người lập tức im như gà.
Lớp chọn mà lại có người bị phạt đứng!
Sau khi hết tiết, học sinh của những lớp khác sẽ vô tình hoặc cố ý nhìn chằm chằm họ hoặc chỉ trỏ này nọ mỗi khi đi qua. Nam sinh da mặt dày thì không sao, vấn đề là có hai nữ sinh.
Tô Quả, Điền Tân Lôi đều yếu như sên, đã trốn từ lâu. Cả hai chọn úp mặt vào tường, đám nam sinh thì ga lăng che phía trước cho họ.
Một lúc lâu sau khi hết tiết, ông thầy Lý chắp tay sau lưng từ từ đi tới trước mặt họ: “Đứng ngoài lâu vậy rồi có nghĩ gì không?”
Học sinh bình thường đều sẽ ngại không dám nói, nhưng đám Hạ Tri nói chung đều bất thường.
“Xin lỗi thầy chúng em biết sai rồi. Chúng em cảm thấy rất xấu hổ. Là một học sinh, chúng em không nên vi phạm kỷ luật trường. Chúng em xin lỗi huy hiệu Đoàn thanh niên Cộng sản Trung Quốc trên ngực. Hi vọng thầy có thể xem thái độ thành khẩn nhận sai của chúng em, tha thứ cho chúng em vì hôm nay đã tới trễ. Sau này chúng em chắc chắn sẽ không tái phạm nữa ạ…”
Đã làm sai thì phải nhận lỗi, họ rất rành chuyện này, quả thật đã khiến giáo viên nói không nên lời.
“Dừng, tưởng nói vậy là tôi sẽ tha cho các em hả? Từng người giải thích cho tôi tại sao hôm nay lại đến trễ.” Ông thầy Lý cũng không phải người dễ gạt.
“Còn có học sinh nội trú đáng lẽ không nên đi trễ nhất nữa! Mấy em nói trước đi.”
“Em trước, hôm nay ký túc của em ngủ quên hết. Em không kêu họ dậy, phạt em là được rồi.” Dương Khải Minh là người đầu tiên đứng ra.
“Không liên quan tới trưởng ký túc. Chỉ tại bọn em tắt báo thức ngủ tiếp thôi.”
“Học mệt quá nên ngủ không đủ ạ.”
Ông thầy Lý không tin lời cái đám này, chuyển hướng sang những người khác: “Còn các em?”
“Bể bánh xe.”
“Ngủ quên.”
“Em… em cũng ngủ quên.” Tô Quả sẽ không nói dối.
Ông thầy Lý nhìn lần lượt từng người: “Về viết kiểm điểm 800 chữ, phụ huynh ký tên.” Sau đó thả họ về học tiếp.
Tô Quả lại càng sợ hơn, còn phải đưa phụ huynh ký tên nữa! Cô có thể đoán ra mẹ sẽ nói cô thế nào.
Hạ Tri là một tay giả chữ ký, thỉnh thoảng ký một hai tờ bài thi chơi chơi, ba mẹ cũng không phát hiện được.
Đầu óc Tô Quả rối như tơ vò, nguyên tiết Ngữ Văn chả nghe vào đầu.
Hạ Tri: “Tô Quả, cậu có chữ ký của ba mẹ không?”
Chữ ký… Tô Quả bỗng lấy ra một quyển sổ tay cực dày: “Này là quyển sổ cũ của ba mình.”
Hạ Tri ngoắc ngoắc ngón tay, lười biếng ký hai chữ “Tô Lễ” lên giấy nháp.
Hai chữ giống nhau y như đúc.
Tô Quả ngây người: “Giống quá…”
“Viết kiểm điểm không phải chuyện vẻ vang. Tô Quả, cậu không muốn để ba mẹ thấy thì mình có thể làm thay cậu.”
Đây là cấm kỵ! Tuyệt đối không thể làm vậy!! Mặc dù trong lòng Tô Quả nghĩ vậy nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu: “Được.”
Nếu đổi lại là bản thân trước kia thì chắc chắn sẽ không dám làm ra những chuyện thế này. Nhưng bây giờ…
Hạ Tri: “Vậy viết xong rồi đưa mình.”
Tuần này ngoại trừ chuyện viết kiểm điểm không vui ra, nói tóm lại Hạ Tri vui sướng cả người.
