• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cho nên cô mới nói, Lam tỷ của nàng thực sự là một người có thủ đoạn độc ác, quả quyết dứt khoát. Nữ tử như này không thể khinh thường."

Nữ nhân dường như sinh ra đã có đầu óc hơn nam nhân, ai cũng thông minh hơn người. Nếu thực sự muốn nói thì chỉ có nam nhân mới bị nữ nhân lừa, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.. Nhưng lại rất có ít nữ nhân thật lòng thật ý tin vào hư tình giả ý của nam nhân.

Có lẽ vì để bù đắp cho điều đó. Khuyết điểm này, ông trời ban cho nam nhân trái tim lạnh lẽo và cứng rắn, ban cho nữ nhân một trái trái tim mềm yếu, nhưng một khi phụ nữ trở nên tàn nhẫn, rất nhiều nam nhân chỉ có thể núp dưới chân váy

Mỗi chuyện Lam Hương Thị làm, Thẩm Cảnh Quân đều biết rõ.

Vào ngày tết ông công ông táo, bởi vì nguyên nhân Ninh vương hù dọa đến Chi Chi, tên đã lên dây lại không thể không dừng lại được. Thái tử điện hạ nhìn qua thì có vẻ không có gì nhưng trong lòng thì vô cùng buồn bực, liền nghĩ tới việc kiếm cho Ninh vương ít chuyện.

Vả lại hoàng thúc này của hắn cũng vô cùng hoang đường, Thẩm Cảnh Quân vẫn luôn thấy hắn không thuận mắt nhưng lại bị vướng bởi hoàng đế khăng khăng bảo vệ, chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng bất kể như nào cũng không nhịn nổi.

Lại không ngờ đến, đúng lúc đụng phải hành động của Lam Thị.

Nữ nhân này thân làm sườn phi của Ninh vương, thân phận tôn quý nhưng lại phái người đón mấy kỹ nữ mỹ mạo ở vạn hoa lâu, cho bọn họ một số tiền lớn. Sau đó cẩn thận thăm dò thì phát hiện mấy người đó tiếp cận Ninh vương, nghe theo dám bạn xúi giục, Ninh vương chuộc mấy kỹ nữ kia ra ngoài, bố trí ở trong biệt viện.

Mấy ngày trôi qua, Ninh vương càng ngày càng yêu thích vui đùa trong phấn son bụi phấn, lại nhiều lần coi biệt việt là chỗ ở, phiêu bạt bên trong, hoang đường không thể tả.

Vào ngày tế tổ thái miếu, Lam Hương thị cản lại mấy nha hoàn hầu hạ, để cho đám kỹ nữ kia giả dạng thành nha hoàn, khiến cho người ta hiểu lầm đây là ý của Ninh vương, giả thành nha hoàn của Ninh vương trà trộn vào bên trong thái miếu.

Màn đêm buông xuống, thừa dịp Ninh vương cùng với đám con cháu tôn thất nói chuyện, đổ thuốc mê vào trong chén trà của bọn họ rồi giả bộ thành dáng vẻ bị cưỡng hiếp, dẫn dắt lên một màn kịch thật lớn. Ngay trước mặt tôn thất hoàng gia, đội cho Ninh vương cái nồi với tội danh cưỡng ép con gái nhà lành ở trong thái miếu.

Thẩm Cảnh Quân không thêm dầu vào lửa nhưng lại giấu giếm giúp Lam thị. Dọn sạch dấu vết khiến cho người khác không thể tra ra chuyện nàng ta làm.

Về phần Ninh vương, thì cũng coi như là tự làm tự chịu, giữa chừng sẽ phát hiện người đang đi bên cạnh mình là người như thế nào, còn tưởng là bản thân may mắn cho nên người ta mới đi theo.

Chi Chi nghe đầu đuôi câu chuyện của hắn, lúc sau mới nói: "Lam tỷ tỷ...Lam tỷ tỷ nói với ta, đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra thì mới ra tay với Ninh vương, vì sao lại không đợi nữa?"

"Tâm tư khó dò." Thẩm Cảnh Quân lắc đầu: "Cũng may là nàng không giống nàng ta, bằng không...

