• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngọc Dương, muội tới rồi.''

Tần Thục Quân hậu tri hậu giác ngẩng đầu, hướng về phía Thẩm Ngọc Diệu nở một nụ cười miễn cưỡng.

Thẩm Ngọc Diệu ngồi đối diện nàng ấy, đưa tay nắm tay Tần Thục Quân, bị nhiệt độ lạnh như băng kia làm rùng mình.

"Giữa trưa mùa thu mặc dù nóng, nhưng rất nhanh trời sẽ trở lạnh, hoàng tẩu nên chú ý giữ ấm.'' Thẩm Ngọc Diệu làm ấm tay cho Tần Thục Quân, không buông bàn tay ra.

Tần Thục Quân cúi đầu nhìn bàn tay hai người đan xen lấy nhau, cười chua xót: "Hắn chưa bao giờ hỏi ta thấy lạnh hay nóng, cũng sẽ không chủ động quan tâm ta dù chỉ nửa câu."

Thái tử?

Thẩm Ngọc Diệu không biết nên tiếp những lời này như thế nào, lựa chọn yên lặng lắng nghe.

"Ngọc Dương, muội nói xem nữ tử cả đời này, có phải nhất định chỉ có thể mặc người giày xéo hay không.'' Tần Thục Quân chậm rãi nắm chặt tay, không hề để ý cảm giác đau đớn khi móng tay đâm vào thịt.

Từ trước tới giờ nàng chưa từng hận một ai.

Gả cho Thái tử nhưng không được hắn yêu, nghe những lời đồn nhảm kia, nàng cảm thấy chẳng sao cả, bởi vì gả cho Thái tử là nhu cầu của Tần gia, nàng cũng không yêu Thái tử, những lời đồn đãi kia có nhiều hơn nữa, chỉ cần phụ thân nàng còn làm quốc tướng một ngày, thì sẽ không có ngày nàng bị Thái tử vứt bỏ.

Nhưng đến khi nhìn thấy Thái tử vì Khởi La mà không quan tâm, thậm chí còn chống lại lửa giận của Đế Hậu mà cầu xin, nàng đột nhiên bắt đầu oán hận.

Phần oán kia, là từ tức giận mà hóa thành.

Dựa vào cái gì mà nàng lại gặp phải chuyện như vậy, Thái tử dựa vào cái gì mà đối với xử với nàng như thế.

"Mấy ngày ở Ngọc Độ trấn kia, đối với ta là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất trong suốt ba năm qua. Ở Thiên Âm Quan, mặc dù cô đơn một chút, nhưng trái tim ta rất bình yên. Ta cho rằng, ta có thể buông xuống, giống như trước kia đối với Thái tử, tương kính như tân.''

Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt trái của Tần Thục Quân, rơi xuống mu bàn tay Thẩm Ngọc Diệu, toát một mảnh lạnh lẽo.

Tần Thục Quân bối rối lấy khăn tay từ trong ngực ra, muốn lau cho Thẩm Ngọc Diệu, lại bị Thẩm Ngọc Diệu ngăn lại.

Khăn tay bị Thẩm Ngọc Diệu lấy đi.

"Vì sao lại không lau nước mắt cho chính mình, mà lại đi lau dấu vết không đáng kể trên tay người khác."

Thẩm Ngọc Diệu lẳng lặng nhìn Tần Thục Quân, đáy mắt một mảnh lạnh như băng.

Tần Thục Quân ngây ngẩn cả người, nàng ấy chưa từng thấy qua Thẩm Ngọc Diệu như vậy.

Lúc Thẩm Ngọc Diệu cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt, giống như mặt trời nhỏ, đôi mắt vừa to vừa sáng, lấp lánh có hồn, bất cứ ai nhìn thấy nàng, đều sẽ cảm thấy nàng là một đứa trẻ tính tình vui vẻ hoạt bát, không tâm cơ tính toán.

Nàng dường như không bao giờ lớn lên, cũng như là người luôn luôn trân trọng những điều tốt đẹp trong trái tim mình.

Nhưng Thẩm Ngọc Diệu thật sự là người như thế nào, có lẽ tựa như hiện tại trước mắt Tần Thục Quân, trên mặt không có ý cười, đáy mắt trong suốt biến thành hàn băng, khi nhìn chằm chằm vào người khác, giống như có thể liếc mắt nhìn thấu người khác, rất dọa người.

Khí thế cực mạnh, khiến người ta sợ hãi.