Kéo gần khoảng cách với bạn học mới, còn ăn sáng chung. Nói cho cùng, bọn họ đã trở thành bạn rất thân rồi.
Sau khi kết thúc lớp tự học vào sáng thứ bảy, trường sẽ thả cho học sinh nghỉ, đa số học sinh nội trú đều sẽ chọn về nhà.
Trước khi đi, Đào Dật Dương còn hỏi: “Ê Khỉ có đi không, chiều đi chơi lát đi.”
“Không được, tụi mày đi chơi đi. Tuần này tao còn bận đi làm thêm, hẹn tuần sau nha.”
“Ok, vậy tụi tao ra ngoài bắt xe đây.”
Trong ký túc xá chỉ còn lại Hạ Tri, cậu giặt quần áo, dọn dẹp đồ đạc rồi khóa kỹ cửa phòng lại, đi về.
Mấy anh em đều biết cậu phải đi làm thêm ở một quán rượu vào cuối tuần. Họ cũng đã thấy Hạ Tri lúc mặc đồng phục. Cậu là runner, có lúc sẽ đi check món.
Hôm nay là thứ bảy, menu có món bồ câu quay chảo.
Chủ quán để Hạ Tri viết lên bảng hiệu đứng menu hôm nay. Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một món.
Thứ hai là món nguội, thứ ba là tráng miệng, thứ tư là món xào, thứ năm là bánh ngọt, thứ sáu là món hấp.
Thứ bảy chuyên bán những món thịt.
Chủ nhật là canh.
Hạ Tri làm thêm ở chi nhánh của quán rượu Bạch Hạc, thỉnh thoảng còn được ăn ké đồ bếp. Vì có cái miệng ngọt nên mỗi khi làm món gì mới, đầu bếp đều sẽ chừa cho chàng trai trẻ này một phần.
“Thưa ngài, xá xíu và tôm luộc đây ạ, đã lên hết món, mời quý khách dùng bữa.” Hạ Tri dẹp mâm, sau đó về nhà bếp tiếp tục dọn món.
So với phòng bếp oi bức, ngoài sảnh vẫn mát hơn nhiều, Hạ Tri tranh thủ làm rồi đi nghỉ chút.
Qua giờ cao điểm, hơn bốn giờ không có ai. Hạ Tri cầm ăn hộp cơm ăn trong sảnh chờ của nhân viên trước, ăn xong còn đi giúp những người khác.
Bên cạnh có hai giám đốc vẫn luôn không ngớt miệng từ khi cậu vào ăn cơm tới giờ, cứ nói chuyện suốt.
“Tôi nghe một thân thích trong cục cảnh sát nói là thành phố chúng ta đổi lãnh đạo rồi, họ Tô.”
Một người khác nói: “Đổi lãnh đạo thì có gì lạ đâu. Dạo gần đây trong tỉnh cũng có mấy thành phố đổi lãnh đạo.”
“Thì đổi liền tù tì mới thú vị đó chứ. Đều được điều tới từ trên thủ đô, nghe nói đứng sai hàng nên mới bị giáng chức.”
“Chậc, chuyện của mấy người quyền cao chức trọng thế này nghe chút là được rồi. Chỉ cần đừng giống như thị trưởng cũ là được, dân đen nhỏ bé như chúng ta cũng chẳng mơ gì thêm.”
“Nói cũng đúng.”
Hạ Tri vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện, từ những chuyện nhỏ nhặt của mấy bà mấy cô tới cả đại sự quốc gia. Ăn xong, Hạ Tri rảnh rỗi nhàm chán nhắn tin WeChat với bạn.
Đang lướt lịch sử trò chuyện thì chợt thấy ảnh đại diện Pikachu của Tô Quả, ngón tay cậu không kiềm được bấm vào. Vốn đã định gửi một nhãn dán chào hỏi, hỏi cô đang làm gì.
Chắc cô gái ngây ngô đó đang đọc sách thôi nhỉ.
Kết quả run tay một cái, gửi nhãn dán ném phân qua.
Hạ Tri:… Đậu má! Thu hồi nhanh!
Di động rung một cái, là Tô Quả trả lời:?
Hỏng rồi bị xem rồi…