Chương 2: Không cam tâm
Ngô Vũ không cam tâm, anh chưa bao giờ bỏ cuộc, trong mười sáu năm nay, anh không giây phút nào thôi cố gắng.
Cha mẹ anh cũng nhìn thấy điều này, luôn nghĩ ra vô số biện pháp cho anh, vì anh bất chấp nguy hiểm xông vào cấm địa mà anh không hề hay biết, nhưng tất cả đều không có tác dụng gì.
Vô số thuốc quý, linh vật trời đất đi vào trong cơ thể anh đều biến mất không tăm tích.
Cơ thể anh giống như hố đen vũ trụ, bất luận là thứ quý giá gì, chỉ cần có liên quan đến huyền khí đi vào cơ thể anh thì đều có chung một kết cục.
Cuối cùng, một tháng trước, Ngô Kiến Hào nhận được một tin tức rằng có một thứ có thể biến con trai ông ấy thành võ sĩ, đó chính là huyền dược “quả Thiên Nguyên!”
Mặc dù chưa xác định nó có tác dụng thật hay chỉ là tin đồn.
Nhưng bọn họ chưa từng bỏ cuộc, cha mẹ Ngô Vũ cũng là võ sĩ, bọn họ hiểu rất rõ một người không thể trở thành võ sĩ sẽ có địa vị thế nào trong lục địa Huyền Vũ.
Cha mẹ anh giấu anh, quyết tâm bắt đầu cuộc hành trình nguy hiểm tìm kiếm thuốc lần nữa.
Lần này nguy hiểm và đáng sợ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Hai người một đi không trở lại, thứ đem về chỉ có một chiếc hộp này.
Ngày hôm qua, chú Trương đã đưa chiếc hộp này đến và nói tất cả với anh.
Khi Ngô Vũ biết được mọi chuyện, anh đã gần như phát điên. Anh biết cha mẹ anh thường xuyên ra ngoài, nhưng không ngờ, bọn họ liều mạng xông vào nguy hiểm đều vì anh.
Anh chỉ hận bản thân bất tài, vô dụng, hại chết cha mẹ.
Cả ngày hôm nay, anh đều ở cùng cây cọc gỗ trước mặt này. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, chỉ có đau đớn mới có thể xóa bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng anh.
Ngực đau dữ dội, Ngô Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.
Nhìn Lâm Hạo đứng ở chỗ xa. Thật ra cậu ấy là đứa trẻ bị bỏ rơi được cha mẹ anh nhận nuôi, thiên phú võ thuật dường như cũng không cao.
Nhưng cho dù như vậy, cũng tốt hơn anh rất nhiều. Anh luôn coi cậu như em trai của mình, nhưng cậu ấy lại luôn cho mình là người hầu.
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Hạo, anh dừng nắm đấm lại, nhìn tiểu viện cũ nát trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo.
Người đi trà lạnh, lúc cha mẹ anh còn sống, không ai dám đối xử với anh như vậy. Khi biết tin cha mẹ anh qua đời, nhà họ Ngô đã không do dự đẩy anh đến biệt viện hẻo lánh này, để anh tự sinh tự diệt.
Đối với thế lực có ảnh hưởng to lớn tại thị trấn Huyền Nguyệt, thì sự tồn tại của một tên phế vật như anh chả giúp ích được gì cho gia tộc, bọn họ giữ anh lại đã là phúc đức lắm rồi.
Đình viên tốt nhất của nhà họ Ngô đã không còn phù hợp với anh nữa. không bằng để cho con cháu có thiên phú mạnh mẽ ở, anh còn có tư cách gì mà ở nơi đó?
Đình viên được bày bố huyền trận pháp, người bình thường không thể bày bố, bởi vì việc này đòi hỏi có trình độ kiến thức nhất định về trận pháp.
Ngô Vũ từng có ý từ chối và phản kháng, nhưng nhà họ Ngô là người như thế nào chứ, trước mặt bọn họ, anh thậm chí còn không bằng một con kiến.
Đừng nói là trong nhà họ Ngô, trong cả thị trấn Huyền Nguyệt này, nhà họ Ngô chỉ cần lên tiếng là có thể đưa anh vào chỗ chết, và không một ai muốn cầu xin cho một tên phế vật cả.
Không phải cha Ngô Vũ không để lại tài nguyên tu luyện cho con trai mình. Nhưng ông ấy không ngờ, khi tin tức ông ấy qua đời truyền về, nhà họ Ngô đã lấy đi tất cả mọi thứ ông ấy để lại.
Cướp hết mọi thứ, kể cả tài nguyên tu luyện ông ấy để lại cho con trai. Bọn họ không đuổi Ngô Vũ ra khỏi nhà là vì thể diện nhà họ Ngô.
Mặc dù Ngô Vũ vô cùng phẫn nộ trước hành động này, nhưng anh không có năng lực giành lại. Đối diện với thế lực to lớn như nhà họ Ngô, bản thân anh vô cùng nhỏ bé. Giây phút này, cuối cùng anh đã hoàn toàn cảm nhận được.
“Nếu mình có thiên phú võ thuật giống như bố, nhà họ Ngô chắc chắn sẽ không đối xử với mình như vậy, bọn họ sẽ dốc lòng bồi dưỡng mình, nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng mà thôi. Thực lực, thiên phú…!”
Trong lòng Ngô Vũ không ngừng tự hỏi, cuối cùng đã đưa ra hai kết luận, chỉ có thực lực mạnh mẽ và thiên phú hơn người mới có thể tránh khỏi bị người khác tùy ý chèn ép.
“Đây không phải là tên phế vật hay sao? Sao, vẫn chưa bỏ cuộc à?”
Trong lúc anh đang trầm ngâm suy nghĩ, một giọng nói mỉa mai đã kéo anh về hiện thực.
Giọng nói này phát ra từ bên ngoài biệt viện, Ngô Vũ nhìn về phía âm thanh đó.
Nhìn thấy người chế nhạo mình, quyết tâm trở thành võ sĩ của anh lại càng tăng cao. Tên thiếu niên chế nhạo anh chính là thành viên của dòng thứ Ngô gia – Ngô Quân.
Trước đây, khi cha mẹ anh còn sống, cho dù anh là một phế vật không thể tu luyện, những người này chỉ dám khinh thường anh trong lòng chứ không bao giờ dám tỏ ra bên ngoài.
Nhưng hiện giờ, tuy anh là dòng chính, còn anh ta là dòng thứ, nếu không phải nhà họ Ngô còn có chút kiêng dè, thì cho dù anh ta có giết anh, thì cuối cùng chuyện lớn cũng hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Bởi vì đứng sau Ngô Quân chính là người có quyền lực nhất trong nhà họ Ngô hiện nay.