• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thái tử, ngươi đã giữ vị trí Thái Tử này hai mươi mốt năm rồi! Suốt hai mươi mốt năm đấy! Thế mà ngươi lại làm ra loại chuyện hoang đường ban đêm trốn ra khỏi cung này."

Thẩm Sùng tức giận mặt trắng bệch, cho tới tận bây giờ ông chưa từng nghĩ tới, Thái tử mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào, hai ngày liên tiếp làm ra những chuyện khiến ông vô cùng thất vọng.

Thẩm Ngọc Diệu trốn sang bên cạnh, né tránh nước miếng Thẩm Sùng phun ra, nàng thấy mặt Thẩm Sùng đều tức đến xám xịt như gan heo luôn rồi, lo lắng có nguy cơ khiến người tức mà chết, vội vàng mở miệng khuyên hai câu.

"Phụ hoàng, trong lòng đại hoàng huynh nhớ hoàng tự, cho nên mới phạm sai lầm."

Thẩm Ngọc Diệu không mở miệng còn tốt, nàng vừa mở miệng, không chỉ chọc trúng một chỗ tức của Thẩm Sùng, nhưng khẩu khí này của ông không phải hướng về phía Thẩm Ngọc Diệu, mà là hướng về phía Thẩm Trạc Tông bộc phát.

"Ngay cả Ngọc Dương cũng lợi dụng, Thái tử, ngươi làm huynh trưởng như vậy à?"

Có thể là do tức giận đến mức đầu óc đóng băng, ngược lại bình tĩnh được ba phần.

Thẩm Sùng không nói gì nữa, trong căn phòng rộng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hơi thở hổn hển mà ông không kiểm soát được, khiến bầu không khí càng thêm ngưng đọng.

Cúi đầu nhìn Thái tử quỳ trên mặt đất, Thẩm Sùng hít sâu một hơi, muốn Thẩm Ngọc Diệu rời đi trước.

Nghe nói xe ngựa của Thẩm Ngọc Diệu ở cửa cung còn bị kinh hãi, vật lộn một trận, dọa Thẩm Ngọc Diệu sợ phát khóc. Thẩm Sùng nghĩ đến chuyện này ít nhiều cũng đau lòng nữ nhi, nghiêng đầu hỏi thái giám Dư Liễu bên cạnh: "Khúc quý phi đã tới chưa?"

Sau khi được đón vào liền ban ngồi, còn dâng trà nóng, truyền thái y cho Thẩm Ngọc Diệu không ngờ Thẩm Sùng lại là người tri kỷ như vậy. Ông thậm chí còn giúp nàng gọi Khúc Yên Nguyệt tới.

Ngược lại thái độ của Thẩm Sùng đối với Thái tử, phải gọi là vô tình như gió thu quét rụng là vàng.

Thẩm Ngọc Diệu có thêm một bước nhận thức nữa về mức độ sủng ái mà nguyên chủ được nhận, đồng thời đối với tình huống trước mắt của Thái tử, cũng hiểu biết rõ ràng hơn.

Nàng vốn tưởng rằng Thái tử chỉ bị cấm túc, Hoàng đế rốt cuộc vẫn còn niệm đến cốt nhục thân tình, nhưng thấy Thẩm Sùng ở trước mặt nàng, không chút khách khí cho Thẩm Trạc Tông một cái tát, liền biết trong lòng Thẩm Sùng cực kỳ tức giận, khác xa biểu hiện nhẹ nhàng ngoài mặt.

Một đòn này thực sự tàn nhẫn, quả thực khiến Thẩm Trạc Thông sửng sốt, một bên mặt thoáng cái sưng to, lần này sợ là thật sự phải thành thành thật thật ở Đông cung mười ngày nửa tháng rồi, sao có thể vác gương mặt này đi gặp người đây.

Hoàng đế không cho Thái tử chút thể diện nào, lúc đánh Thái tử ngay cả cung nhân trái phải cũng không cho lui xuống.

Trong lòng Thẩm Ngọc Diệu tặc lưỡi một tiếng, âm thầm lắc đầu, nàng đã bảo mà, Hoàng đế đang ở độ tuổi tráng niên hoàng kim, đối với nhi tử đã làm Thí tử hơn hai mươi năm của mình, sao có thể đầy tình yêu thương của phụ thân, nhân từ vô bờ bến được chứ.

Dư Liễu lớn lên trắng trẻo mập mạp, ngày thường trên mặt đều treo nụ cười hiền lành, khiến người ta nhìn thấy liền cảm thấy vui vẻ, nhưng hôm nay trên mặt ông ta đã không còn một tia tươi cười nào, cả người ở trước mặt Thẩm Sùng đều rụt cổ lại, hận không thể chôn mình xuống đất.

Được Hoàng đế hỏi, ông ta cũng không dám nói thêm vài lời hoa mỹ giống như bình thường, mà là cẩn thận trả lời: "Bẩm Bệ hạ, nô tài đã lệnh cho tên tiểu tử Dương Chính kia đến điện Vĩnh Khang, một khắc sau sẽ quay lại."

"Ừm." Khúc Yên Nguyệt là Quý phi, Quý phi đi ra ngoài dù sao cũng phải ăn mặc chỉnh chu, một khắc đồng hồ đã là rất nhanh rồi, Thẩm Sùng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Chỉ là sau khi Dư Liễu nói xong, còn dùng bộ dáng muốn nói lại thôi nhìn ông, Thẩm Sùng trầm giọng hỏi: "Có chuyện thì nói mau."

Thái tử đang quỳ và Dư Liễu đang đứng đồng thời bị Trầm Sùng lớn tiếng quát làm hoảng sợ, Dư Liễu vội vàng nói: "Là! Lão nô có tội, kính xin Bệ hạ bớt giận!"

"Lão nô ở ngoài cửa, nhìn thấy Hạ tổng quản của Phượng Nghi cung."

Phượng Nghi cung! Thẩm Sùng nghe được ba chữ này liền cảm thấy cái trán đau nhói, ông đau đầu lấy tay nhéo nhéo làm xuất hiện một vết hằn thật sâu, giống như vận mệnh khắc sâu lên vầng trán: "Xem ra người sắp đến đủ rồi."

Khi ông nói chuyện, dư quang nhìn thấy ánh sáng lóe lên ở một bên, nhìn kỹ mới phát hiện là ánh sáng phản xạ từ ngọc châu trên đầu Thẩm Ngọc Diệu, nữ nhi dưới ánh đèn vàng ấm áp phấn điêu ngọc trác, trong mắt nhìn về phía ông không có cảm xúc sợ hãi, lấy lòng như những người khác.

Chỉ có sự tò mò thuần túy, cùng với sự thanh triệt trong suốt có thể nhìn thấy đáy mắt, giống như tất cả những thứ bẩn thỉu mà dục vọng quyền lực trên thế gian này hun đúc ra, đều không liên quan đến nàng.

Thẩm Sùng thích nữ nhi này thất, chính là bởi vì nàng có một đôi mắt tinh khiết nhất trên đời này, có sự ngây thơ tùy ý không thuộc về đám phú quý bề ngoài thì hào nhoáng, bên trong lại thối rữa.

Thẩm Ngọc Diệu nào biết được ánh mắt ăn dưa xem kịch của mình, lại có thể làm cho trong đầu Thẩm Sùng hiện lên nhiều suy nghĩ như vậy.

Nếu như nàng biết Thẩm Sùng thích nguyên chủ ở điểm này, nhất định sẽ cảm khái Hoàng đế và Thái tử không hổ là một đôi cha con, đều thích tự cho là đúng.

Nguyên chủ sinh ra ở hoàng cung, được sủng ái có chút kiêu ngạo, thật giống như đóa hoa trong nhà kính, nở rộ rực rỡ muôn màu, nhưng cũng chỉ là bộ dáng mà người khác muốn, chứ không phải bộ dáng trời sinh của nàng.

Bị ức chế bản tính, bóp méo cả đời nở ra hoa, dù có đẹp đẽ đến cỡ nào, cũng không thể che dấu được sự thối rữa sinh ra từ trong xương cốt kia, nếu không phải Thẩm Ngọc Diệu xuyên tới, nguyên chủ có thể cũng sẽ giống như Thái tử, phấn đấu liều mình đâm đầu vào "Ngọn lửa tình yêu", thiêu rụi tất cả mọi thứ đến tro cốt cũng chẳng còn.

"Ngọc Dương, nếu con thấy không thoải mái, có thể đến thiên điện nghỉ ngơi một lát."

Thẩm Sùng nói xong, đi tới trước mặt Thẩm Ngọc Diệu, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng, ông cúi người xuống, hỏi: "Hôm nay sợ lắm phải không? Đến thiên điện nghỉ ngơi đi, chờ mẫu phi con đến đón con trở về điện Vĩnh Khang."

Thẩm Ngọc Diệu biết, đây là muốn thu dọn cục diện.

Nàng mới xem một hiệp đánh nhau, còn chưa xem đủ đâu, đuổi nàng đi á? Vậy công sức diễn xuất tối nay của nàng không phải vô ích sao.

Thẩm Ngọc Diệu bĩu môi, tràn đầy tín nhiệm nhìn về phía Thái tử đang quỳ thẳng tắp cách đó không xa: "Ngọc Dương không sợ, có Đại Hoàng huynh ở đây, Đại Hoàng huynh đã nói, sẽ không để Ngọc Dương bị thương."

Lời này của nàng vừa nói ra, càng thêm chắc chắn chuyện tối nay Thái tử đã sớm có mưu đồ, Thẩm Sùng vốn vừa đè nén lửa giận xuống được một chút lại bùng lên, ông đứng dậy bước chân giận dữ đi đến phía sau Thái tử, một cước đạp về phía cánh tay Thái tử.

Thẩm Trạc Tông từ nhỏ đã tập võ, thân thể cường tráng, một cước này đương nhiên sẽ không dễ dàng đạp ngã hắn, nhưng hắn vẫn theo đà ngã xuống.

Lần này không thể nói là người đau hay là lòng đâu.

Thẩm Trạc Tông nâng cánh tay lên, xuyên qua mái tóc tán loạn nhìn về phía phụ hoàng, trong trí nhớ giống như một con sư tử không ai bì nổi, dưới ánh đèn là mái tóc bạc, sau lưng đã có độ cong, không còn cao thẳng như trước.

Ông đã không còn là đế vương vô song trong trí nhớ kia nữa, ông đã già rồi.

Hảo gia hỏa! Lần này đá rất mạnh a, Thái tử giống như một bông hoa nhỏ bị sương gió, mưa tuyết vùi dập mà ngã xuống.

"Không tuân lệnh cha! Uổng công làm con! Hãm hại tỷ muội, uổng công làm huynh trưởng! Thái tử ơi Thái tử, ngươi làm trẫm rất thất vọng! Truyền lệnh xuống, hai trăm cấm vệ, vây quanh Đông cung Thái tử, người Đông Cung, không thủ dụ của trẫm, không được tự tiện ra ngoài."

"Bệ hạ không thể!"

Trầm Sùng vừa dứt lời. Một tiếng hô từ cửa truyền đến, tiếng thông báo của thái giám ở bên ngoài khoan thai đến muộn truyền vào tai mọi người.

"Hoàng hậu giá lâm!"

Nhìn thấy Trịnh Uyển Uyển, Thẩm Ngọc Diệu phát hiện Thẩm Trạc Tông tựa hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, bả vai căng thẳng thả lỏng một chút.

Thẩm Ngọc Diệu còn tưởng rằng Thái tử dồi dào sức lực, nhưng hóa ra sức lực của hắn, xuất phát từ Hoàng hậu a. Thẩm Ngọc Diệu thầm nghĩ thật đáng tiếc, nàng còn tưởng rằng mình có thể xem được cảnh cha con Thiên gia cũng giống như cha con nhà bình thường, miệng cãi nhau, tay lên nắm đấm.

Kết quả khả năng nhẫn nhịn của Thái tử lại lợi hại hơn dự kiến, căn bản không có tiến thêm một bước vào giai đoạn xung đột, tất cả đều là Hoàng đế đơn phương điên cuồng bạo phát.

Hiện tại Hoàng hậu đã tới, không biết có xung đột nào khác hay không.

Thẩm Ngọc Diệu thật sự rất gấp gáp, nàng rất muốn xem phía sau sẽ phát triển như thế nào, nhưng Trịnh Uyển Uyển đến không phải để cãi nhau với Hoàng đế.

Cho dù bà là Hoàng hậu, đầu bà cũng không hen rỉ đến nỗi đối đầu với Thẩm Sùng. Giờ phút này phải dùng hai từ tiều tụy để hình dung bà, trên mặt không phấn son, một khuôn mặt trắng bệch hướng lên trời, càng có vẻ yếu ớt hơn.

Vốn dĩ bà đang bị bệnh, hôm qua tức giận đau đầu cả một ngày, hôm nay ban ngày biết được tính toán của Thái tử, trong lòng lại càng hoảng, đứng ngồi không yên.

Hiện tại chuyện của Thái tử vỡ lẽ ra, bà ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm như thể hòn đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng được tháo xuống, chỉ có điều tình huống trước mắt, thật sự không dễ xử lý.

Trịnh Uyển Uyển nhìn về phía Thẩm Ngọc Diệu đang ngồi vô tội ở một bên, bộ dáng luống cuống tay chân, trong lòng có chút áy náy. Bà đã nghe nói, Thẩm Ngọc Diệu vì giúp Thái tử, con ngựa ngoài ý muốn bị kinh hãi ở cửa cung, người ngã khỏi xe ngựa, lập tức đau đớn khóc không ngừng.

Đứa nhỏ này thật sự rất thành thật, Thái tử chỉ bảo nàng hỗ trợ nháo chút chuyện, hấp dẫn sự chú ý của cấm quân, chứ không bảo nàng lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa a.

Thẩm Ngọc Diệu nào biết được, chân tướng sự việc đang được lưu truyền, dần dần thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Khúc Yên Nguyệt vốn còn đang ở điện Vĩnh Khang chậm rãi trang điểm, chờ lát nữa đi đón nữ nhi ngoan ngoãn giỏi giang của mình, không bao lâu sau đã nhìn thấy tâm phúc từ bên ngoài hoảng hốt chạy tới, nói với bà, Thất công chúa bị ngã khỏi xe ngựa, tình trạng không rõ, Hoàng đế truyền thái y tới canh giữ, mắt thấy hình như không ổn lắm!

Khúc Yên Nguyệt nghe xong tin tức này, mồ hôi lạnh toát ra, bà chỉ có một nữ nhi này, nếu thật sự bởi vì đám người thái tử mà không còn, bà nhất định sẽ đau lòng chết mất, lúc này cũng chẳng còn tâm trạng chậm rãi trang điểm nữa, chỉ đơn giản khoác một chiếc áo choàng liền đi ra ngoài.

Chiếc kiệu chậm chạp kia bị bà ném lại phía sau, gần như chạy nhanh về phía Tử Vi Cung.

Vừa đi vừa oán giận tâm phúc Đinh Lan bên cạnh không nói sự thật với mình: "Ngươi hỏi thăm công chúa kiểu gì mà con bé bị thương nặng như vậy, ngươi lại bảo nó không có gì đáng ngại hả?"

Đinh Lan cũng bị choáng váng, nàng ta bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình.

"Nhưng mà Nương nương, tin tức này là Mai Hương bên cạnh Thất công chúa truyền đến, không thể sai được."

Khúc Yên Nguyệt nghe vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể tận lực đến Tử Vi cung nhanh nhất có thể, đi đến đâu nước mắt chảy ra đến đấy, nếu nữ nhi bảo bối của bà bị kẹt trong một cái trò khôi hài như vậy, bà thật sự có thể tức mà chết mất.

Lúc Khúc Yên Nguyệt đi thẳng đến chính điện, vừa đến cửa đã bị Dư Liễu canh giữ ở ngoài cửa ngăn lại.

"Quý phi nương nương, Bệ hạ và Hoàng hậu Thái tử đang ở bên trong, ngài thật sự không nên đi vào, Thất công chúa đã đến thiên điện phía đông, hay là nương nương đến thiên điện với công chúa đi."

Tai Khúc Yên Nguyệt rất thính, mơ hồ nghe được tiếng rống giận của Thẩm Sùng, còn có tiếng cãi lại của Thái từ cùng với tiếng khuyên can của Hoàng hậu.

Bên trong hiển nhiên là đang diễn ra một vở kịch lớn, đáng tiếc bà lại không thể xem được.

Vẫn là nữ nhi quan trọng hơn, dưới chân Khúc Yên Nguyệt vừa chuyển đi về thiên điện phía đông.

Kết quả khi đến trước cửa, bà nhìn thấy cung nhân ở ngoài cửa, cửa điện đóng chặt.


"Sao các ngươi lại đều canh giữ bên ngoài, không để ai ở lại chăm sóc công chúa sao?" Khúc Yên Nguyệt dựng thẳng lông mày tức giận.


Mai Hương cũng bị đuổi ra muốn nói lại thôi, nàng ta nghiêng người tránh đường, nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra.


Xuyên thấu qua khe cửa, Khúc Yên Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy nữ nhi "tình trạng không rõ" kia của mình, đang hưng trí bừng bừng nằm sấp trên tường, tư thế kỳ quái nghe góc tường.


"..."


Động tác vào cửa đóng cửa cả đời này của Khúc Yên Nguyệt cũng chưa từng nhanh như vậy.


"Các ngươi chờ ở bên ngoài." Khúc Yên Nguyệt lo lắng phân phó một câu, xoay người đối diện với Thẩm Ngọc Diệu đang ngượng ngùng cười.


Thẩm Ngọc Diệu thật sự không ngờ, Khúc Yên Nguyệt lại tới nhanh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK