Thẩm Ngọc Diệu nghênh ngang tiến vào Đông Cung.
Ngay từ đầu nàng không nghĩ đến việc bước chân vào.
Chỉ là dù sao cũng đã đi đến cửa Đông Cung, không vào xem một chút, ít nhiều có hơi không lễ phép.
Được rồi, nàng thú thật, là bởi vì nàng nhớ tới Tần Thục Quân, càng nghĩ càng cảm thấy nên đi vào nhìn nàng ấy một cái.
Sáng sớm hôm nay, Khởi La đã bị cung nhân Hoàng đế phái đi đón về, giờ này chắc đã bị đưa vào Đông cung, an trí thỏa đáng rồi.
Tần Thục Quân hiện tại là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Đông cung, ra vào Đông cung đều phải chào hỏi nàng ấy một tiếng, cho nên chuyện này dù nàng ấy không muốn biết cũng khó.
Thật ra Tần Thục Quân đã biết, lúc Thẩm Ngọc Diệu đến, nàng ấy đang ngồi thẫn thờ, vẻ mặt không giống lúc trước cùng Thẩm Ngọc Diệu nói chuyện, linh động tươi tắn.
Thật ra cũng chưa được bao lâu, chỉ mới một ngày mà thôi.
Nhưng ngẫm lại nàng ấy kết hôn với Thái tử cũng chẳng được bao lâu, cũng chỉ mới mới ba năm ngắn ngủi.
"Hoàng tẩu."
Lúc Thẩm Ngọc Diệu tiến vào có người truyền triệu, theo lý thuyết Tần Thục Quân chắc chắn sẽ đứng dậy nghênh đón, nàng dù sao cũng là công chúa có phong hào, thân phận so ra còn cao hơn Lương Đệ.
Thế nhưng Tần Thục Quân không có bất kỳ phản ứng gì, Thẩm Ngọc Diệu đứng trước mặt Tần Thục Quân, ít nhiều cũng có chút chột dạ.
Dù Thẩm Ngọc Diệu có chướng mắt thủ đoạn của Thẩm Trạc Tông như thế nào, nàng và Thẩm Trạc Tông cũng là người một nhà, đều mang họ Thẩm, cắt đứt xương cốt nối liền gân, dù sao ở trong mắt người ngoài, đây là trạng thái trói buộc đương nhiên.
Tần Thục Quân giận chó đánh mèo lên nàng, là chuyện bình thường.
Nhưng sau khi Thẩm Ngọc Diệu mở miệng, Tần Thục Quân đột nhiên hoàn hồn, Thẩm Ngọc Diệu mới biết, thế nhưng Tần Thục Quân không hề giận chó đánh mèo.
Vừa rồi, chỉ là nàng ấy đang ngẩn người mà thôi.
"Ngọc Dương, muội tới rồi à, mau ngồi xuống uống ngụm trà đi, đi lấy mứt, thêm chút đường, Ngọc Dương thích ăn ngọt."
Tần Thục Quân thật sự là một người rất tốt, thậm chí vào lúc này nàng ấy còn quan tâm đến khẩu vị của Trầm Ngọc Diệu.
Nguyên chủ trước kia không tiếp xúc nhiều với nàng ấy, ngược lại không biết bản chất Tần Thục Quân lại săn sóc hiểu chuyện như thế.
Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Nếu như giờ phút này Tần Thục Quân chưng khuôn mặt đen xì lên với Thẩm Ngọc Diệu, thậm chí là cãi nhau với Thái tử một trận, Thẩm Ngọc Diệu cũng sẽ cảm thấy Tần Thục Quân khiến người ta đau lòng, chỉ cảm thấy nàng ấy xui xẻo.
"Hoàng tẩu, tỷ...." Thẩm Ngọc Diệu muốn nói lại thôi, nàng không biết nên nói như thế nào.
"Hôm nay muội có thể đến thăm ta, gọi ta một tiếng Hoàng tẩu, ta đã rất vui rồi." Tần Thục Quân dường như hiểu được suy nghĩ của Thẩm Ngọc Diệu, cô nương mới hai mươi mốt tuổi này hướng về phía Thẩm Ngọc Diệu rộng lượng cười cười, trong nụ cười không có oán hận.
Hai mươi mốt tuổi, tuổi của nàng ấy và Thẩm Ngọc Diệu tương đương nhau, chỉ cách hai ba tuổi, Thẩm Ngọc Diệu không thể không nghĩ, nếu như nàng ở hiện đại, gặp phải tình huống của Tần Thục Quân, nàng phải đối phó như thế nào suy nghĩ nửa ngày, không có kết quả.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ không ra, với tính tình của nàng, sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế, ngay từ đầu cuộc hôn nhân này sẽ không xuất hiện.
"Bước chân vào hoàng gia, không giống với những người khác, ta đã sớm hiểu được đạo lý này rồi. Chàng là Thái tử, tương lai là Hoàng đế, Hoàng đế nào mà không có tam cung lục viện, cũng có Hoàng đế nào, ít con ít cái đâu."
Rõ ràng là Thẩm Ngọc Diệu đến an ủi Tần Thục Quân, kết quả lại bị Tần Thục Quân an ủi.
Tần Thục Quân nâng tay đưa mứt cung nữ mang lên cho Thẩm Ngọc Diệu: "Nào, nếm thử xem, hôm qua sau khi muội đi, ta cố ý bảo nhà bếp chỉnh lại độ ngọt."
Trầm Ngọc Diệu nhìn cung nữ buồn bực không lên tiếng kia, hôm qua khi nàng đến, cung nữ kia không có ở bên cạnh Tần Thục Quân.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như mỗi lần Tần Thục Quân xuất hành, đều sẽ mang theo cung nữ này.
Hôm qua, cung nữ này đi làm việc gì đó chăng?
Tần Thục Quân nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Ngọc Diệu, nhưng không đề cập đến việc này.
Thẩm Ngọc Diệu cúi đầu ăn một miếng mứt, lần này đúng là để tâm rất nhiều, so với lúc trước thì ngon hơn rất nhiều.
Độ ngọt tăng lên, nhưng không khiến người ta cảm thấy ê răng, thậm chí còn ngon hơn mứt ở chỗ Thái tử một xíu, hương vị hài hòa hơn.
Có thể là bởi vì mứt bên chỗ Thái tử, là làm cho Thái tử ăn, hương vị theo khẩu vị của Thẩm Trạc Tông.
"Rất ngon, cũng không quá ngọt, ăn rất ngon."
Thẩm Ngọc Diệu cũng giống như đại đa số mọi người, đánh giá cao nhất dành cho đồ ngọt là không ngọt.
Tần Thục Quân có vẻ rất vui, mỉm cười lại đưa cho Thẩm Ngọc Diệu một miếng mứt nữa.
Nàng ấy càng nhìn Thẩm Ngọc Diệu, tâm trạng lại càng tốt.
Bản thân Thẩm Ngọc Diệu không biết, lúc nàng cúi đầu ăn gì đó, má phồng lên, da thịt như tuyết phối hợp với hốc mắt hơi đỏ hồng, giống như một chú con thỏ con đang nghiêm túc ăn cỏ.
Một quả cầu tuyết trắng đáng yêu.
Khiến người ta nhìn thấy đáy lòng liền mềm nhũn.
Tần Thục Quân cũng nói không rõ rốt cuộc là mình có suy nghĩ gì, nếu nói nàng không có tình cảm với Thái tử thì chính là giả.
Lúc còn nhỏ nàng ấy đã quen biết Thái tử, Thái tử lại anh tuấn, ngày thường đối xử với người khác rất ôn nhu tao nhã, thiếu nữ đang độ tuổi xuân tâm manh động, đương nhiên cũng từng thích nam tử ưu tú như vậy rồi.
Nhưng sau đó nàng vào Đông cung, bị áp chế từng li từng tí, đã sớm quên dáng vẻ ban đầu của mình, ba năm qua, người ngoài thấy nàng hưởng hết vinh hoa, trên thực tế ba năm nay đối với nàng mà nói, hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh khi nàng còn là một thiếu nữ ngây thơ.
Những thống khổ trằn trèo khó ngủ đêm khuya kia, trong nhân khẩu bên cạnh không nhẹ không nặng nghị luận, giống như những ngọn núi lớn, đè nặng trên đỉnh đầu nàng, buộc nàng phải khom lưng xuống, mỗi ngày chỉ có thể rũ mắt cúi đầu, thành thành thật thật làm Thái tử Lương Đệ.
Tần Thục Quân đang nghĩ gì, Tần Thục Quân muốn gì, chẳng ai thèm quan tâm.
Có đôi khi Tần Thục Quân sẽ nghĩ, có phải là lỗi của nàng hay không.
Nàng làm Thái tử Lương Đệ sai ở đâu, không thể sinh con nối dõi cho Thái tử hay là nàng làm người lại hay đố kị, không chịu dung thứ người khác, rõ ràng chỉ là Thái tử Lương Đệ chứ không phải chính phi, lại giữ Thái tử khư khư không chịu buông?
Hiện tại chân tướng được tiết lộ, Tần Thục Quân mới bừng tỉnh hiểu ra, nàng chẳng làm sai gì cả.
Nếu như nói nhất định phải chỉ ra một chỗ sai, đó chính là Thái tử không yêu nàng.
Đây là lỗi của nàng sao? Không, đây là lỗi của Thái tử.
Trầm Ngọc Diệu đang mải mê ăn, nghe được một tiếng cười khẽ, nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Tần Thục Quân, chỉ thấy Tần Thục Quân nhìn nàng, mỉm cười ngọt ngào, tâm tình không tệ.
Lúc này trên mặt Thẩm Ngọc Diệu hiện lên dấu chấm hỏi, tướng ăn của nàng buồn cười lắm à?
Không đợi Thẩm Ngọc Diệu mở miệng, miếng mứt tiếp theo cũng đã đến bên miệng, Thẩm Ngọc Diệu quay đầu một cái liền ném phăng vấn đề đi, bắt đầu nghiêm túc nhai mứt.
Mứt ngon như này nàng có thể ăn sạch ba bát.
Thật sự rất ngon, tay nghề cung đình quả không bình thường, Thẩm Ngọc Diệu nghi ngờ mình sẽ mập lên, nhưng ngẫm lại với tần suất vận động sau của nàng, hấp thụ chút calo này chẳng đáng là bao.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Ngọc Diệu không còn tâm tư hưởng thụ mỹ vị nữa, cái miệng nhỏ cuối cùng cũng chịu dừng lại, uống một ngụm nước trà, sau đó hỏi Tần Thục Quân: "Hoàng tẩu, tỷ có muốn cùng muội tập võ, luyện kiếm không? Còn cả cưỡi ngựa nữa!"
Tần Thục Quân có chút kinh ngạc nhướng mày, cúi đầu nhìn về phía ngón tay mảnh khảnh của mình, trắng nõn thon dài: Móng tay còn sơn nhũ, rất xinh đẹp tinh xảo.
Lại nhìn thân thể còn chưa phát triển hết của Thẩm Ngọc Diệu, tựa hồ chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã xuống.
Hai người bọn họ tập võ luyện kiếm á...
"Cưỡi ngựa thì không cần, lúc ở trong phủ, ta thường mời bằng hữu chơi đánh mã cầu. Nhưng tập võ luyện kiếm, Ngọc Dương à, ta và muội đã quá tuổi rồi."
Bình thường năm ba tuổi đã bắt đầu tập đứng tấn, học các quyền cơ bản, nào có ai hơn mười tuổi rồi mới bắt đầu tập võ chứ, trước không nói đến thân thể đã trưởng thành, gân cốt cứng không giãn được, với điều kiện thân thể như vậy, không chỉ phải chịu nhiều khổ cực hơn mà kết quả cuối cùng cũng sẽ không như ý muốn.
Luyện không ra võ chó ngựa gà mèo gì, thì chẳng phải là chịu tội vô ích à.
"Lớn tuổi không phải là vấn đề, hôm qua con ngựa bị hoảng sợ, lúc ở trên xe ngựa, ta đã nghĩ nếu thân thủ của ta có thể tốt hơn một chút, có lẽ đã có thể tự cứu mình."
Lúc ấy trong đầu Thẩm Ngọc Diệu đầy niềm vui muốn ăn dưa, nào có nghĩ tới những thứ này, thậm chí sợ Nguyên Thạch Lục phi lên xe cứu phá hỏng màn trình diễn của nàng, một cước đạp người xuống xe.
Nghe nói hôm nay Nguyên Thạch Lục không vào cung làm nhiệm vụ, nghe nói là lúc hắn khống chế ngựa có bị thương nhẹ.
Lúc ấy Tần Thục Quân không có ở đây, nàng ấy thật sự cho rằng Thẩm Ngọc Diệu là bởi vì gặp phải biến cố này, mới nảy sinh ý tưởng luyện võ.
Nàng ấy không tán thành việc này, cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu tính tình trẻ con, hào hứng ba ngày là cùng.
"Ngọc Dương, luyện võ thì phải chịu khổ, té ngã đánh khó tránh khỏi sẽ bị thương, nếu để lại vết sẹo không hề tốt với một công chúa như muội, chỉ cần muội tự mình chú ý hơn một chút, chuyện ngựa hoảng sợ, sẽ không có khả năng xảy ra lần nữa."
Người bên ngoài không rõ ràng chuyện ngựa kinh hoảng quanh co luẩn quẩn như nào, Tần Thục Quân cũng không biết
Ai da, Thẩm Ngọc Diệu thậm chí còn nói với nàng ấy, là Thái tử yêu cầu nàng tạo ra chút hỗn loạn, giúp hắn xuất cung.
Chuyện kinh mã này đã thương lượng từ lâu.
Thẩm Ngọc Diệu chẳng lẽ lại không biết luyện võ là phải chịu khổ? Nhưng một thân khí lực cường đại này của nàng, nếu không luyện võ, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao.
Có sức mạnh lại không biết sử dùng như thế nào, nếu thật sự phải đánh nhau với người khác, người chịu thiệt chính là nàng.
Việc Thẩm Ngọc Diệu thích nhất chính là ăn, nhưng nàng chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi.
"Hoàng tẩu trước kia biết chơi mã cầu á, có thể dạy ta không, vừa hay ta không cần phải tìm sư phụ dạy cưỡi ngựa nữa."
Thẩm Ngọc Diệu không quan tâm Tần Thục Quân nói luyện võ vất vả như nào, Tần Thục Quân hiểu, Thẩm Ngọc Diệu đã hạ quyết tâm muốn thử.
Thử thì thử. tiểu công chúa cả ngày không có việc gì làm, luyện võ cưỡi ngựa cũng có thể tiêu hao chút tinh lực.
Chờ nàng chịu không nổi nữa, sẽ tự động đi nghỉ ngơi.
Tần Thục Quân không khuyên nữa, đồng thời cũng không đồng ý chuyện dạy Thẩm Ngọc Diệu, nàng ấy hiện tại là Thái tử Lương Đệ, mỗi ngày Đông Cung đều có một đống chuyện vặt chờ nàng ấy xử lý.
Đâu còn là thời niên nhàn rỗi, có thể ra ngoài rong chơi cả ngày đâu.
Nàng cùng các tỷ muội khuê mật kia, một năm cũng chỉ có thể gặp mặt hai ba lần, mỗi một lần gặp lại, tình cảm cũng nhạt đi vài phần, qua vài năm, có lẽ sẽ giống như những người xa lạ đã từng quen biết, không thể giống như trước kia, nói đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, tán gẫu suốt đêm không buồn ngủ.
Trầm Ngọc Diệu lại ngồi một lúc, phát hiện tâm tình Tần Thục Quân coi như cũng ổn định, liền chuẩn bị cáo từ.
Kết quả lúc đi, bị cung nhân bên cạnh Thái tử ngăn lại, cung nhân kia mời nàng đến thư phòng Thái tử nói chuyện.
Thẩm Ngọc Diệu rất muốn nói nàng không rảnh, nhưng ngẫm lại nàng mới giúp Thái tử, tuy rằng chuyện không thành, nhưng kết cục vẫn tốt, nàng mất hơn nửa ngày, không thể không lấy chút lợi lộc được. truyen bac chien
Huống hồ nàng luôn cảm thấy, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Thái tử là người không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài.
Lúc nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu, Thẩm Trạc Tông không nói hai lời liền chắp tay hành lễ với Thẩm Ngọc Diệu.
Hành động này làm Thẩm Ngọc Diệu giật nảy mình, cũng may động tác của nàng nhanh nhẹn, kịp thời nghiêng người tránh được đại lễ này.
Lúc Thái tử đứng thẳng dậy, không nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của muội muội, mà là cánh cửa trống không, vẻ mặt nhất thời nghệt ra.