Chi Chi quỳ gối trước mặt Cố lão gia, vẻ mặt kiên định và thờ ơ, như thể nàng không quan tâm đến bất cứ điều gì, nàng nói: "Phụ thân, nữ nhi đã tự định chung thân cùng người khác, ngày sau không thể phụng dưỡng bên phụ mẫu được nữa, mong phụ thân tha lỗi".
"Người đó....là ai?" Hai chữ cuối cùng giống như được thốt ra từ kẽ răng của Cố lão gia. Dù trong đầu đã có suy đoán nhưng Cố lão gia cũng không dám nói ra miệng, nghĩ đến mấy ngày trước phu nhân như có như không thăm dò ông. Bây giờ ông cũng không dám quở trách nữ nhi này.
Nói không chừng tương lai của Cố gia còn phải dựa vào nàng. Chỉ là hành động tư định chung thân cùng người khác, quả thực rất đáng tức giận.
Chi Chi cúi đầu, yếu ớt nói: "Là Thái tử điện hạ, con đã sai Chu Tước tỷ tỷ mang thư tới, điện hạ bảo con đợi tin tức của người".
Nàng nên đợi tin tức gì, đợi trong bao lâu? Chi Chi không dám hỏi những vấn đề như vậy. Nàng cũng sợ đắc tội đến Thái tử điện hạ, cho nên nàng đương nhiên thận trọng lời nói vào lúc cần thiết, tự nhiên không cần nhiều lời.
Nàng chỉ cần nghe theo là được.
"Cái gì!" Cố Tĩnh đột nhiên đứng dậy, giọng sắc bén: "Chi Chi, muội muốn đi đâu?"
"Tĩnh nhi!" Cố phu nhân lên tiếng trách cứ, tức giận nhìn nàng: "Về sau Chi Chi sẽ là quý nhân trong cung, con không được phép vô lễ!".
Bà chỉ hận Cố Tĩnh không có phúc khí, không được thái tử điện hạ coi trọng, đành phải tiện cho Chi Chi. Ngày sau cả Cố gia đều phải hành lễ thứ nữ này, nghĩ đến lúc đó bà cũng có chút không thoải mái.
Cố Tĩnh hoàn toàn không để ý đến lời quở trách của mẫu thân, đưa tay kéo Chi Chi đứng lên nhìn chằm chằm nàng nói: "Chi Chi, muội có phải đồ đần không! Trong cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, đã có rất nhiều quý nữ vọng tốc chết trong đó huống chi là chúng ta? Muội nói cho ta biết, có phải có người ép buộc muội không?"
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mẫu thân, môi mím chặt.
"Con nhìn ta làm gì?" Cố phu nhân trừng mắt nàng: "Không phải ta ép buộc nó, ta làm gì có bản lĩnh ép buộc nó, là nó tự định chung thân với thái tử. Nếu như ta có bản lĩnh này thì ta đã để cho con và Ninh Bình rồi, chứ làm gì đến lượt Chi Chi!"
Vào cung làm quý nhân sẽ không còn mang danh thân phận thương nhân nữa. Con cháu sau này cũng rất tôn quý. Hơn nữa hai nữ nhi của bà cũng đang nóng lòng tìm một thư sinh tốt, rồi mong ngóng người ta thi khoa cử. Ngày sau có tranh thủ kiếm được cái danh cáo mệnh phu nhân hay là cả đời làm vợ của thư sinh nghèo khổ cũng không biết nữa. Có được chuyện tốt như vậy, bà còn lâu mới để cho Chi Chi.
"Ta....ta không thấy muội". Cố Tĩnh cúi đầu, lôi kéo tay Chi Chi không thả: "Chi Chi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Chi Chi mỉm cười nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Nhị tỷ, thái tử điện hạ long chương phượng tư(*), thế gian hiếm có khó tìm. Muội tất nhiên là rất thích hắn cho nên mới nguyện ý vào đông cung. Mặc dù muội là vào đông cung làm thiếp thì thân phận cũng có chút khác biệt. Muội cũng không muốn làm thứ nữ của thương nhân bị người khác xem thường, muội cũng muốn tiến về phía trước".
(*) Long chương phượng tư: tài hoa như giao long, dung mạo như phượng hoàng, ẩn dụ cho phong thái xuất chúng.
Chi Chi cười nhạt, dùng tay còn lại đẩy cánh tay Cố Tĩnh đang đặt trên cánh tay nàng ra: "Nhị tỷ, xin đừng cản muội".
"Chi Chi..." Thanh âm của Cố Ninh Bình nghẹn ngào nước mắt: "Chi Chi...". Là tỷ có lỗi với muội, nếu như tỷ có bản lĩnh đã không khiến muội phải hy sinh như này.
"Ninh Bình, trong ngày trọng đại như vậy, con bày ra vẻ mặt buồn bã với ai? Chi Chi xuất giá hiển nhiên là chuyện tốt. Con khóc nhiều như vậy, người không biết còn tưởng con đang không hài lòng với hôn sự của Chi Chi đấy!"
Cố phu nhân mở miệng khiển trách: "Lão gia, nếu chuyện của Chi Chi đã quyết định xong thì để cho nó đi gặp di nương một chút đi. Hôm nay là ngày đoàn viên, tốt xấu gì cũng là cốt nhục tình thân, để nó trải qua ngày lễ cuối cùng với di nương cũng là chuyện tốt".
"Đi đi".
Mặc dù nghe thấy âm dương quái khí (*) của Cố phu nhân, nhưng Chi Chi vẫn không dừng lại, hơi cong đầu gối nói: "Phụ thân mẫu thân, nữ nhi xin cáo lui!"
(*) Âm dương quái khí: nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Nghĩ đến sau này Cố phu nhân sẽ đối xử tốt một chút với di nương, có lẽ là để trấn an nàng.
***
Chi Chi bước đi gọn gàng mà linh hoạt. Khi đến trước cửa, nàng hơi khựng lại, cảm thấy có hơi hoài niệm và rụt rè hơn một chút. Mặc kệ là phụ thân hay mẫu thân, trước kia đối xử với nàng cũng không tính là quá kém. Bọn họ trông cậy vào khuôn mặt mỹ mạo của nàng sẽ mang lại sự báo đáp to lớn đến cho Cố gia, cho nên hiển nhiên rất nuông chiều nàng.
Nhưng nhiều người như vậy cũng không bằng địa vị của di nương trong lòng nàng. Di nương mặc dù luôn đối xử lạnh lùng với nàng. Nhưng lúc còn nhỏ một lần nàng bị sốt, lúc đó Cố phu nhân không ở trong phủ, bà đã không màng sự trách phạt của Cố phu nhân mà chạy đến trước mặt Cố lão gia xin ông mời đại phu đến khám cho nàng.
Còn có trước khi gả vào Ninh vương phủ, phụ thân và mẫu thân đều vô cùng vui vẻ. Chỉ có di nương buồn bã sờ mặt nàng nói: "Chi Chi, nghĩ lại lần này con đi... sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, ta không có năng lực gì cả chỉ mong con có thể sống khỏe mạnh".
Đây chính là sự khác biệt giữa cốt nhục và thân sinh. Dù Cố phu nhân đối xử với nàng tốt đến đâu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thật lòng.
Chi Chi đứng trước sân, hít một hơi thật sâu, lặng lẽ bước vào, nhưng đột nhiên dừng lại bên trong cánh cửa hoa treo. Dưới ánh trăng trong vắt có một phụ nhân xinh đẹp hướng mặt về phía trăng, chắp tay cầu nguyện. Chiếc váy trắng như trăng như tan chảy trong ánh trăng, phấp phới phiêu dục.
"Di nương". Chi Chi lên tiếng.
Phụ nhân xinh đẹp kia đột nhiên xoay người, tay còn chưa kịp buông tay xuống, bà sửng sốt một chút liền đi tới đẩy nàng: "Ngoan, ngươi mau trở về ngắm trăng cùng lão gia và phu nhân, đến đây tìm ta làm gì?"
Chi Chi cầm ngược tay nàng, hơi lạnh truyền vào lòng bàn tay nói: "Di nương, là mẫu thân để cho con tới đây, con có chuyện muốn nói với người".
"Ta không muốn nghe". Nữ nhi hiếm có vẻ mặt nặng nề như vậy, từ trong đáy lòng của nàng sinh ra cảm giác không tốt, tự nhiên là bài xích lời nàng.
"Di nương!" Chi Chi không cho bà có cơ hội từ chối: "Người ngay cả một lần cũng không muốn gặp con sao?"
"Chi Chi". Rốt cuộc là con muốn làm gì?
"Di nương, con phải xuất giá...gả...À cũng không được tính là gả đi, mà là được đưa vào Đông cung". Nàng nhàn nhạt cười một tiếng: "Về sau nữ nhi của người chính là quý nhân ở trong cung, người có vui không?"
"Ngươi, có phải là Cố phu nhân ép ngươi không? Hay là lão gia? Ngươi cũng là nữ nhi của lão gia, tại sao lại có thể chà đạp ngươi như vậy?"
Nữ nhi từng theo Đại tiểu thư gả vào Ninh vương phủ, làm thiếp của Ninh vương. Ninh vương lại còn là thúc thúc của thái tử điện hạ, Chi Chi và hắn tự nhiên cách một tầng thân phận. Dù là về sau mấy tầng thân phận này cũng không hề liên quan tới nhau.
Nếu nàng gả cho thái tử lần hai mà không được sủng ái, nàng sẽ phải ở trong cung sống cô độc đến hết đời, hiển nhiên thê lương đến nỗi không cần nói cũng biết. Nhưng nếu được sủng ái, thân phận trước đây của nàng sẽ thành cái gai để người khác vịn vào mà công kích. Sớm muộn gì cũng sẽ đâm nàng thương tích đầy mình. Chi Chi của bà, vì sao số phận của nàng lại khổ như vậy?
Ngày sau thân phận của Chi Chi bị người trong thiên hạ biết, nàng làm sao có thể chịu được những lời bịa đặt như vậy!
Trương di nương đau lòng khóc thành tiếng: "Đều tại ta, tất cả là do ta....". Trách ta đã cho ngươi khuôn mặt mỹ lệ này, trách ta không phải là vợ cả, không thể bảo vệ được ngươi.
"Di nương, phụ thân và mẫu thân đều không ép buộc con". Đầu ngón tay trắng nõn của nàng lau đi nước mắt trên mặt bà: "Là con tham lam vinh hoa phú quý, hy vọng sau này người sẽ chăm sóc tốt bản thân. Ngày tháng còn dài, ngày sau sẽ còn gặp lại".
Nói xong, nàng hơi xoay người chuẩn bị rời đi. Sau lưng nàng là tiếng khóc vô cùng đau khổ của Trương di nương.
Không biết Chu Tước đến lúc nào, nàng khoác áo choàng chờ Chi Chi ngoài cửa. Lúc khoác áo cho nàng, không biết có phải nhìn nhầm không, Chi Chi luôn cảm thấy mắt nàng hơi hồng...giống như đã khóc..
Nhưng đối phương lại nói: "Tam tiểu thư, ta luôn cảm giác không làm gì sai. Thế nhưng hôm nay ta hối hận rồi".
"Tỷ đã làm sai điều gì?" Chi Chi thản nhiên nói.
Chu Tước ngước lên nhìn trăng, trong mắt mang theo hoài niệm: "Ta cũng là đích nữ của một quan gia. Mặc dù gia phụ chỉ là lục phẩm tri châu nhỏ nhỏ, nhưng từ khi ta còn nhỏ đã được ông nuông chiều. Về sau, phụ thân bệnh nặng, gia đình lâm nguy. Các thúc bá nhìn chằm chằm vào ta, bọn họ đều muốn chiếm gia sản của gia đình ta làm của riêng. Ta vì bảo vệ nương và đệ đệ tuổi còn nhỏ cho nên đã ứng tuyển vào cung".
Sau khi vào cung làm nữ quan, nàng chính là người trong cung. Tộc nhân đều là loại không có hiểu biết, cho rằng nàng vào cung là có thể nhìn thấy hoàng thượng, vì vậy bọn họ không dám làm khó mẫu thân nàng nữa. Nhưng Chu Tước lại nhớ kỹ, ngày hôm đó nàng rời đi, mẫu thân rơi nước mắt, còn ấu đệ thì kéo góc áo nàng, khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Vốn dĩ nàng không hối hận vì đã tính kế Chi Chi. Thế nhưng nghe thấy tiếng khóc thống khổ của Trương di nương, lại còn là trong ngày đoàn viên. Nàng không khỏi nhớ đến mẫu thân của mình, trong lòng dấy lên một tia ấm áp duy nhất, nhìn cô nương yếu đuối trước mặt, nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Chi Chi nhẹ nhàng hỏi một câu: "Tỷ và Bích Vân làm như thế nào?"
Những lời này khiến Chu Tước phải kinh ngạc, nàng nhìn vào đôi mắt trong veo của thiếu nữ, nàng liền biết bản thân không thể gạt được nàng ấy. Chu Tước không ngờ rằng nàng sẽ biết, nhưng càng nghĩ nàng lại cảm thấy điều này có lý. Thiếu nữ này nhìn vô cùng đơn giản, ngây thơ thế nhưng nàng lại cực kỳ thông minh, chỉ là cần một chút thời gian thôi.
"Bích Vân phái người đi đến Tô phủ, mua chuộc hạ nhân Tô phủ để bọn hắn tới nói cho Tam phòng. Người Tô gia muốn cầu cưới chính là ngươi, chỉ là Cố phu nhân không đồng ý. Nếu như các nàng có thể tìm cách đổi Cố Kiều thay bằng ngươi, Tô gia sẽ đáp tạ mười vạn lượng bạc. Đồng thời để cho bọn họ nói với Tô lão gia, là ngươi xinh đẹp hơn Cố Kiều gấp vạn lần. Hắn hiển nhiên động tâm tư, lời nói dối ban đầu hiển nhiên cũng thành sự thật".
Cố gia tam phòng thiếu tiền, bằng không cũng sẽ không phải phụ thuộc vào Cố gia sinh sống, càng không cần phải nghe lời Cố phu nhân gả nữ như đi. Nếu có mười vạn lượng bạc trong tay, Sau này Cố phu nhân có nói gì, bọn họ cũng có thể coi như không tồn tại. Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Cám dỗ dụ hoặc như vậy, làm sao lại không động tâm cho được?
Hơn nữa trong lòng Tô tam lão gia muốn Chi Chi, tự nhiên càng muốn cưới nàng hơn. Lời nói dối này, ngoại trừ mười vạn lượng bạc ra thì tất cả đều là sự thật. Cố phu nhân dù muốn cũng không tra ra được. Nếu tra ra thì đó là sự thật, đương nhiên là bị Tô tam lão gia lật lọng.
"Thủ đoạn thật thông minh". Chi Chi khen ngợi: "Không trách ta đều bị hai người hại cuốn vào bên trong".
Nếu như nàng là tiểu nữ hài không hiểu thế sự, hành động như vậy thật cũng có thể ép nàng không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn vào đông cung. Tô tam lão gia vô cùng hèn mọn, nếu biết được khuôn mặt mỹ mạo của nàng, nói không chừng ông ta sẽ làm ra điều ác hơn ấy. Càng không nói đến phải đề phòng Cố gia tam phòng nhìn chằm chằm vào.
Bốn bề đều là địch nhân, nàng không thể ngày ngày đều sẵn sàng đối phó được. Nàng sợ hãi thì nhất định sẽ nghe theo chỉ đạo của Chu Tước. Tâm tư thuần khiết của tiểu cô nương sớm ngày bị bào mòn đi từng chút một mà thôi. Dù vậy, nàng thà tự mình làm kẻ trộm còn hơn là bị người khác chi phối, thân bất do kỷ.
Chi Chi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng giọng nói lại thờ ơ buồn bã: "Nói cho ta biết, ta đã làm gì nên tội mà bị hai người bức bách không lối thoát hết lần này đến lần khác?"
"Tam tiểu thư, ta xin lỗi". Chu Tước đêm nay quả nhiên mềm lòng, nàng còn đưa ra lời hứa hẹn: "Ngày sau ở Đông cung, ta nhất định sẽ bảo vệ người, giúp đỡ người mọi chuyện".
Chi Chi cúi đầu, ở nơi nàng không nhìn thấy, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng. Nếu Chu Tước nhìn thấy, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy kinh hãi. Nàng ngay cả di nương còn lợi dụng. Hiện tại cuối cùng cũng đã nắm được Chu Tước trong tay. Có Chu Tước ở bên, ngày sau ở Đông cung nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều!
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tước: Ta thấy khó chịu quá!
Chi Chi: Bản thân ta quả nhiên rất lợi hại! ( chống nạnh).