Nhưng thứ khiến Thẩm Ngọc Diệu đem lại cho người ta cảm giác xa lạ chỉ xuất hiện trong nháy mắt, một giây sau khóe miệng nàng lại tràn ngập ý cười ấm áp quen thuộc, ngay trước mặt Tần Thục Quân, đưa tay cầm khăn tay của Tần Thục Quân, lau đi nước mắt trên mặt nàng ấy.

"Cũng may hôm nay hoàng tẩu chưa trang điểm, không thì sẽ lau thành mèo tam thể mất." Thẩm Ngọc Diệu nhún nhún vai, nhếch miệng cười với Tần Thục Quân.

Tần Thục Quân bất giác thả lỏng sống lưng vừa rồi còn căng thẳng, lộ ra nụ cười hơi không tự nhiên: "Ngọc Dương, tâm tình của ta không phải rất tốt, chớ có hồ nháo."

"Các người luôn cảm thấy ta làm việc hồ nháo, nhưng ta chưa bao giờ làm chuyện bậy bạ lung tung. Nói thật, Hoàng tẩu cần gì phải xây tù giam mình, tỷ chính là Thái tử lương đệ, phụ thân chính là Quốc tướng, chỉ cần tỷ ở Đông cung một ngày, ai dám xem thường tỷ chứ."

Thẩm Ngọc Diệu thật sự cảm thấy những suy nghĩ của Tần Thục Quân rất không cần thiết.

Thái tử thích làm gì thì làm, Tần Thực Quân có được địa vị hôm nay cũng không phải là nhờ Thái tử.

Là bởi vì nàng ấy chính là nữ nhi Tần gia.

Chẳng lẽ não yêu đương cũng giống như bệnh nấm móng, ba năm ở chung với Thái tử, Tần Thục Quân cũng có triệu chứng biến thành não yêu đương?

Thẩm Ngọc Diệu lặng lẽ cảnh giác, Thái tử không để ý tới thời cuộc, để cho kẻ khác nắm bắt cơ hội, hoàn toàn chính là đại diện tiêu biểu cho loại người dùng não để trang trí, nếu Tần Thục Quân cũng biến thành não yêu đương, sau này vì một nam nhân mà muốn chết muốn sống, nàng nhất định phải đề phòng Tần Thục Quân, không thể coi đối phương là đồng đội.

Loại đồng đội này chắc chắn sẽ đâm sau lưng mình.

"Thế nhưng, nàng ta đã là Thái tử lương viện, đợi ngày sau nàng ta sinh hạ hài tử, Thái tử nhất định sẽ cho nàng ta ngồi ngang hàng với ta, ta, ta chính là con gái Tần Quốc tướng, sao có thể ngang hàng với một cung nữ được."

Tư tưởng tam lục cửu đẳng này hiển nhiên đã khắc sâu vào tâm trí Tần Thục Quân.

Thẩm Ngọc Diệu sẽ không nói với một người lớn lên ở thời cổ đại rằng mỗi người đều bình đẳng, trước khi năng suất chưa bùng nổ, sự bình đẳng giữa mỗi người cũng chỉ là quốc độ trong tưởng tượng.

"Thái tử ca ca hồ đồ, nhưng văn võ bách quan và phụ hoàng mẫu hậu cũng không hồ đồ, Hoàng tẩu yên tâm, chuyện tỷ lo lắng tuyệt đối sẽ không xảy ra.''

Lời nói của Thẩm Ngọc Diệu lọt vào trong tai Tần Thục Quân, khiến Tần Thục Quân nguôi ngoai đi một chút.

Thẩm Ngọc Diệu thấy Tần Thục Quân dần có chút tinh thần, liền hỏi thăm chuyện Tần Thục Quân đánh Thái tử mà Khúc quý phi kể.

"Hoàng tẩu, Thái tử chính là thái tử một nước, không tầm thường, cho dù hắn có làm gì, hắn cũng là Thái tử." Cho nên loại chuyện xúc động đánh Thái tử này, về sau vẫn là không nên làm thì tốt hơn.

Nếu thật sự muốn đánh thì phải nhớ kỹ, dù sao Thái tử hiện tại nhảy lên nhảy xuống, sớm muộn gì cũng có thể tự tay giết chết chính mình.

Tần Thục Quân vừa nghe lời này, liền biết Thẩm Ngọc Diệu đang nói chuyện sáng sớm hôm qua nàng cùng Thái tử cãi nhau, xúc động cho đối phương một bạt tai, xấu hổ đỏ mặt.

Ở trước mặt muội muội của Thái tử thừa nhận mình động thủ, thật sự là không ra thể thống gì.

Quả thật lần sau không thể đánh, nếu Thái tử thật sự quá đáng, nàng sẽ đi cáo trạng với Hoàng hậu.

Vốn hoàng hậu cũng không thích Thái tử vì một cung nữ mà không để ý tôn ti, nếu để cho Hoàng hậu biết, Thái tử vì cung nữ kia còn trách móc nàng, nhất định sẽ tức giận thay nàng.

Nàng là thần, Thái tử là quân, nàng không thể đánh Thái tử.

Hoàng hậu cũng là quân, còn là mẫu thân ruột thịt của Thái tử, bà đánh Thái tử chắc không vấn đề gì đâu.

Tần Thục Quân nghĩ đến đây, liên tục gật đầu: "Ngọc Dương, muội yên tâm đi, sau này ta nhất định sẽ không hành xử xúc động nữa, cho dù Thái tử có bắt ta phải chăm sóc cho Lương viện, ta nhiều nhất cũng chỉ tới nói rõ với mẫu hậu, tuyệt đối sẽ không kích động làm bậy."

Thì ra là bởi vì chuyện này mới đánh Thái tử.

Thẩm Ngọc Diệu nghe xong nguyên nhân, chỉ muốn nói đánh là đúng, bắt chính thất nhẫn nhục chăm sóc cho tiểu tam mang thai, não Thái tử bị thủng à, quả nhiên không thể trông mong Thái tử có tư duy như người bình thường được mà.

"Hoàng tẩu trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, gần đây Ngọc Dương chăm chỉ học võ, thầy muội nói, đánh người tốt nhất nên đánh vào chỗ có quần áo che, nếu không thì không dễ nhìn lắm.''

Lần sau đừng táng vào mặt Thái tử nữa, cái mặt đấy còn phải vác đi gặp người.

Cho dù Thái tử có sai trước, đánh Thái tử, bị đám ngự sử kia biết, cũng sẽ phải nghênh đón chỉ trích.

Tần Thục Quân trầm ngâm: "Đây chính là câu tục ngữ, đánh người không đánh mặt ư."

Tỷ muốn hiểu như vậy cũng được.

Thẩm Ngọc Diệu chỉ hy vọng Tần Thục Quân đừng rước họa vào thân.

Cùng Thẩm Ngọc Diệu trò chuyện một lúc lâu nữa, lại được Thẩm Ngọc Diệu giải thích, sắc mặt Tần Thục Quân tốt hơn rất nhiều, người trẻ tuổi mà, chỉ cần tinh thần phấn chấn lên chút, là có thể quét sạch vẻ tiều tụy héo úa, lúc này Tần Thục Quân thậm chí còn nhàn rỗi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.

"Vọng Mai Đình ở Tây Uyển vào mùa đông rất được săn đón, nhưng qua mùa đông, hoa mai không còn nở rộ nữa, nơi này sẽ không một ai ghé thăm, đúng là khiến người ta thổn thức.''

Nhìn xung quanh trơ trụi, trong lòng Tần Thục Quân cảm thán.

"Người đời ai cũng mê sắc, nhưng không có tâm thưởng sắc, khi hoa mai nở rộ, bẻ cành cắm hoa, hái mai ủ rượu, đều là tục nhân. Có lẽ đối với hoa mai mà nói, nơi không có con người mới là nơi nó được tự do.''

"Cô Phương tự thưởng, thái tịch liêu." Tần Thục Quân vẫn hy vọng, có thể có người vì sự nở rộ của nàng mà vui vẻ.

Thẩm Ngọc Diệu không suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, giờ phút này trong đầu nàng toàn là chuyện cười của Thái tử.

Lại nói, trước đó Hoàng hậu cũng từng đánh Thái tử, hình như cũng đánh vào mặt.

Mặt Thái tử đã bị tát vài cái.

Đáng tiếc những cái tát này cũng không thể làm cho hắn thanh tỉnh, thậm chí khiến hắn càng thêm kiên định, lựa chọn của mình là chính xác.

Tình yêu, bất kể là hiện đại hay cổ đại, hình như càng có nhiều người ngăn cản, lại càng khiến người ta có động lực tiến lên.

Thẩm Ngọc Diệu không ngại để Thái tử leo cao hơn một chút.

Mạng của Trịnh Trạch có thể tìm cho Thái tử một con đường thoát hiểm, mà tình cảm của Thái tử, sẽ trực tiếp chặt đứt con đường này.

"Hoàng tẩu, thái y có từng nói qua, đứa nhỏ kia là nam hay nữ không."

Tần Thục Quân đang ngắm cảnh, Thẩm Ngọc Diệu đột nhiên nói một câu như vậy. Đầu óc hơi không kịp phản ứng.

Thẩm Ngọc Diệu lại hỏi: "Hoàng tẩu muốn biết, mẫu hậu từng nói gì với ta không?"

Tần Thục Quân nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Diệu, không có gật đầu, cũng không có lắc đầu.

Nàng ấy dường như đột nhiên cảm thấy rằng số phận không thể chống lại đang vẫy tay chào đón mình.

"Nói gì?" Tần Thục Quân từ cổ họng ép ra hai tiếng, miệng lập tức khô khốc, nuốt nước miếng.

"Mẹ đi, con ở."

"Không được không được, sao có thể hại tính mạng người khác được." Tần Thục Quân nghĩ cũng không muốn nghĩ liền lắc đầu, nàng ấy tuyệt đối không thể làm loại chuyện này.

Nàng ấy cũng không yêu Thái tử, đối với vị trí Thái tử phi cũng không có bao nhiêu dã tâm, cho dù không phải Thái tử phi, cũng có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, cần gì phải mạo hiểm, huống hồ đó còn là một mạng người, nàng ấy chán ghét Khởi La, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ giết Khởi La.

Thẩm Ngọc Diệu nhìn bộ dáng bối rối của Tần Thục Quân, nhẫn tâm giải thích với nàng ấy: "Hoàng tẩu, ta là nói cho tỷ biết, mẫu hậu từng nói, mẹ đi con ở."

Không phải là bắt nàng ấy làm loại chuyện này, mà là nói cho nàng ấy biết, Hoàng hậu có ý nghĩ này, bà muốn giết Khởi La, giữ đứa nhỏ lại cho Tần Thục Quân nuôi.

Tần gia trong mắt Hoàng hậu rất có giá trị, Khởi La là căn nguyên khiến nhi tử bà tâm loạn, mà đứa nhỏ kia dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia.

Ý nghĩ của Hoàng hậu, nhất định là giết Khởi La, chặt đứt ý niệm của Thái tử, giữ lại đứa trẻ, để Tần Thục Quân không còn bị người khác trào phúng là không có con nữa.

Hoàng hậu không phải người dễ mềm lòng như Tần Thục Quân, bà ngồi vững trên ngôi vị Hoàng hậu hơn mười năm, sinh ra trưởng tử cho Hoàng đế, trước khi bà sinh ra Thái tử, trong cung không hề có một nữ tử nào mang thai.

Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương của mùa đông, Tần Thục Quân khẽ rùng mình, ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc Diệu càng thêm mê mang.

Cùng lúc đó, thái y từ Đông cung đi ra, đi theo phía sau một cung nhân, trằn trọc đi tới Phượng Nghi cung.

"Liễu thái y, hôm nay lại muốn làm phiền ngài tới bắt mạch cho nương nương.'' Đinh Lan bên cạnh Hoàng hậu nghênh đón, thái độ quen thuộc nói với Liễu thái y.

Liễu thái y chính là lão nhân của Thái y viện, ông am hiểu nữ bệnh, đặc biệt là thuật an thai.

"Đinh Lan cô nương, không biết gần đây bệnh đau đầu của Hoàng hậu nương có tái phát hay không?"


Hai người vừa đi vào trong, Liễu thái y vừa hỏi thăm.


Đinh Lan nhìn cung nhân đi theo phía sau khoảng cách không quá gần, liền tiến đến bên cạnh Liễu thái y, nhỏ giọng nói: "Nương nương đêm qua đau đầu suốt cả một đêm, hôm nay tâm tình cực kém, Liễu thái y đi vào nhớ chú ý một chút."


Liễu thái y trong nháy mắt liền đổ mồ hôi lạnh.


"Vâng vâng, tại hạ chắc chắn sẽ chú ý, đa tạ Đinh Lan cô nương nhắc nhở."


"Không cần, còn phải đa tạ Liễu thái y đã tận tâm chiếu cố muội muội ta."


Đinh Lan dứt lời, kéo dài khoảng cách.


Hai người đã đi đến tẩm cung, Đinh Lan tiến lên thông báo: "Nương nương, Liễu thái y đến rồi ạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK