• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện trước kia của thế tử Giang Ninh Vương vẫn luôn là điều cấm kỵ. Mọi người đều sợ đắc tội Giang Ninh vương phủ, không dám nhắc tới, không ngờ thái tử điện hạ lại không hề kiêng kị nói ra. Mọi người muốn cười nhạo lại không dám, nhưng cũng không kìm nén nổi. Kìm nén cái này cũng không khó, mọi người đều im lặng, bầu không khí trong điện vô cùng lạnh lẽo.

Đỗ Văn Trú gõ bàn một cái, trong mắt đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Quân, "Ngươi.."

Thẩm Cảnh Quân kéo tay Chi Chi đi về phía trước, giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của hắn.

Đỗ Văn Dĩnh bình chân như vại, cười nói: "Huynh trưởng đây là thẹn quá hóa giận à? Nhưng điện hạ có nói gì đâu...Huynh chột dạ à?"

Hắn thấy ngứa mắt tiểu mỹ nhân bên cạnh điện hạ, vừa nhìn đã biết đây là một nữ tử tâm cơ, còn ức hiếp người khác. Nhưng nếu bắt hắn đứng về phe anh trai, Đỗ Văn Dĩnh lại không chút do dự quẳng đi người huynh trưởng có bệnh này của hắn.

Đỗ Văn Trú suýt nữa tức chết ở đây, chính là chưa nói cái gì mới khiến hắn tức giận, ngay cả chỗ để phản bác cũng không có, giống như hắn có tật giật mình vậy. Ngược lại hắn lại mong chờ Thẩm Cảnh Quân nói ra, cùng lắm thì đại náo một trận để mọi người nhìn xem thái tử ức hiếp người khác như nào.

Đáng tiếc....đáng tiếc bây giờ hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Đỗ Văn Trú cảm giác bản thân sắp nghẹn chết rồi.

Nhưng thằng em trai xúi quẩy của hắn lại đang vui cười hớn hở ngồi một bên hàn huyên với người khác, như kiểu hận không thể cười trên nỗi đau của hắn, bảy chữ hiện rõ trên mặt.

Sau khi ngồi xuống, Chi Chi nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, người đó là ai vậy?"

"Thế tử Giang Ninh vương phủ - Đỗ Văn Trú, huynh trưởng của Đỗ Văn Dĩnh." Thẩm Cảnh Quân thấp giọng nói: "Lúc hắn đọc sách ở kinh thành phải lòng một quả phụ nhà giàu, sau này quả phụ kia vứt bỏ hắn cưới người khác, Đỗ Văn Trú trở thành trò cười khắp kinh thành."

Nếu chỉ là chuyện phong lưu thì thôi bỏ đi.

Thẩm Cảnh Quân không nhịn được cười, Đỗ Văn Trú thời niên thiếu vô cùng hoang đường, ở trong nhà khi dễ sủng thiếp xinh đẹp như hoa của Giang Ninh vương, sự việc bại lộ bị Giang Ninh Vương tức giận đuổi ra khỏi nhà.

Khoảng thời gian đó, Giang Ninh vương chặt đứt tiền bạc của hắn khiến thế tử Giang Ninh vương tiêu tiền như nước trở thành một người nghèo rớt mồng tơi. Đỗ Văn Trú dựa vào người tình là quả phụ kia, tiêu tiền của người ta sống qua ngày.

Lúc chuyện bị truyền đi, Thế tử cao cao tại thượng bị người đời cười nhạo....Có vài lời quả thật rất khó nghe, nói ra cũng cảm thấy ô uế miệng.

Sau này Đỗ Văn Trú trưởng thành, vẫn luôn coi chuyện này là sỉ nhục, cũng hiếm có người ở trước mặt đánh vào mặt hắn nhưng vừa nhắc tới chuyện này, trái tim giống như bị khoét sâu vào bên trong.

Trò chuyện gữa những người đàn ông, có không ít chuyện phong lưu gió trăng cũng không hề gì, chỉ là ngươi ăn cơm chùa thì không nên già mồm cãi cùn khiến cho người khác chướng mắt, trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ.

Đỗ Văn Trú vừa vặn dính phải toàn bộ.

Không chê cười hắn thì còn có thể cười ai nữa.

