Hai vạn binh tấn công thành một vạn binh của người ta, thành này còn có chiêu hiểm, quả thực là chuyện không có khả năng.
Thạch Thải Vi thua nhưng lại không thấy chán nản, thậm chí còn tươi cười, vẻ mặt ngô gia có muội muội mới trưởng thành, thập phần kiêu ngạo.
"Trò này thật thú vị, đáng tiếc chúng ta phải trở về, không thể chơi thêm vài ván nữa." Tần Thục Quân xem tỷ muội Thạch gia quyết đấu, có vài phần vui vẻ, muốn thử lại, nhưng trời sắp tối.
Trò sa bàn thực sự là một sự lãng phí thời gian, một vấn chơi gần một giờ, cả hai bên không ngừng suy nghĩ, ngươi tiến ta lùi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Quái Vật - Hiểu Bạo
2. Vật Lộn Với Ảo Mộng
3. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
4. Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
=====================================
Cũng giống như chơi cờ vua, người xem cũng như người chơi, bị cuốn vào một cuộc đọ sức tuyệt vời, hoàn toàn không để ý đến thời gian trôi qua.
Tần Thục Quân nói phải trở về, là chạng vạng hôm nay phải đứng dậy trở về Thiên Âm Quan.
Tỷ muội Thạch gia thì phải trở về kinh thành, trong Thiên Âm Quan có Hoàng thái hậu, những người còn lại không thể vô cớ đi lên.
"Đồ đạc đều đã làm xong, nội dung trò chơi cũng đều rõ ràng, chờ sau này rảnh rỗi lại chơi là được. Sắc trời không còn sớm nữa, đã đến lúc khởi hành."
Cơm tối phải ăn ở Thiên Âm Quan, Thẩm Ngọc Diệu nhìn ra bên ngoài, đã gần hoàng hôn.
Tỷ muội Thạch gia liếc nhau, hành lễ song song lui ra, sáng sớm hôm sau họ mới đi.
Cùng lúc đó, mấy con bồ câu đưa tin bay ra từ hậu viện Phạm phủ, Vu Tam vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Thân vương trong Phạm phủ ngẩng đầu, nhìn thấy bồ câu trắng biến thành một chấm nhỏ trong không trung.
Vu Tam khoát tay, thị vệ đi theo nàng ấy nghe theo mệnh lệnh trầm mặc tiến lên.
"Chặn một con bồ câu lại."
"Vâng." Thị vệ đáp một tiếng, sau đó người như mị ảnh lắc mình vào trong đám người.
Vu Tam thì xoay người đi về phía khách điếm, công chúa xuất hành, nàng ấy nhất định phải đi theo.
Đoàn xe thật dài rất nhanh từ khách điếm chạy ra, Thẩm Ngọc Diệu cùng Tần Thục Quân lúc đến đều rất khiêm tốn, nhưng khi trở về lại rất khoa trương.
Một là bởi vì không cần phải giấu diếm thân phận nữa, hai là, Thân vương sẽ cùng các nàng đến Thiên Âm Quan.
Một công chúa, một vương gia còn có một Thái tử Lương Đệ, ba người này xuất hành, ít người thì quá nguy hiểm.
Xe ngựa nhỏ của Thẩm Thanh Cẩn chờ ở ngoài thành.
"Vương gia, Ngọc Dương công chúa tới rồi." Đào Lý xa xa đã nhìn thấy đoàn xe, thấp giọng bẩm báo với Vương gia trong xe.
Thẩm Thanh Cẩn vén rèm xe ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài, thấy nhiều người như vậy, không thích nhíu mày.
Hắn cũng không thích phía sau có một đống người đi theo, mà muội muội này của hắn giống như là cố ý đối nghịch với hắn, đi đâu cũng mang theo một đống người.
"Đi trước đi.'' Thẩm Thanh Cẩn không muốn đi cùng mấy người Thẩm Ngọc Diệu.
"Nhưng vương gia, Thiên Âm Quan bên kia nếu không có công chúa..."
Đào Lý sợ bọn họ đến Thiên Âm Quan trước, sau đó cấm vệ bên Thiên Âm Quan sẽ cản bọn họ lại.
Khác với Thẩm Ngọc Diệu phụng chỉ xuất kinh, đến Thiên Âm Quan làm bạn với Thái hậu, còn rất được Thái hậu yêu mến, Thẩm Thanh Cẩn là tự mình xuất kinh.
Hoàng tử Đại Trang sau khi tròn mười lăm tuổi, chỉ cần không chạy đến nơi quá xa làm loạn, là có thể tùy tiện đi lung tung ở phụ cận kinh thành.
Thẩm Thanh Cẩn chần chờ, chỉ cần nghĩ đến mình bị cự tuyệt ngoài cửa, mặt mũi Thẩm Thanh Cẩn liền có chút đau.
"Tam huynh ở đây chờ Ngọc Dương sao? Xe ngựa nhỏ kia cũng quá ủy khuất Tam huynh rồi, không bằng lên xe Ngọc Dương đi, huynh muội ta cũng dễ nói chuyện hơn."
Trong lúc Thẩm Thanh Cẩn chần chờ, đoàn xe của Thẩm Ngọc Diệu đã đến gần, Thẩm Ngọc Diệu trực tiếp vén rèm xe ra, hướng về phía Thẩm Thanh Cẩn hô.
Thẩm Ngọc Diệu hiện tại còn chưa tới tuổi cập kê, hơn nữa hai người chính là huynh muội cùng một mẹ sinh ra, ngồi chung một chiếc xe ngựa cũng không có gì to tát.
Thẩm Thanh Cẩn vừa lúc muốn hỏi Thẩm Ngọc Diệu rốt cuộc tính toán xử lý đám người chưởng quầy như thế nào.
Hắn ừ một tiếng, nhảy xuống khỏi xe ngựa nhỏ, vài bước đến trước xe ngựa lớn của Thẩm Ngọc Diệu, không đợi cung nhân lôi ghế ngựa ra, tay chống đỡ, dễ dàng nhảy lên xe ngựa.
Cách cư xử có phần không phù hợp với hình tượng bình thường của hắn, nhưng đủ phóng khoáng tiêu sái.
Những người ngồi trên những chiếc xe ngựa thỉnh thoảng đi ngang qua nhanh tay lẹ mắt, dừng lại bên lề đường để nhường đường.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, người đi đường và xe ngựa lục tục trở lại đường lớn.
Mặt mày như họa, thiếu nữ mang theo ba phần ốm yếu hạ rèm xe, thấp giọng ho khan hai tiếng, nha hoàn đi theo bên cạnh vội vàng rót cho nàng ta một ly nước.
"Đường tiểu thư, uống một ngụm nước nhuận họng đi. Mấy ngày nay khô hanh, trên đường có nhiều cát bụi, ngài nên ở trong nhà, ra ngoài khó tránh khỏi lại ho nặng hơn."
Lúc tiểu nha hoàn nói chuyện, thập phần thương tiếc nhìn thiếu nữ trước mắt.
Thiếu nữ yếu đuối không ngừng ho, mặc cho ai thấy đáy lòng đều sẽ sinh ra thương hại, cảm thán nàng tuổi còn trẻ, đã bị bệnh tật quấn thân, thật là không dễ dàng gì.
Thiếu nữ lắc đầu: "Đường tỷ ở bên ngoài, bởi vì ta nên mới cãi nhau với người khác, nghe nói còn động thủ, ta há có thể không đến xem."
Tiểu nha hoàn nghe vậy, cau mày: "Đường tiểu thư ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Nhị tiểu thư khẳng định không phải bởi vì ngài mới đánh nhau với người khác."
Thạch Hiểu Hiểu kỳ thật cũng biết, trước khi nàng ta tới kinh thành, Thạch Thải Văn và Dương Khả Khanh không biết đã từng đánh nhau bao nhiêu lần.
Nàng ta nói như vậy, quả thực là đang dát vàng lên mặt mình.
Nhưng nếu trước tiên không lôi mâu thuẫn đặt lên người mình, thì sao có thể giải thích là do Thạch Thải Văn tự mình nhìn Dương Khả Khanh không vừa mắt đây.
Thạch Thải Văn là nhị tiểu thư chính quy của Thạch gia, con gái ruột của Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh, nàng ta cùng lắm cũng chỉ là thân thích xa của Thạch Bành Sinh, nữ nhi của một tiểu quan mà thôi, so thế nào được?
Ăn nhờ ở đậu thì nên có vài phần nhãn lực.
Huống hồ hôm nay không đặt vấn đề lên người mình trước, ngày mai, sẽ có người bởi vậy mà sinh lòng bất mãn với nàng ta.
Tỷ như Thạch Thải Vi cực kỳ yêu thương muội muội, Thạch Bành Sinh cực kỳ sủng ái nữ nhi do thê tử Giang thị sinh ra.
"Đừng nói bậy, ngày sau nếu để ta nghe được ngươi lén nghị luận về đường tỷ, cẩn thận ta bán ngươi đi đấy."
Mặt mũi tiểu nha hoàn trắng bệch, vội vàng cúi đầu nhận sai.
Thạch Hiểu Hiểu lúc này mới hài lòng.
"Vô duyên vô cớ, nhị đường tỷ sẽ không động thủ, nhất định là vị Dương đại tiểu thư kia cố ý khiêu khích, Dương gia không ai là người tốt. Vừa lúc, nghe nói Dương đại tiểu thư kia còn ở Ngọc Độ trấn, ta thật sự rất muốn gặp nàng ta."
Nhìn xem nàng ta có thua kém gì Dương Khả Khanh hay không, mà lại có thể khiến người ta nhục nhã như thế!
Thạch Hiểu Hiểu nắm chặt nắm tay, nghĩ tới Đinh Nguyên kia là một bụng tức giận, nàng ta chán ghét Dương Khả Khanh chưa từng gặp mặt, càng hận Đinh Nguyên làm cho nàng ta mất hết thể diện.
Cũng may lúc trước Thạch Thải Văn đã đánh Đinh Nguyên một lần, xem như giúp Thạch Hiểu Hiểu phun ra một ngụm ác khí.
Nhưng còn một ngụm ác khí không phun ra nổi, Thạch Hiểu Hiểu chui đầu vào sừng trâu, đáy lòng hận Dương Khả Khanh.
Nghĩ đến nhị đường tỷ vì mình mà lên tiếng, Thạch Hiểu Hiểu quay đầu hỏi nha hoàn: "Minh Nguyệt, mấy ngày trước, nghe nói Khúc gia có người đến phủ, cùng thúc phụ thương nghị chuyện quan trọng, trong phủ có người nói, Khúc quý phi cố ý muốn kết thông gia với Thạch gia ta, việc này là thật sao?"
Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, nhưng mỗi ngày tiếp xúc với nhiều người, từ khi được phân đến bên cạnh Thạch Hiểu Hiểu, không ít lần hỏi thăm tin tức cho Thạch Hiểu Hiểu.
Thế nhưng chuyện này, chỉ là có chút tin đồn truyền ra, Minh Nguyệt cũng không phải rất rõ ràng.
Không lấy được đáp án từ trên người nha hoàn, Thạch Hiểu Hiểu quay đầu lại lộ ra biểu tình giật mình.
"Ngọc Dương, Ngọc Dương công chúa, Tam huynh, Tam hoàng tử, đó hẳn là Thân vương."
Chắc chắn Thạch Thải Văn không muốn gả vào hoàng thất, nhưng Thạch gia có nguy hiểm lớn, trước mắt rất cần một chỗ dựa vững chắc.
Thạch Hiểu Hiểu thấp giọng lại ho khan hai tiếng, đáy lòng có tính toán.
Trầm Ngọc Diệu đăm chiêu nhìn Ngọc Độ trấn, luôn cảm thấy giống như lại ngửi thấy mùi dưa.
"Nếu như muội thật sự thích đến Ngọc Độ trấn chơi, qua mấy ngày nữa, Tam huynh có thể đi cùng muội."
Thẩm Thanh Cẩn coi phản ứng không thể hiểu nổi của Thẩm Ngọc Diệu đối với dưa, là lưu luyến Ngọc Độ trấn.
Hắn chủ động mở miệng, nhằm phá băng, lật lại cuộc cãi vã không mấy dễ chịu xảy ra lúc trưa.
Thẩm Ngọc Diệu cũng rất phối hợp, không giở thói tính tình nguyên chủ nữa, mà là tâm bình khí hòa hiếm hoi, nàng lắc đầu: "Ngọc Độ trấn chỉ là một trấn nhỏ, không có gì thú vị, sau này không cần trở lại. Ta chỉ tiếc, không thể ở Phạm phủ ôm một con mèo về."
Thẩm Thanh Cẩn không thích động vật có lông lắm: "Sao ai cũng thích nuôi mèo vậy?"
"Tất cả? Mẫu phi không thích nuôi tiểu sủng, Phụ hoàng cũng không thích, người nuôi mèo trong cung cũng chỉ có hai ba người, Tam huynh đếm đâu ra nhiều vậy?"
"Nhị huynh, hắn thích a."
Nhị huynh? A, Nhị hoàng tử
Đoan vương Thẩm Nghi Diễm, nguyên chủ chưa từng gặp qua hắn ta, nhưng cái tên này rất dễ nhớ.
Đọc rất thuận miệng, cũng may chữ cuối cùng có ba thanh điệu, không đọc nhanh thì không có vấn đề.
Tên thật đối với thành viên hoàng thất mà nói, bình thường rất khó nghe, đại đa số mọi người đều xưng hô phong hào hoặc thứ bậc.
Khác hoàn toàn với Thái tử có mẫu thân là Hoàng hậu, tam hoàng tử có mẫu thân là Quý phi.
Mẫu thân nhị hoàng tử chỉ là một phi tần bình thường, hơn nữa lúc trước mẫu tộc còn phạm tội, bị lưu đày tới Lĩnh Nam.
Đối với nhị hoàng tử mà nói, mẫu tộc nhận tội không có ảnh hưởng gì quá lớn, hắn vẫn là hoàng tử, không ai dám khinh thường hắn. Nhưng đồng thời cũng không ai coi trọng hắn.
Ở trên triều đình không có mẫu tộc giúp đỡ, làm việc chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình, tất nhiên sẽ bước đi khó khăn.
Bản thân nhị hoàng tử có năng lực bình thường, về sau không biết bị kích thích gì, trực tiếp từ bỏ, bắt đầu nuôi chó nuôi mèo.
Ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu sáng ngời: "Nghe nói Nhị huynh ở trong phủ nuôi một hậu viện toàn miêu cẩu, đặc biệt náo nhiệt, lúc trước ta tuổi còn nhỏ, phụ hoàng không cho ta tùy ý xuất cung, hiện tại ta cũng sắp cập kê rồi, có phải có thể đi xem hay không?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, một đám súc sinh có gì đẹp mắt, không hiểu tiếng người, làm muội bị thương thì sao? Nhất là những con kích cỡ lớn, muội ở trong mắt chúng nó, chính là một miếng thịt béo bở."
Thẩm Thanh Cẩn trực tiếp cự tuyệt, lúc nói chuyện còn có chút sợ hãi không giấu được.
Hắn vốn cũng không chán ghét động vật như vậy, chỉ là sau khi hắn đến Đoan vương phủ, Đoan Vương đã gọi đám miêu miêu cẩu cẩu mà hắn ta nuôi ra.
Người bình thường nhìn thấy bốn năm con chó còn cao to hơn một con người, cùng nhào lên người mình, không sợ mất vía mới lạ!
Thẩm Ngọc Diệu không cưỡng cầu nhiều, dù sao nàng muốn đi, ai cũng không ngăn được nàng.
Ngược lại Thẩm Thanh Cẩn sợ chó, bảo nàng nhớ kỹ.
Một chủ đề kết thúc, hai người rơi vào im lặng.
Hai huynh muội thật sự là không có gì để nói, mỗi người đều không theo tâm ý của đối phương.
Thẩm Thanh Cẩn dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi: "Muội định xử trí những người đó như thế nào?"
Thẩm Ngọc Diệu gọi hắn lên chính là vì chuyện này, chỉ là không nghĩ tới Thẩm Thanh Cẩn lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
"Người nào?"
"Chớ giả bộ hồ đồ, đương nhiên là người bị muội bắt lại."
Trầm Ngọc Diệu nga một tiếng thật dài, nâng cằm, híp mắt đánh giá huynh trưởng trước mắt.
Eo thon chân dài, lưng thẳng tắp, còn có một gương mặt anh tuấn, mang theo quý khí, thả ra dạo một vòng, khẳng định có thể hấp dẫn không ít tiểu cô nương.
Người này trông khá vô hại, sao lại làm được chuyện tâm ngoan thủ lạt như vậy chứ?
Thẩm Thanh Cẩn mở miệng hỏi, trực tiếp nói rõ sự tình với nàng, hắn đây là đang cưỡng ép kéo Thẩm Ngọc Diệu lên thuyền trộm, chỉ cần Thẩm Ngọc Diệu lên thuyền trộm, phải giúp hắn lau đuôi.
Những người biết đến sự tồn tại của hắn, đương nhiên không thể sống sót.
Nghĩ cũng đẹp thật đấy, nàng giết người, hắn được lợi?