Ánh nắng chói lọi thiêu đốt bầu trời thị trấn Huyền Nguyệt, mặt trời ngoài không gian trông khổng lồ như thể vươn tay chạm tới, toả từng luồng nhiệt ập xuống trái đất.
Trong thị trấn Huyền Nguyệt, vương triều Tử Kim, vùng đất phía Tây của lục địa Huyền Vũ, nhà họ Ngô đã sinh sống ở đây gần trăm năm.
Một tiếng hét trầm thấp đột nhiên vang lên từ biệt viện trong phủ đệ nhà họ Ngô.
Tiểu viện này trông có phần cũ nát, trang trí đơn giản lạ thường. So với toàn bộ phủ đệ nhà họ Ngô thì tiểu viện này trông khá tồi tàn, không đáng để nhắc đến.
Một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc trường bào lụa màu tím. Từ trang phục có thể thấy, đây hẳn phải là một thiếu gia của nhà quyền quý nào đó.
Mặc dù trên khuôn mặt người thiếu niên vẫn có phần non nớt, nhưng lại sở hữu đôi mắt phượng mày ngài, đôi mắt đó đáng lẽ phải tràn đầy khí chất uy nghiêm, khí phách.
Nhưng hiện tại, khuôn mặt non nớt ấy lại trở nên méo mó, vẻ tức giận và không cam lòng tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cơn tức giận cùng oán hận dồn lại lồng ngực.
“A! A…!”
Tiếng kêu trầm thấp tiếp tục phát ra từ miệng thiếu niên. Trong giọng nói tràn đầy vẻ không cam tâm, hối hận và tức giận. Cảm xúc phức tạp này theo tiếng kêu trầm thấp vang vọng khắp ngóc ngách biệt viện.
“Thiếu gia, nếu cậu như vậy thì lão gia cùng phu nhân sẽ không thể yên nghỉ”.
Một thiếu niên ăn mặc như người hầu đứng ở góc viện, vừa than khóc vừa khuyên nhủ người thiếu niên trước mặt.
Ngô Vũ cảm thấy ngọn lửa giận dữ vô tận đang thiêu đốt trong lòng, sự không cam lòng và hối hận quấn quýt trong lồng ngực, khiến người anh như sắp nổ tung, muốn hét lên trời cao, nhưng lại không thể hét thành tiếng.
Anh chỉ trách bản thân, trách bản thân vì sao chỉ là một tên phế vật không làm được gì, chỉ có thể bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra.
“Vì sao đã là một phế vật rồi còn muốn trở thành võ sĩ, nếu như không chọn con đường võ sĩ này thì sẽ không dẫn đến bi kịch ngày hôm nay, đúng không?”
Nhìn cọc gỗ thô to, cao ngang người trước mặt, Ngô Vũ như nhìn thấy bản thân mình. Vừa hỏi anh vừa tung những cú đấm mạnh mẽ vào cọc gỗ.
“Bụp! Bụp! Bụp…!”
Tiếng đấm bụp bụp không ngừng vang lên, chiếc cọc gỗ thô to bị anh đập vỡ ra.
Trên cọc gỗ hiện lên những dấu đấm mờ nhạt, và chính trên nắm đấm của anh cũng bê bết máu, nhưng anh như thể không nhìn thấy, vẫn tiếp tục đấm vào cọc gỗ một cách máy móc.
Đột nhiên, một tiếng gọi quen thuộc vang lên, anh dừng đôi tay đẫm máu lại, quay sang nhìn một người thiếu niên khác đang mặc trang phục người hầu đứng cách đó không xa, trông khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi.
Thiếu niên này là Lâm Hạo – người bạn lớn lên cùng anh.
Ngô Vũ chưa bao giờ coi cậu ấy là người hầu, trong mắt anh, hiện giờ cậu ấy là người thân duy nhất của mình.
Anh vốn là thiếu gia dòng chính của nhà họ Ngô, còn nhà họ Ngô vẫn là một gia tộc lớn tại thị trấn Huyền Nguyệt, cũng là một trong tam đại gia tộc ở nơi này.
Với danh tiếng như vậy, nhà họ Ngô có thế lực không nhỏ tại thị trấn này. Bọn họ chiếm cứ các mỏ quặng lớn bên ngoài thị trấn Huyền Nguyệt cùng vô số tài nguyên khác.
Cha anh – Ngô Kiến Hào, là người mạnh nhất đời thứ hai của nhà họ Ngô.
Là nhân tài trăm năm có một của thị trấn Huyền Nguyệt, là người mạnh nhất trong thế hệ thứ hai của vương triều Tử Kim.
Có thiên phú như vậy, cộng thêm hậu thuẫn mạnh mẽ của nhà họ Ngô, có thể thấy trước được thành tựu to lớn của ông trong tương lai. Chắc chắn ông sẽ là người kế vị của nhà họ Ngô, thậm chí trở thành bá chủ một phương của thị trấn Huyền Nguyệt.
Ở lục địa Huyền Vũ, võ sĩ rất được coi trọng, đa số người dân đều học võ, 90% người dân đều có thiên phú võ thuật, có cơ hội trở thành võ sĩ.
Tại lục địa này, người không biết luyện võ đều sẽ bị coi là phế vật.
Cho dù là người bình thường cũng có chút nền tảng võ thuật, dù thực lực không mạnh, nhưng vẫn có thể dễ dàng sở hữu sức mạnh ngàn cân.
Mà con trai của thiên tài số một thị trấn Huyền Nguyệt Ngô Kiến Hào lại là một phế vật. Người xưa có câu, hổ phụ sinh hổ tử, nhưng hiện giờ đã mười sáu năm trôi qua, Ngô Vũ vẫn không thể thoát khỏi cái danh phế vật.
Cho đến nay, anh vẫn là một kẻ bình thường, cho dù có tiêu hao bao nhiêu tài nguyên, thì hai chữ võ sĩ vẫn là viễn cảnh xa vời với anh, giống như trăng trong nước, nhìn thấy mà không thể vớt được.
Cả thị trấn Huyền Nguyệt, thậm chí là cả vương triều Tử Kim đều biết đến danh hiệu phế vật của anh, bởi vì Ngô Vũ không những không thể tu luyện, mà ngay cả trình độ cơ bản của võ sĩ cũng không thể đạt được, là phế vật trong số các phế vật.
Trong mắt tất cả mọi người, anh chính là một tên phế vật, một kẻ kì lạ. Cả nhà họ Ngô đều cho rằng, anh là nỗi ô nhục của nhà bọn họ.
Cho dù Ngô Vũ có cố gắng, nỗ lực đến đâu, cũng vẫn không thể trở thành võ sĩ. Giống như có bức tường ngăn anh bước vào con đường võ sĩ.
Giống như có một vách ngăn trước mặt, cho dù anh có cố gắng dạng chân thế nào, cũng không thể bước qua!
Cho dù đi đến đâu, cũng không thể thoát khỏi cái danh phế vật. Anh không nghĩ công sức anh bỏ ra ít hơn người khác, thậm chí anh còn cố gắng gấp mười, gấp trăm lần người khác.
Nhưng đáp lại anh, luôn là một câu nói “thiên phú kém”, không có duyên với võ thuật, mãi mãi không thể đạt đến tiêu chuẩn võ sĩ.