Chi Chi líu lưỡi không nói lên lời: "Vậy mà vị thế tử này vẫn còn có mặt mũi nói chuyện với người khác."

"Mấy người trong phòng này, ai ai cũng phóng đãng, nói ra chỉ khiến nàng sợ hãi." Thẩm Cảnh Quân thấp giọng nói: "Cách xa bọn họ chút."

Chi Chi ngoan ngoãn đơn thuần, nếu như bị lây thói hư thì làm sao đây.

Đang nói chuyện, Đỗ Văn Dĩnh bưng ly rượu tiến đến trước mặt Thẩm Cảnh Quân, hớn hở nói: "Biểu ca, ta càng ngày càng kính nể huynh."

"Huynh trưởng ngươi.....không cần phải chấp nhặt với hắn, cứ đặt ở trước tầm mắt, hắn có thể làm nên đại sự gì." Thẩm Cảnh Quân nhắc nhở: "Bây giờ đệ đang ở Kinh thành, ngày thường cần phải thường xuyên đi theo Chu Thì Duy học tập, không được hoang đường giống như trước kia."

Đỗ Văn Dĩnh liên tục gật đầu, lại nhìn về phía Chi Chi: "Biểu ca, sao huynh lại mang nàng ta đến đây? Nữ tử ác độc như vậy, huynh không sợ nàng ta hại huynh sao?"

Cái đồ dê xồm, lần đầu tiên gặp đã bệ vệ nói thích mặt nàng, phóng đãng vô cùng làm cho người ta chán ghét. Bây giờ lại nói nàng là nữ tử độc ác, Chi Chi cũng bị hắn làm cho tức cười.

Thẩm Cảnh Quân cau mày trách mắng: "Nói bậy cái gì đấy, Chi Chi rất tốt."

"Chi Chi, là Chi Chi nào? Chi Chi trong chít chít đó hả?" Đỗ Văn Dĩnh nói liên tiếp: "Giống như con chuột, trốn thì nhanh. Ngược lại người cũng như tên vậy, ác độc khiến cho người khác nhìn không ra!"

Chi Chi bị hắn chọc tức, muốn đánh người.

Nhìn sườn mặt của Thẩm Cảnh Quân, Chi Chi nghĩ điện hạ chắc sẽ không bởi vì bản thân quá hoạt bát mà bỏ rơi nàng, nên hừ lạnh một tiếng nói: "Ta ác độc đấy, Đỗ công tử nên sớm cẩn thận là vừa. Ta nói ta thích mặt ngươi, chính là muốn lột cái bản mặt này xuống làm trống, để dán đèn lồng cũng được, nhìn xem đến lúc đó ta muốn làm gì."

"Cô..."

"Hai người đang làm càn gì vậy?" Thẩm Cảnh Quân cau mày, nhất thời không theo kịp đề tài của bọn họ.

Đỗ Văn Dĩnh lùi về sau, lên án: "Biểu ca, huynh nhìn thấy không, người phụ nữ ác độc này muốn lột da mặt ta."

Hắn trông giống như một bông hoa sen trắng, may mà là đàn ông nếu không là một cô nương, Chi Chi còn tưởng hắn có ý đồ muốn cướp đoạt người đàn ông của nàng.

Chi Chi nghiến răng: "Ta sai rồi, không nên nói ra những lời như vậy."

Đỗ Văn Dĩnh sửng sốt, vô cùng đắc ý: "Sợ rồi chứ gì..."

"Người xưa nay làm có mặt mũi, ta đi đâu đào đây?"

"Cái gì?" Đỗ Văn Dĩnh còn tưởng bản thân nghe lầm.

Hắn cảm thấy vô cùng oan ức, biểu ca lại không làm chủ cho mình lại còn để cho nữ tử độc ác này ức hiếp hắn, tại sao trên đời này lại có người thảm như hắn...

Không nghĩ tới, Thẩm Cảnh Quần lại vô cùng bất ngờ. Hắn quay đầu nhìn Chi Chi, có vẻ như rất ngạc nhiên.

Chi Chi bình thường rất ngoan ngoãn, nghe lời hiểu chuyện, quan trọng nhất là nàng sống rất đáng thương, bất kể chuyện như nào cũng đều sẽ nhẫn nhục chịu đựng, giờ đây nói ra những lời bén nhọn như vậy ngược lại mấy phần phong phạm anh hùng.

Chi Chi đói mặt với ánh mắt của hắn, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ cô vợ nhỏ bị ức hiếp: "Điện hạ, ta không nói gì hết."

"Giả vờ, cứ giả vờ đi!" Đỗ Văn Dĩnh chỉ vào nàng: "Biểu ca, huynh thấy rồi đấy, nàng ta chính là độc phụ."

Thẩm Cảnh Quân bực mình: "Câm miệng!"

Chi Chi cầm ống tay áo của Thẩm Cảnh Quân, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta không lừa ngài đâu."

"Ta chỉ là quá tức giận mà thôi, lần trước hắn đùa bỡn ta. Nếu không phải ta mắng lại khó tránh khỏi phải sống nín nhịn." Chi Chi cắn răng nói: "Hắn khi dễ ta, còn nói ta độc ác, ta muốn đánh hắn chết."

Thẩm Cảnh Quân im lặng không nói gì, rút tay mình ra.

Thôi vậy, trẻ con đùa giỡn mà thôi, không có đạo lý tìm người lớn làm chủ.

Đỗ Văn Dĩnh trông thấy một màn như vậy, kiêu ngạo nói: 'Biểu ca, huynh thấy rõ rồi chứ..."

"Sao đệ vẫn còn ở đây?" Thẩm Cảnh Quân ngắt lời hắn, "Nội vụ phủ sắp xếp chỗ ngồi của từng người, không phải là để đệ tùy ý đi lại."

"Cái gì?" Đỗ Văn Dĩnh há to mồm: 'Biểu ca, nàng ta đã như vậy rồi mà người còn che chở?"

Chi Chi vui vẻ, Nhị công tử Giang Ninh vương phủ thật là thú vị, nghe người bên ngoài nói dù gì hắn cũng là nhân vật lớn nắm giữ mấy vạn binh mã, trong quân oai phong lẫm liệt. Vậy mà ở trước mặt điện hạ lại giống như đứa trẻ con chưa lớn.

Nhìn thì phong lưu lang thang thực ra miệng lưỡi lại vụng về.

Thẩm cảnh Quân thản nhiên nhìn hắn, Đỗ Văn Dĩnh nhịn không nổi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi về chỗ ngồi của mình.

Chi Chi còn chưa kịp cười trên nỗi đau của người khác thì Thẩm Cảnh Quân đã quay đầu nhìn nàng, cười như không cười: "Chi Chi, còn có bao nhiêu thứ mà Cô không biết?"

Hai tay Chi Chi đặt trước ngực, ngoan ngoãn nhu thuận giống như bạn bè: "Hết rồi."

Thẩm Cảnh Quân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nàng đấy...."

"Nhưng ta không thể để mặc cho hắn bắt nạt." Chi Chi không vui nói: "Điện hạ, người giận à?"

"Không." Thẩm Cảnh Quân vẫn còn ổn trọng, "Chỉ là hôm nay nàng mắng Đỗ Văn Dĩnh, sau này đừng hòng sống yên ổn, nhớ để ý kỹ vào, sợ là qua hết năm sẽ có người muốn gặp nàng bằng nhiều cách khác nhau."

"Vì sao chứ?"

Bởi vì nàng thân thân làm cơ thiếp của đông cung, vốn dĩ vẫn luôn bị người khác chú ý. Hôm nay lại lộ rõ vẻ ngang ngược càn rở, đến cả Nhị công tử Giang Ninh vương cũng dám mắng nhưng thấy nàng bình thường vẫn được sủng ái, không tìm hiểu thông tin trên người nàng mới là lạ.

Phải biết, Đỗ Văn Dĩnh ở trước mắt hắn luôn được sủng ái, quan hệ rất tốt.

Đông cung Thái tử điện hạ từ xưa đến nay giống như thùng sắt, dầu không thể đổ vào, ai lại có thể buông tha sơ hở duy nhất này, vả lại tôn thất hoàng tộc liên lụy rất rộng, nói không chừng chính là các tẩu tử, nếu hắn ngăn cản các nữ quyến ra vào thì cũng không thỏa đáng.

"Không sao, gặp thì gặp thôi, bọn họ cũng không làm gì được nàng." Thẩm Cảnh Quân an ủi một câu, "Qua ít ngày nữa, sẽ phát hiện không chiếm được chỗ tốt nào trên người nàng thì khi ấy có thể yên tâm rồi."

Chi Chi hoàn toàn không biết gì về chuyện chính vụ ở Đông cung, đám người kia muốn tìm nàng cũng vô dụng mà thôi.

Chi Chi than nhẹ: "Trong cung thật là đáng sợ."

Thẩm Cảnh Quân chỉ cười không nói chuyện.

Trong cũng chỗ nào cũng là sài lang hổ báo, cần phải chú ý nhiều. Chi Chi tuổi vẫn còn nhỏ, học hỏi thêm chút cũng tốt cho nàng.

Qua một lát, mắt thấy mọi người đã tới đông đủ đầy ắp trong phòng, sáo trúc kèn sáo vẫn luôn văng vẳng bên tai. Giọng thái giám the thé vang lên xuyên qua tiếng đàn, truyền đến từng chỗ.

"Bệ hạ giá lâm, hoàng hậu giá lâm."

Mọi người trong phòng đều đứng dậy, nhìn hoàng đế bước ra từ sau hậu điện.

Phượng bào tinh xỏa hoa lệ, mũ phượng màu vàng rực rỡ, Khương hoàng hậu đi bên cạnh dẫn đầu đám người. Phượng nghi của hoàng hậu vô cùng uy nghiêm, nhất cử nhất động đều cực kỳ rực rỡ và đầy màu sắc.

Chi Chi vô thức rụt đầu về sau, nhớ lại lần đầu gặp Khương hoàng hậu. Khương hoàng hậu ngang ngực càn rỡ, trong lòng có hơi e ngại.

Thẩm Cảnh Quân nắm tay nàng, nói khẽ: "Đừng sợ."

Khương hoàng hậu đi sau một bước, để cho hoàng đế ngồi xuống trước, dáng vẻ của hoàng đế cũng dần dần lộ ra.

Không ngờ, hoàng đế lại là một người đàn ông trung niên gầy gò, đầu lông mày có vài phần giống với Thẩm Cảnh Quân nhưng lại vô cùng ấm áp, thiếu đi tư thái sắc bén mạnh mẽ, nhìn qua giống như một thư sinh yếu đuối nhưng từng động tác lại vô cùng có phong độ, tự nhiên mang đến một cảm giác tôn quý.

Hoàng đế ngồi xuống, Khương hoàng hậu theo sát phía sau, bên dưới đang đứng là đám con cháu tôn thất khom mình hành lễ, âm thanh thỉnh an vang dội cả sảnh điện.

Hoàng đế nói: "Hôm nay trong tiệc toàn là người nhà cả, không cần đa lễ, ngồi xuống đi."

Ánh mắt liếc nhìn một vòng, vui vẻ nói: "Một năm qua, con cháu tôn thất ngày càng hưng thịnh khiến trẫm vô cùng an tâm."

Ông nhìn về phía Thẩm Cảnh Quân, dịu dàng nói: "Hôm nay thái tử cũng mang theo người à?"

Thẩm Cảnh Quân không hề nhúc nhích: "Bẩm phụ hoàng, phải ạ."

Chi Chi nghe thấy rất rõ tiếng cười của Đỗ Văn Dĩnh đang ngồi ở đằng sau.

Lời này của hoàng đế là đang tỏ rõ hỏi thân phận nàng, không ngờ thái tử điện hạ lại thành thật trả lời câu hỏi của ông, ông hỏi ta có phải mang theo người không thì ta trả lời là phải.

Hoàn toàn không đúng trọng tâm.

Hoàng đế nói: "Không biết là vị tiểu thư nhà nào có thể được con ta coi trọng, ngược lại cũng là đại mỹ nhân."

Hoàng đế đã lâu không quản chuyện chính sự, ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm chung thân đại sự của các con nhưng trưởng tử lại oán hận ông, nói gì cũng không nghe, ông cũng không có cách nào khác cả chỉ có thể nhìn đông cung trống vắng nhiều năm, không nghĩ tới triều đình một vòng luân chuyển lại có người tiến cung.

"Chẳng qua chỉ là con gái của một gia đình nhỏ thôi, không đáng để nhắc tới." Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Hoàng gia vô cùng cao quý, dòng dõi cũng không có vấn đề gì, đó là phụ hoàng nghĩ như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK