Chương 8: Lời nguyền biến mất
Ngô Vũ không biết rõ tình hình bên ngoài, nhưng cũng có thể cảm nhận được một chút.
Bởi vì qua khung cửa sổ, anh có thể nhìn thấy một mảnh trời u tối, hơn nữa anh có thể cảm nhận rất rõ, ý chí hủy diệt trời đất đó đã khóa chặt anh lại.
Ý chí đó giống như đang cảnh cáo anh rằng, nếu anh không dừng lại, thì nó sẽ giết chết anh.
Sau khi anh cảm nhận được ý chí đó, trong lòng không cam tâm. Anh không muốn niềm hy vọng nhỏ bé mới nhen nhóm lại bị khí tức kia hủy diệt, lửa giận thiêu đốt từ tận sâu trong lòng, nỗi không cam lòng dâng lên đến cùng cực, khiến anh muốn tiêu diệt nó.
Dường như da thịt cảm nhận được lửa giận trong lòng anh, tốc độ hấp thụ vốn đã lên đến giới hạn, nhưng dưới sự tác động của ý chí kia, tốc độ hấp thụ bộc phát lần nữa.
Sau khi toàn bộ năng lượng của quả huyền linh biến mất, trong cơ thể anh đột nhiên bùng lên huyền khí vô tận. Đây đều là những huyền khí anh hấp thụ trước kia, hiện giờ nó lại đồng loạt bộc phát!
Ý chí đó có vẻ đã cảm nhận được sự thách thức, khí tức đột nhiên bộc phát như muốn phá hủy thị trấn Huyền Nguyệt. Toàn bộ sinh linh trong thị trấn đều có thể cảm nhận được nỗi sợ vô biên!
Nhưng không biết vì sao, ý chí này không ra tay mà dường như đang đợi gì đó.
Sấm sét trên bầu trời càng lúc càng đáng sợ, giống như tận thế sắp đến. Sấm sét cuộn trào, không gian bắt đầu vặn vẹo vỡ nát, mây đen dường như đang đè xuống thị trấn Huyền Nguyệt!
Nhà họ Ngô là nơi chịu áp lực lớn nhất, tất cả người nhà họ Ngô đang vô cùng hỗn loạn, khí tức hủy diệt này đang khóa chặt cả thị trấn Huyền Nguyệt, nhưng nơi trung tâm lại chính là nhà họ Ngô bọn họ.
Đây cũng là lý do khiến nhà họ Ngô hoảng loạn, cho dù là ai cũng khó có thể chịu được khí tức hủy diệt này.
Ngô Vũ hiện giờ đã là chiếc bình vỡ rồi, không còn quan tâm đến sự ảnh hưởng của ý chí kia nữa. Bởi vì anh cảm thấy bản thân đã đạt đến cực hạn, tiềm lực khủng khiếp trong cơ thể anh sắp thức tỉnh rồi!
“Bùm!”
Tựa như có thứ gì đó xuyên qua tấm chắn, cùng với đó là âm thanh to lớn vang lên. Ngô Vũ có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ trong cơ thể mình, khí tức vô cùng khủng khiếp như có thể hủy trời diệt đất.
Nhưng huyền khí trong cơ thể anh quá mức to lớn, anh không thể khống chế được nó, và thứ này dường như có ý thức tự chủ riêng, anh không có quyền xen vào.
“A!”
Ngô Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét lớn, mái tóc dài điên cuồng nhảy múa, giống như một con sư tử đang gầm gừ giận dữ. Chiếc trường bào bị nhuộm máu tươi của anh cũng phấp phới trong gió.
Khi tiếng hét này vang lên, huyền khí trời đất của cả thị trấn Huyền Nguyệt và huyền khí điên cuồng thoát ra trong cơ thể anh nhanh chóng tụ trên bầu trời Huyền Nguyệt. Cùng với đó là thần uy khủng khiếp cũng không ngừng toát ra từ cơ thể anh!
Chính Ngô Vũ cũng không thể miêu tả được thần uy này, anh thấy thần uy này như đến từ hồng hoang thượng cổ, khiến trời đất rung chuyển, muôn phương kêu gào.
Trong nháy mắt, một hư ảnh huyền khí màu vàng kim đã ngưng tụ trên bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, trải dài nghìn trượng!
Bóng dáng đó rất mơ hồ, nhưng khí tức phát ra từ bóng dáng đó lại vô cùng bá đạo, đè ép muôn đời, giống như đấng tối cao uy chấn trời đất!
Những cao thủ ở thị trấn Huyền Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng, tất cả đạo pháp nơi đây đều đang run rẩy sợ hãi trước bóng hình này.
Ý chí uy hiếp Ngô Vũ trước đó cũng đang hồi sinh một cách đáng sợ. Ý chí đó càng hồi phục thì uy lực nó phát ra càng đáng sợ, nhưng mục tiêu của nó đã chuyển từ người Ngô Vũ sang hư ảnh huyền khí vàng kim này.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, sấm rền sét xé ngang trời đất, khí tức đáng sợ mà mạnh mẽ này đang nhằm thẳng vào hư ảnh kia!
Hư ảnh vàng kim đó uy lực tối cao, chấn động bốn phương, dường như muốn trấn áp cửu thiên thập địa. Giống như xuyên từ thời đại xa xưa đến, không gian xung quanh hư ảnh này đều đang vỡ vụn, các hố đen u ám lần lượt xuất hiện.
Lấy thị trấn Huyền Nguyệt làm trung tâm, hai luồng khí tức bỗng chốc lan tràn ra bên ngoài, khiến cả vương triều Tử Kim chấn động.
Các cao thủ đều có thể cảm nhận được khí tức hủy diệt này, thậm chí toàn bộ hoàng triều Thiên Long cũng bị rung chuyển theo, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi và nhanh chóng lấy bảo vật ra để điều tra!
Sau tiếng hét vang trời, thực lực mạnh mẽ ban nãy của anh cũng trở lại giống như người bình thường!
Nhưng anh không hề thất vọng, mà vô cùng vui mừng. Bởi vì anh biết, bản thân đã có thể tu luyện rồi! Lời nguyền đeo bám anh mười mấy năm qua đã biến mất.
Nhìn hư ảnh uy nghiêm trên bầu trời, anh chỉ cảm thấy khí thế cùng máu thịt như sôi lên!
Anh biết hư ảnh đó là ai, cũng biết vì sao nó lại xuất hiện. Bởi vì huyền khí hư ảnh đó đã ứng kiếp cho anh, từ giây phút nó thức tỉnh, anh đã hiểu rõ tất cả.
Mà Chú Trương đứng trên đỉnh núi cách đó không xa, vẫn đứng im như núi, thân hình nghiêm thẳng như một thanh kiếm sắc bén, như không hề nhận được khí tức to lớn kia.
Khí tức đó dường như không ảnh hưởng gì đến ông ấy, nhưng lòng bàn tay run rẩy đã nói lên tất cả, ông chấn động không nói thành lời:
“Đó chính là sức mạnh đánh vỡ lục địa năm đó! Cho dù nó chỉ bằng một phần triệu nghìn tỷ, nhưng vẫn đủ sức hủy thiên diệt địa, bọn họ năm đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào!”
Sấm sét trên bầu trời vẫn đang ngưng tụ, khí thế của hư ảnh đang tăng lên, đột nhiên một tiếng hét xuyên trời vang lên: “Chí tôn thứ tám!”, giọng nói đó hình như tràn đầy vẻ tức giận!
Cùng với âm thanh khủng khiếp đó, sấm sét nháy mắt ngưng tụ trên bầu trời như một con rồng sét khổng lồ, mang theo sức mạnh hủy diệt lao về phía hư ảnh.
Ngô Vũ nhìn thấy cảnh này thì lập tức căng thẳng. Bởi vì điều này liên quan đến sống chết của anh, nếu hư ảnh không đấu lại được thì anh chắc chắn không còn đường sống.
Trong lúc anh đang lo lắng, huyền khí hư ảnh kia cuối cùng cũng chuyển động. Không có chiêu thức hoa lệ, không có huyền khí ảo diệu, chỉ tung một quyền vào thiên lôi khủng khiếp kia!