Nghe được lời Chi Chi hứa hẹn, Lam Hương Nhi thở ra một hơi, xụi lơ trên ghế, trong mắt nàng như có ánh năng thiêu đốt.
"Cả đời này của ta, không ngờ sẽ có một ngày to gan như vậy có chết cũng đáng. Không sợ sau này người đời sẽ chê cười nàng là nữ nhân không có khí phách trong điện Diêm Vương rồi".
Chi Chi trầm mặc một chút, trên khuôn mặt mang theo vài phần kính nể: "Ngươi rất giỏi".
Lam Hương Nhi là nữ tử dũng cảm nhất mà nàng từng thấy. Đối mặt với nam nhân như Ninh vương, nàng dám dùng thân mình cho đại bàng ăn, lại còn muốn cứu người khác nữa. Người như vậy, nên có được hạnh phúc.
Lam Hương Nhi tự giễu một tiếng, vịn bàn đứng lên: "Nếu không còn chuyện khác, vậy ta đi trước."
Trong lúc nàng đi, cơ thể trắng nõn của nàng vẫn mơ hồ lộ ra, khiến cho mỗi người đều có suy nghĩ khác. Thế nhưng trong mắt Chi Chi và Cố Ninh Bình, không có gì là bẩn thỉu.
Cùng là con người, mặc kệ nàng ấy xuất thân ra sao, mặc kệ nàng ấy bị bao người xem thường. Chỉ cần có một trái tim kiên định và nhân hậu, thì rất đáng được ngưỡng mộ.
Cố Ninh Bình ngơ ngác nhìn lên nóc giường, không biết qua bao lâu, nàng mở miệng: "Chi Chi, có phải ta rất vô dụng không? Nàng dám làm chuyện như vậy, ta lại không dám".
Tay Cố Ninh Bình bóp chặt lấy tơ lụa mềm mại dưới giường, âm thanh như khóc như cười: "Chi Chi, muội nói xem, vì sao nữ tử như chúng ta lại khổ sở như vậy?"
Chi Chi sửng sốt một hồi:"Đại tỷ, chúng ta còn có thể cứu mình, nhưng có người lại không thể".
Tuy các nàng rất khổ, nhưng so với những người khác thì các nàng đã may mắn hơn họ rất nhiều. Chi Chi chưa bao giờ phàn nàn về hoàn cảnh của bản thân, trong thế giới vô tận, còn có rất nhiều người đau khổ hơn họ.
"Tỷ, mỗi người chúng ta đều không giống nhau". Chi Chi nói: "Ta biết tỷ tính cách yếu đuối, nhưng vì ta, tỷ có thể kiên cường một chút được không?"
Cố Ninh Bình chậm rãi cử động cổ, nhìn muội muội với đôi mắt trắng dã, nước mắt chậm rãi lăn xuống: "Chi Chi, ta sẽ cố hết sức để cứu muội".
Ta nhát gan, ta nhu nhược, nhưng ta cũng không muốn chết. Huống chi nếu như không phải vì làm của hồi môn cho ta, muội muội vốn nên có một cuộc sống tốt hơn. Nàng cố hết sức để trèo lên thái tử chỉ vì để cứu mạng ta, ta làm sao có thể kéo chân nàng được.
Vết thương của Cố Ninh Bình kỳ thực không quá nghiêm trọng, chỉ cần ba năm ngày nghỉ ngơi đã tốt hơn rồi. Những ngày này, Lam Hương Nhi thường lui tới chỗ nàng. Người bên ngoài chỉ nghĩ rằng trắc phi nịnh bợ vương phi, chỉ có ba người các nàng mới biết lí do vì sao.
"Ngươi làm gì vậy?" Lam Hương Nhi vỗ xuống tay Chi Chi đặt ở bên hông: "Ngươi mới mười mấy tuổi, học nữ nhân phóng đãng làm cái gì?"
Chi Chi ngây thơ nhìn nàng: "Ta phải câu dẫn thái tử".
"Nam nhân thích nữ nhân phân thành nhiều loại. Cấp độ thấp nhất là yêu mị quyến rũ, có thể lập tức câu dẫn được, đám nam nhân thối kia chơi xong lập tức quay mặt liền quên ngay".
Khoé môi Lam Hương Nhi nở ra một nụ cười lạnh: "Thủ đoạn câu dẫn cao nhất chính là giả giọng điệu nữ tử cao quý. Ngươi giống như đám mây trên trời không với tới được, đám nam nhân kia hiển nhiên hận không thể nóng lòng muốn có được ngươi".
Lam Hương Nhi nhìn Chi Chi:"Ngươi sinh ra quá kiều mị lại không thích hợp đi con đường này."
Chi Chi dừng một chút, trên khuôn mặt một lời khó nói hết: "Vậy ta nên làm như thế nào?"
Không thể quyến rũ, cũng không thể cao quý, vậy còn có cách nào khác sao?
Lam Hương Nhi vén tóc mai của nàng, động tác vô cùng kiều diễm: "Muốn làm một nữ tử yếu đuối đơn thuần, thế nhưng ngươi cái gì cũng không hiểu. Lấy khuôn mặt cực kỳ thuần khiết của ngươi, lại không tự chủ được làm ra khuôn mặt yêu mị nhất. Đến lúc đó, đảm bảo mấy người nam nhân kia sẽ quỳ dưới váy của ngươi."
Lam Hương Nhi đã sống một thời gian dài ở hoa lâu, nàng tất nhiên hiểu rõ hơn những nam nhân đó họ thích gì, sự quyến rũ ngây thơ mới là thứ làm cho người khác chịu không nổi.
"Chi Chi, ngươi cái gì cũng không cần phải học. Cứ như hiện tại, cái gì cũng không hiểu. Nhưng vẻ ngoài của ngươi quá quyến rũ, ánh mắt của ngươi cần phải trong sáng hơn mấy phần. Chỉ cần tâm trí ngươi thả lỏng, giả vờ chính mình là đồ ngốc, nhìn thẳng vào ta."
Chi Chi làm theo chỉ thị của nàng. Cố Ninh Bình đứng ở một bên, hô hấp nghẹn thở một chút. Đúng như những gì Lan Hương Nhi nói, đôi mắt của Chi Chi quyến rũ như đang câu người. Ánh mắt trong veo như tuyết, giống như yêu hồ sạch sẽ nhất không dính khói bụi trần gian. Truyện Lịch Sử
Lam Hương Nhi có thể làm cho Ninh vương liều lĩnh phong nàng làm trắc phi, quả nhiên thủ đoạn không tầm thường chút nào. Lam thị vịn vai Chi Chi, đem người di chuyển đến trước gương:"Tự ngươi nhìn xem, vẻ ngoài này với vẻ ngoài ngươi làm ban nãy, cái nào đẹp hơn?"
Chi Chi không thể không thừa nhận, Lam Hương Nhi quả nhiên vô cùng lợi hại. Nữ tử trong gương, vẻ ngoài khuôn mặt tuyệt đẹp, ánh mắt ngây thơ, nhìn sâu vào trong con mắt của nàng, suýt nữa muốn đem trái tim chết chìm bên trong đó.
Lam Hương Nhi phủi tay: "Ngươi từ nay về sau có thể dựa theo cái này mà luyện, sau này tiến vào Đông Cung cũng đừng xa lạ, nếu cảm thấy uy lực không đủ, vậy thì rơi thêm vài giọt nước mắt. Có điều Chi Chi à, ngươi đừng khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ngươi phải khóc thật đẹp, một nhánh hoa lê mang theo mưa xuân, chất lỏng trong suốt như pha lê chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp."
Lam Hương Nhi xoa ngón tay cái lên làn da mỏng manh của Chi Chi, "Đừng nói đến đàn ông, ngay cả ta cũng nóng lòng muốn móc tim ra cho ngươi."
Cố Chi kéo tay nàng ta ra: "Ngươi đừng hòng chiếm tiện nghi của ta".
Lam Hương Nhi cười một tiếng: "Đều là nữ nhân, để cho ta sờ chút, thế nào?".
Cố Ninh Bình bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Có Lam Hương Nhi ở đây, tựa hồ như thành công đã ở gần ngay trước mắt. Lam Hương Nhi bị Chi Chi chê tiện nghi của nàng, nàng ta cũng không thẹn quá hoá giận, chỉ cười cười quay người ngồi vào ghế: "Buổi tối ngày hôm qua, Ninh vương đã đồng ý với ta, qua vài ngày nữa sẽ mời thái tử đến".
Cố Ninh Bình hoang mang nhìn nàng: "Ngươi...trực tiếp nói thẳng ra sao?"
Ninh vương liệu sẽ không suy nghĩ nhiều sao? Cơ thiếp của bản thân tự mình mở miệng xin mời nam nhân khác đến?
Lam Hương Nhi lơ đễnh nói: "Ta nói với hắn, ta nhìn trúng thái tử tuổi trẻ khoẻ mạnh cường tráng, muốn nếm thử tư vị quý nhân, vì vậy hắn đồng ý".
Cố Ninh Bình mặt ngơ ngác, không hiểu lắm mấy lời này.
"Quên đi, các ngươi là tiểu thư khuê các, ta thật xấu hổ khi rót vào tai các ngươi những điều bẩn thỉu như vậy". Lam Hương Nhi lắc đầu, lời nói gần như tàn nhẫn: "Dù sao Ninh vương cũng không thèm để ý đến những thứ này".
Chi Chi nghĩ ngay tới hôm đó, nàng ở trong cung câu dẫn thái tử, Trần ma ma rõ ràng nhìn thấy hết thế nhưng một chữ cũng không nói ra. Hoá ra là Ninh vương vốn cũng không thèm để ý. Nang cảm thấy quan niệm bao lâu nay của nàng không còn bình thường như trước được nữa. Ninh vương, hắn ta có bình thường không vậy?
Chi Chi đang muốn nói tiếp thì nghe thấy một tràng gõ cửa, Lâm Lamg lớn giọng hô:"Lưu ma ma, ngài làm cái gì vậy? Tìm vương phi có chuyện gì gấp sao?"
Mấy người họ đều cau mày, Cố Ninh Bình sửa sang lại quần áo, mặt không đổi sắc nói:"Vào đi"
Lưu ma ma đi tới, cười hề hề hướng nàng hành lễ: "Vương Phi vạn an, Trắc phi vạn an".
Cố Ninh Bình lạnh mặt hỏi: "Lưu ma ma có chuyện gì không?"
"Là như này, phu quân của ta bị bệnh nên nhớ nữ nhi rất nhiều, vì vậy ta đến cầu xin vương phi, có thể cho nhi nữ trở về cùng ta gặp mặt phụ thân nàng không?"
"Quan hệ cha con, một lời khó nói hết." Chi Chi nở nụ cười vô hại nói: "Tỷ tỷ, tỷ cho các nàng về đi."
Cố Ninh Bình nhẹ gật đầu, Lưu ma ma trong lòng mừng rỡ. Mấy ngày nay con gái ở trong phủ hầu hạ vương phi, làm không hết việc, ăn uống không ngon, gầy đi rất nhiều. Bà quả thực không nỡ, vì vậy nghĩ cách đưa nàng ra ngoài, một đi không trở lại. Nếu như vương phi hỏi tới, thì chỉ cần nói cáo bệnh là xong.
Lưu ma ma đang chuẩn bị một lý do thoái thác chu toàn ai ngờ, Cố Ninh Bình lại đồng ý dễ dàng như vậy, liền chuẩn bị tạ ơn.
"Lam trắc phi, con gái Lưu ma ma dung mạo duyên dáng, tư thái yểu điệu, không bằng chúng ta cho nàng một cái ân huệ, cũng là xung hỉ thay nàng, nói không chừng cha nàng lại vui vẻ, bệnh liền khỏi".
Chi Chi ngây thơ nhìn Lam Hương Nhi: "Vương gia chắc chắn sẽ thích".
Lam Hương Nhi cười một tiếng:"Không biết Lưu ma ma có nguyện ý hay không? Ôi trời, ngươi nghe ta nói này, biết đâu bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, Lưu ma ma tại sao lại không vui chứ."
Sở thích của Ninh vương quái dị, Lưu ma ma hầu hạ hắn nhiều năm như vậy làm sao mà lại không biết. Nghe thấy lời này, hai chân lập tức bị doạ sợ mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, cũng không thèm để ý đến mặt mũi.
"Trắc phi tha mạng, trắc phi tha mạng!" Lưu ma ma nước mắt chảy giàn giụa: "Con gái ta ngu dốt, không xứng đáng được hầu hạ vương gia, cầu xin trắc phi tha cho nàng."
Vương gia sủng ái Lam trắc phi từ xưa đến nay, nếu như trắc phi muốn con gái bà làm thiếp, vương gia chắc chắn sẽ đồng ý. Huống hồ còn có sự giúp đỡ của vương phi.
"Lưu ma ma nói ra lời này, chúng ta nghe không hiểu, hầu hạ vương gia là vinh hạnh lớn. Ma ma ngày thường vênh mặt hất hàm sai khiến, nghĩ đến cũng không có người nào dám làm khó dễ con gái ngươi, đây không phải chuyện tất cả đều vui vẻ sao?"
Lưu ma ma mấy ngày nay luôn cho các nàng mấy cái nhăn mặt, gây khó dễ cho những người trong Cố gia. Chi Chi đã sớm nhìn bà không vừa mắt, vẫn đang tìm cơ hội để trừng trị bà. Hôm nay chính là thời điểm để nắm bắt cơ hội.
Thân thể Lưu ma ma lắc lư một cái, bà đã biết mình sai ở đâu: "Vương phi thứ tội, là nô tài hồ đồ, là nô tài không đúng, cầu xin vương phi tha mạng, nô tài tự vả miệng mình".
Bà ta dùng hết sức tự tát vào mặt mình, nước mắt giàn giụa, tuổi đã khá cao, trông có phần đáng thương. Nếu như không phải lúc trước bà quá đáng ghét, Chi Chi nhất định sẽ thông cảm cho bà.
Có điều bản thân các nàng cũng không định để cho con gái Lưu ma ma làm thiếp, như thế là chuyện táng tận lương tâm, không ai làm được. Chẳng qua chỉ là để hù doạ Lưu ma ma thôi.
Chi Chi nói: "Nếu như ngươi đã biết sai, ngày sau liệu có biết thay đổi không?"
Lưu ma ma gật đầu không ngừng: "Nhất định nô tài sẽ thay đổi".
"Vậy có còn muốn mang con gái đi nữa không?"
"Không đi, không đi nữa, phu quân của ta không có việc gì, không làm chậm trễ chuyện của vương phi nữa".
Lưu ma ma đứng thẳng người: "Lão nô đã biết sai, về sau nhất định sẽ thay đổi. Vương phi trắc phi và di nương bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây."
Lúc này Lam Hương Nhi mới lên tiếng: "Vậy thì cút ra ngoài đi, nhớ kỹ lời nói hôm nay, cũng đừng quên sự an nguy của con gái ngươi nằm trong tay ta".
Lưu ma ma lúng ta lúng túng không dám nói, một mực cung kính lui ra ngoài.
Bà đã đi xa, Lam Hương Nhi mới hỏi: "Ngươi so đo gì với bà già này?"
Chi Chi lắc đầu: "Bà ta quá phận, ta đã sớm không nhịn nổi khẩu khí ấy. Hôm nay ỷ vào ngươi ức hiếp người, mà chúng ta làm việc này cũng cần có người giúp đỡ. Lưu ma ma quen thuộc trong phủ, vừa ngu ngốc lại dễ điều khiển, bà ta là ứng cử viên tốt nhất."
Trần ma ma so với nàng khôn khéo gấp vạn lần, không thích hợp. Lam Hương Nhi gật đầu, ánh mắt tán thưởng: "Nhân tài như ngươi, nếu không vào cung đấu với những phi tần kia, thì thật là lãng phí tài năng".
Có điều chỉ trong mấy ngày đã có thể hiểu rõ tính cách của tất cả mọi người trong phủ, biết được nhược điểm của người khác để uy hiếp, nàng quả nhiên rất thông minh.
Cố Ninh Bình nhìn Chi Chi với đôi mắt lấp lánh: "Khó trách cha luôn nói muội thông minh nhất nhà chúng ta".
Chi Chi cười cười, không nói gì. Dù cho thông minh đến đâu cũng chỉ là nữ tử, là vật hy sinh của Cố gia. Cố lão gia từng khen ngợi nàng thông minh có triển vọng, nhưng đó chỉ là lời khen kèm theo tiếc nuối, tiếc rằng nàng không phải con trai.