Người bên gối tâm cơ như vậy, Ninh vương lại có thể ngủ ngon được.

Thẩm Cảnh Quân cũng bội phục hắn.

Chi Chi dừng lại một chút, hỏi hắn: "Vậy đám kỹ nữ kia.....sẽ thế nào?"

"Chết rồi, lúc bị phát hiện trực tiếp giết chết." Thẩm Cảnh Quân im lặng, hồi lâu mới nói: "Dâm loạn thái miếu, mặc kệ là lý do gì đều phải chết."

Ngón tay Chi Chi khẽ run, có hơi hoảng sợ.

"Bọn họ vốn dĩ đã hướng đến cái chết từ đầu." Thẩm Cảnh Quân hời hợt nói: "Vì để cứu người nhà, từ nhỏ đã bị bán vào thanh lâu, nếu có người giúp bọn họ chiếu cố người nhà, vậy thì chết...còn tốt hơn nhiều ở thanh lâu."

Nàng cũng không ngờ bọn họ lại làm như vậy, theo lý mà nói....Nếu hắn muốn, có thể bảo vệ tính mạng các nàng nhưng bọn họ lại không có nguyện vọng cầu xin được sống.

Ngay trước mặt hoàng đế và tôn thất, máu tươi ba thước. Máu nóng dính trên cột thái miếu khiến Ninh vương không thể thoát tội

Chi Chi là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, người xấu xa nhất từng gặp cũng chỉ có Ninh vương, trải qua chuyện đáng sợ như vậy mà kết cục của nó nhất định phải chết, nhưng nàng không thể tưởng tượng nổi kỹ nữ lớn nhỏ khắp thiên hạ, có bao nhiêu người sống không bằng chết.

"Nhưng....đó cũng là mạng người mà."

"Chi Chi, ở hoàng thất thứ không đáng giá nhất chính là mạng người." Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Đôi tay này của ta cũng dính không ít máu người, năm đó cung biến đoạt quyền, vô số người chết trong tay ta."

"Để đi được trên con đường này, việc làm đầu tiên chính là không đếm xỉa đến sống chết."

Mặc kệ sống chết của bản thân hay ngảy cả sống chết của người khác.

Giống như mấy kỹ nữ kia vậy, cam tâm tình nguyện chịu chết, để đổi lấy bình yên cho người nhà, đã là một kết cục vô cùng tốt rồi. Trên đì này còn có rất nhiều người vô tội chết thảm, sau cùng không còn lại gì cả.

Chi Chi chỉ cảm thấy rét lạnh, cơ thể cũng không nhịn được mà run rẩy.

Thẩm Cảnh Quân buông nàng ra, sờ trán nàng: "Dọa nàng sao?"

Chi Chi lắc đầu: "Không...ta chỉ là đang nghĩ, vì sao lại có những người khổ như vậy, ngay cả cơm áo cũng không đủ no, nhưng lại có một số người có cuộc sống rất tốt, thật sự không công bằng.."

"Nàng không cần phải nghĩ như vậy cũng không cần phải hâm mộ bất kỳ ai." Thẩm Cảnh Quân lắc đầu: "Mỗi nhà mỗi cảnh, đều có nỗi khổ riêng, người ngoài nhìn vào tưởng chừng đang rất hạnh phúc nhưng nổi khổ bên trong nó đ chỉ có bản thân mới biết. "

"Ví dụ như Ninh vương, cả đời phong quang, phụ hoàng sủng ái, vô pháp vô thiên nhưng một khi làm sai, phụ hoàng sẽ muốn mạng ông ta, ông ta không thể phản kháng. Ngay cả sau khi chết, cũng không thể nhập vào lăng miếu hoàng gia, chỉ có thể bị ném ra ngoài bãi tha ma."

Hoàng gia không cần loại con cháu bất hiếu như vậy.

"Chỉ sợ hắn hận phụ hoàng, cùng là hoàng tử tôn, vì sao phụ hoàng lại có thể làm cửu ngũ chí tôn mà hắn lại chỉ có thể làm một vương gia an nhàn nghe lệnh phụ hoàng, căm hận hơn bản thân không nắm được quyền hành, cuối cùng kết cục thê thảm đang chờ chính là cái chết, chưa chắc hắn cảm nhận được bản thân mình khổ đâu."

Thẩm Cảnh Quân giễu cợt: "Mượn chuyện này để nói, ai ai cũng có một nỗi khổ riêng."

"Ai ai cũng có một nỗi khổ riêng.." Chi Chi nghiễn ngầm câu này, trong lòng dần được khai sáng.

Điện hạ nói rất đúng, thực ra nàng cũng không tính là khổ, chí ít áo cơm không lo, hiện tại còn được điện hạ thương yêu, tốt hơn rất nhiều người khác. Nếu nói mình khổ, sợ là người ta sẽ đánh nàng mất.

Nét mặt nàng thả lỏng mấy phần.

Thẩm Cảnh Quân nhìn nàng, cười nói: "Chỉ mải nói chuyện với nàng mà quên mất chuyện cần làm, nàng về Ngọc Xuân điện trang điểm thay y phục trước đi, để buổi tối tham gia cung yến."

"Hả...." Chi Chi sững sờ: "Cung yến?"

"Cô quên mất không nói cho nàng biết." Thẩm Cảnh Quân khụ khụ một tiếng: "Không cần vội, Chu Tức sẽ biết nên làm như thế nào, nàng về trước đi, cô còn có vài việc cần xử lý."

Chi Chi gật đầu, buông cánh tay hắn ra, nói: "Vậy..."

Nàng có hơi sợ.

Thân phận của nàng thật sự có thể gặp người ở cung yến sao? Ninh vương vừa xảy ra chuyện, sợ là có không ít người nhìn nàng không vừa mắt.

"Đừng sợ, buổi tối ta sẽ đến đón nàng." Thẩm Cảnh Quân dịu dàng nói: "Tối nay là gia yến không cần cố kị quá nhiều, nàng đi cùng cô là được."

Chi Chi khẽ gật đầu.

Đêm giao thừa hôm nay, theo thường lệ trong cung tổ chức gia yến, con cháu hoàng thất đều mang theo gia quyến vào trong cung, Hoangf thượng khai ân, thân phận thứ phi hay sườn phi đèu có thể tham dự.

Chu Tươc strang điểm cho Chi Chi, thay một thân váy dài đai lưng màu lam nhạt, phác họa ra dáng người yểu điệu thướt tha, trên đầu cài ngọc thạch tinh tế, thanh nhã không dính bụi trần.

Thẩm Cảnh Quân trông thấy nàng, hơi cau mày, Chi Chi hỏi: "Điện hạ, có gì không ổn sao?"

"Không có gì." Thẩm Cnahr Quân lắc đầu, nắm tay nàng, "Đi thôi."

Chiếc váy dài này ôm sát cơ thể, đường cong yêu kiều của nữ tử không chút nghi ngờ lộ ra, khiến nam nhân chỉ nhìn thôi cũng có chút máu dồn lên, đương nhiên hắn sẽ không nói chỉ là không muốn người khác nhìn thấy Chi Chi như vậy.

Có điều hắn tin bản thân có thể bảo vệ Chi Chi, người khác có thích nhưng cô nương này lại chỉ có thể là của mình hắn, Về phần Chi Chi, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, muốn mặc gì cũng được, không cần phải vì né tránh ánh mắt của người khác mà oan ức nàng.

Thẩm Cảnh Quân nghĩ như vậy, liền đè xuống một chút ghen tỵ trong lòng, kéo Chi Chi ngồi vào trong kiệu.

Chi Chi còn làm kiêu, giả vờ hỏi: "Điện hạ, thiếp thân ngồi liệu liệu có vượt quá quy củ không?"

Thẩm Cảnh Quân quay đầu nhìn Chi Chi, cũng không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn nàng.

Chi Chi phá vỡ, nhỏ giọng nói: "Điện hạ cũng quá thông minh rồi đi."

Ngồi vững trên kiệu, chậm rãi đi đến nơi tổ chức yến hội, Thẩm Cảnh Quân vừa đỡ Chi Chi xuống đã có người vội vã đến chào đón.

Thẩm Mạnh Châu giống như gặp phải chuyện vui, vẻ mặt vô cùng sảng khoái chào đón: "Hoàng huynh, vị này là?"

Trong mắt hắn còn có thêm vài phần kinh diễm, hàng huynh quả là một nhân vật không hề tầm thường, tùy tiện tìm nữ tử đi theo bên cạnh cũng phải là nghiêng nước nghiêng thành, người tầm thường còn cầu không được.

"Thừa huy Cố thị." Thẩm Cảnh Quân không nhiều lời, lạnh nhạt nói: "Hôm nay đệ sao vậy, có chuyện gì vui sao?"

"Cố thừa huy." Thẩm Mạnh Châu gật đầu, cười nói: "Chuyện này không được nói cho hoàng huynh biết, tóm lại là chuyện tốt, hoàng huynh mau vào đi, các thúc bá đang chờ bên trong.

Thẩm Cảnh Quân trầm ổn gật đầu, lại hỏi: "Cả nhà Giang Ninh vương đang ở trong kinh thành, hôm nay có mời bọn họ tiến cung không?"

"Mời rồi, nhưng chỉ có thế tử và nhị công tử đến, không thấy bóng dáng Giang Ninh vương đâu cả." Thẩm Mạnh Châu cũng thấy lạ: "Chỉ thấy nóilaf bệnh rồi, không thể tiến cung nhưng mấy ngày trước đệ vẫn nhìn thấy ông ta còn tốt đó thôi, không biết bên trong hồ lô muốn làm gì?

"Đệ không hỏi hoàng hậu nương nương?"

"Mẫu hậu có chuyện gì cũng không nói với ta." Thẩm Mạnh Châu buồn bực:"Bây giờ ngay cả đệ cũng đề phòng, cứ như đệ không phải con ruột của bà vậy."

Hắn buồn bực chính là không hiểu vì sao ngay cả hắn cũng giấu, Thẩm Cảnh Quân lại hiểu rõ ràng. Tính tình Thẩm Mạnh Châu đơn thuần, lại thân thiết với mình, nếu Khương thị dám nói mọi chuyện cho Thẩm Mạnh Châu biết, quay đầu liền có thể bị con trai bán đi mất.

Đề phòng hắn mới gọi là bình thường.

Thẩm Cảnh Quân kéo Chi Chi đi vào trong nội điện, có rất nhiều người đi đến chào hỏi, cũng có không ít người tò mò thân phận Chi Chi.

Điện hạ xưa nay không gần nữ sắc, vị cô nương Mộc gia vào Đông cung nhiều năm cũng không được điện hạ mang ra ngoài lần nào. Nữ tử xinh đẹp mỹ mạo kia cũng không biết có tài đức gì mà được điện hạ dẫn đến đây,

Bên trong đám người truyền ra một giọng điệu hững hờ: "Mỹ nhân bên cạnh thái tử quả là quốc sắc thiên hương, làm ta nhớ đến hương vị mỹ nhân dịu dàng ở Giang Nam, chỉ là không biết mỹ nhân này là quý nữ nhà ai, dùng thủ đoạn gì mà có thể đả động được trái tim của thái tử điện hạ."

Cả đám người nhìn qua, đều ngượng ngùng không dám tiếp lời.

Người đang nói chính là Thế tử của Giang Ninh vương, Đỗ Văn Trú, vẻ mặt ngả ngớn, ánh mắt phóng đãng nhìn Chi Chi.

Giang Ninh vương địa vị tôn quý, quyền thế hiển hách cùng thế tử ủng hộ Khương hoàng hậu. Từ xưa đến nay luôn bất hòa với thái tử, ai cũng không thể ngờ hắn lúc này lại có thể trêu đùa cơ thếp của thái từ.

Có phần không tôn trọng thái tử.

Mọi người đều đồng thời im lặng, cũng đợi lời đáp trả của thái tử điện hạ.

Chi Chi chán ghét ánh mắt của hắn, né tránh sau lưng Thẩm Cảnh Quân

Thẩm Cnahr Quân giật giật khóe môi, cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng không mảy may nói: "Đỗ thế tử nên thử hỏi lại bản thân, dùng thủ đoạn gì đả động đến.."

Hắn giễu cợt nhìn Đỗ Văn Trú, không nói nốt mấy chữ phía sau nhưng lại khiến cho bầu không khí lạnh thêm mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK