Chỉ cần ba giây, Từ Hưởng Đông đã nghe máy.
Liễu Huyên mở loa ngoài ra cho mọi người cùng nghe.
Trầm Mạn đứng một bên, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, mặt mày hớn hở:
“Huyên Nhi, hóa ra người tặng con thạch anh chi luyến lại là Hưởng Đông sao. Hưởng Đông là một người đàn ông tốt, Huyên Nhi, con cần phải biết quý trọng cơ hội đấy.”
Trầm Mạn cố tình cao giọng, không quên trừng mắt liếc Nhạc Phong một cái. Nhạc Phong không có cửa so sánh với Từ Hưởng Đông, anh thua xa Hưởng Đông, Hưởng Đông từng nói rằng, nếu Hưởng Đông cưới vợ thì sẽ tự nguyện lấy hai ngàn vạn làm tiền sính lễ!
Đầu bên kia, Từ Hưởng Đông đang ngồi xổm bên đường lớn, cách đây không lâu, anh ta vừa mới nhận được điện thoại của nhà họ Nhạc, nhà họ Nhạc thông báo rằng bọn họ sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã tài trợ cho anh ta!
Lúc ấy Từ Hưởng Đông sắp điên luôn rồi, nếu không có nhà họ Nhạc ủng hộ, thì anh ta còn không bằng cái rắm! Sau này nhà họ Nhạc lại nói cho anh ta, lý do là vì anh ta chọc phải người không nên chọc.
Nhưng đến tận bây giờ, Từ Hưởng Đông vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã chọc phải ai!
“Hưởng Đông, em muốn hỏi anh một chút, đôi giày thạch anh chi luyến kia, giờ anh có thể mua hộ em một đôi nữa không?”
Liễu Huyên nhìn điện thoại hỏi.
Mặc dù Từ Hưởng Đông sắp điên lên rồi, nhưng đây là điện thoại của Liễu Huyên, anh ta vẫn cố gắng nặn ra vẻ tươi cười: “Huyên Nhi, em đang nói đến đôi giày hàng nhái ấy sao?”
“Hàng nhái?”
Liễu Huyên và Tiêu Ngọc Nhược liếc nhau. Chuyện này không có khả năng, hàng thật hàng giả hai người còn không phân biệt được sao?
“Đúng vậy, không phải anh đã tặng em một đôi giày ba mươi vạn tệ đúng không?”
Từ Hưởng Đông nói: “Nhưng đôi giày ấy chẳng phải đã bị thằng chồng rác rưởi của em ném rồi sao? Đôi giày ấy bây giờ vẫn còn đang ở nhà anh đây này, nếu muốn, để anh tặng lại cho em.”
Nghe những lời này, gương mặt xinh đẹp của Liễu Tuyên lộ vẻ mê mang!
Đôi giày thạch anh chi luyến mà mình đang đi, hóa ra không phải do Từ Hưởng Đông tặng sao? Trừ anh ta, làm gì có ai tặng mình một món quà trị giá ba nghìn vạn đâu?
Tắt điện thoại, Liễu Huyên nhớ tới ngày đó Nhạc Phong tặng quà cho mình, anh nói muốn tặng cho mình một đôi thạch anh chi luyến.
Nghĩ vậy, Liễu Huyên không nhịn được nhìn về phía Nhạc Phong.
Trong tay anh cầm một đôi đũa, người khác còn chưa động đũa, mà anh đã sắp ăn xong hai bát cơm. Nơi bàn anh ngồi, những người còn lại đều nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ, cách anh rất xa.
Liễu Huyên thở dài, không biết mình đang nghĩ linh tinh gì vậy, sao có thể là Nhạc Phong tặng được chứ? Đúng thật không có khả năng.
Nửa giờ sau, rốt cuộc Nhạc Phong cũng buông đũa xuống. Vừa lau miệng anh vừa nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhược.
Cô gái này cũng rất thú vị. Nhạc Phong thấy trên cổ tay cô ta có một chiếc vòng tay màu trắng. Không nói thì ai cũng biết, chiếc vòng tay này có giá trị không nhỏ, nhưng chắc cũng không có nhiều người biết, chiếc vòng tay này là đồ cổ chứ?
Nhà họ Nhạc cất giữ rất nhiều đồ cổ giá trị. Lúc Nhạc Phong sáu bảy tuổi, anh đã có thể phân biệt đồ cổ được rồi.
Sau này còn có nhà giám định bảo vật số một ở Hoa Hạ đến, là giáo sư Khang Liên Bình, cũng đến gia tộc làm khách. Nhạc Phong đã học tập với ông ấy hai tháng giám định bảo vật.
Vòng tay mà Tiêu Ngọc Nhược đang đeo, rất hài hòa tinh tế, hẳn đây là hàng thủ công. Hiện tại giá cả của nó ít nhất cũng có thể bán được hai ngàn vạn.
“Mọi người yên lặng một chút.”
Một lát sau, lão phu nhân rốt cuộc đi lên bục phát biểu, xem ra có vẻ bà đang rất vui.
“Mau, Huyên Nhi, con mau đến phát biểu vài câu đi, làm sao con có thể đàm phán thành công với công ty Tử Ngọc vậy?”
Lão phu nhân vừa ngồi xuống, liền gấp gáp hỏi.
Liễu Huyên xấu hổ đứng lên, im lặng một chút, sau đó mới mở miệng: “Con…sau khi con đến công ty Tử Ngọc, còn chưa kịp nói gì, ngay cả giám đốc cũng chưa được gặp, đã nhận được thông báo có thể ký hợp đồng được rồi.”
“Hả!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, toàn bộ hội trường đều thảo luận sôi nổi!
“Thì ra là Liễu Huyên còn chưa kịp làm gì, đã ký hợp đồng thành công sao?”
“Đúng vậy, còn tưởng bản lĩnh của cô ta cao lắm, ai ngờ chỉ là do may mắn mà thôi.”
Nghe thấy những tiếng thảo luận ấy, Liễu Chí Viễn cũng đứng lên, tiến lên từng bước nói: “Bà nội, trước kia con bị công ty Tử Ngọc đuổi ra, nhưng hôm nay Liễu Huyên vẫn đi, chắc hẳn công ty Tử Ngọc cảm nhận được thành ý của chúng ta, cho nên mới đồng ý hợp tác! Con dám chắc nếu hôm nay người đi đàm phán không phải là Liễu Huyên, mà là một người khác thì cũng có thể thành công!”
Liễu Chí Viễn nói như vậy, ý là gì ai cũng hiểu được, anh ta chính là muốn cướp được một phần công lao.
Nhưng từ trước đến nay lão phu nhân vẫn luôn cưng chiều anh ta, nghe anh ta nói vậy cũng gật đầu nói: “Huyên Nhi, phần công lao này cũng không thể chỉ tính cho một mình con được, Chí Viễn cũng đã góp sức một phần nữa.”
Nghe lão phu nhân nói thế, Liễu Chí Viễn nở nụ cười đắc ý, cúi người chín mươi độ, nói: “Bà nội, Chí Viễn là người của nhà họ Liễu, con cam tâm tình nguyện chịu khó chịu khổ! Con nghe nói công ty Tử Ngọc gần đây mới có một người mới, tên là Lý Thấm. Cô ta rất xinh đẹp. Con đoán chắc chắn là công ty sắp lăng xê cô ta lên. Nếu nhiệm vụ này được giao cho nhà họ Liễu chúng ta, thì chúng ta có thể kiếm về một khoản tiền lớn! Ngày mai con tình nguyện thay mặt nhà họ Liễu, đi đến công ty Tử Ngọc để đàm phán!”
“Được!”
Lão phu nhân gật đầu, khen ngợi vài câu: “Không uổng công bà nội luôn thương yêu con!”
Liễu Huyên và Trầm Mạn liếc nhau, trong lòng có chút khó chịu. Không phải lý do gì khác, rõ ràng lần tụ họp này là để ăn mừng cho thành công của Liễu Huyên, nhưng tất cả danh tiếng lại bị Liễu Chí Viễn cướp mất. Hiện tại công ty Tử Ngọc và nhà họ Liễu đã sắp đàm phán thành công rồi, ngày mai Liễu Chí Viễn lại đi bàn bạc lần nữa, nhất định là sẽ thành công. Đến lúc đó tất cả công lao chẳng phải sẽ tính lên Liễu Chí Viễn hết sao?
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng Liễu Huyên cũng không nói gì. Dù sao lão phu nhân cũng rất thích Liễu Chí Viễn.
“Ha ha, mọi người mau ăn uống nhiều vào, bữa cơm này do tôi mời!” Liễu Chí Viễn cười lớn, vui vẻ hô to.
“Phục vụ, đến đây, rót rượu!” Liễu Chí Viễn lớn giọng gọi.
Chỉ một lát sau, có hai nhân viên mặc sườn xám, mang thực đơn đến.
“Xin chào tiên sinh, đây là thực đơn của chúng tôi, xin hỏi mọi người muốn gọi loại rượu nào?”
Liễu Chí Viễn vung tay lên, nhân viên phục vụ cũng rất vui vẻ, lập tức hưng phấn nói: “Không cần xem thực đơn! Cứ đem loại rượu đắt nhất mà khách sạn có ra đây, mỗi bàn một chai! Nhớ rõ, là loại đắt nhất!”
Một lát sau, một hàng nhân viên bưng rượu đến. Liễu Chí Viễn giơ chén rượu lên, cười lớn nói: “Hôm nay mọi người không say không về nha, đến, tôi kính tất cả mọi người một ly.”
Bây giờ địa vị của Liễu Chí Viễn ở nhà họ Liễu đã rất cao. Ai cũng muốn nịnh bợ anh ta, mọi người đều nâng ly rượu lên.
Rượu đã rót ba lần, đồ ăn đã ăn hơn năm món. Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, Liễu Chí Viễn say khướt khoát tay, gọi nhân viên phục vụ đến.
“Thanh toán cho tôi. Quẹt thẻ!”
Lúc này Liễu Chí Viễn đang ngồi ngay bên cạnh Tiêu Ngọc Nhược. Anh ta cảm thấy mình rất đẹp trai khi đem thẻ ra, còn cố tình nói thật to, anh ta vừa nói vừa nhìn Tiêu Ngọc Nhược. Ai lại không muốn khoe khoang trước mặt người đẹp cơ chứ?
Nhìn thấy Liễu Chí Viễn đem thẻ ra, có không ít người kinh ngạc hô thành tiếng.
Thẻ bạch kim của ngân hàng Tử Tinh!
Những người có thẻ của Tử Tinh, giá trị con người ít nhất cũng một trăm vạn. Mà thẻ hoàng kim đòi hỏi trong thẻ phải có năm trăm vạn! Còn thẻ hoàng kim trong thẻ bắt buộc phải có một ngàn vạn trở lên!
Toàn bộ tài sản của Liễu Chí Viễn chắc cũng tầm ba ngàn vạn. Nhưng người làm kinh doanh, thẻ của bản thân sẽ không có quá nhiều tiền. Bởi vì khi làm việc kinh doanh, có tiền người ta sẽ mang đi đầu tư, rất ít khi giữ tiền mặt lại.
Một ngàn vạn tiền mặt này của Liễu Chí Viễn, anh ta đã tích góp rất nhiều năm, mà cái thẻ này, đúng ngày hôm qua anh ta mới đủ tiền để làm, đương nhiên phải lấy ra khoe khoang rồi.
Quả nhiên, nhìn thấy thẻ của Liễu Chí Viễn, ngay cả Tiêu Ngọc Nhược cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn vài lần.
Tất cả tài sản của nhà họ Tiêu cộng lại chắc cũng có hơn hai mươi triệu. Nhưng dù sao đây cũng là tiền của bố cô ta. Tuy nói Tiêu Ngọc Nhược là người giàu có, nhưng số dư trong thẻ cô ta cũng chỉ có chừng một ngàn vạn. Cô ta muốn mua thạch anh chi luyến còn phải xin bố bán một ít đồ cổ để lấy tiền mặt.
Vẻ mặt Liễu Chí Viễn vô cùng đắc ý, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhược nhìn mình mấy lần, trong lòng anh ta rất hưng phấn.
Anh ta nhìn phục vụ nói: “Hôm nay những bàn này đều do tôi mời. Trừ bàn của tên kia!”
Vừa dứt lời, Liễu Chí Viễn chỉ vào bàn của Nhạc Phong. Những người ngồi ở bàn này, địa vị ở nhà họ Liễu đều rất thấp, Liễu Chí Viễn cũng không sợ đắc tội với họ.
“Nhạc Phong, mày biết vì sao tao không trả tiền cho bàn của mày không?’
Liễu Chí Viễn đứng lên, nhìn Nhạc Phong nói: “Là vì vừa nãy mày không chịu nhường chỗ cho tổng giám đốc Tiêu! Mày có quá nhiều tật xấu! Sao mày không khóc hay đái ra một bãi mà soi gương xem mình là kẻ như thế nào, nhìn bộ dạng hèn hạ ấy của mày lại dám ngồi ở đây à? Mày khiến tổng giám đốc Tiêu mất hứng, cho nên tao phải thay mặt Tổng giám đốc Tiêu trút giận lên mày.”
Nói đến đây, Liễu Chí Viễn nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhược: “Tổng giám đốc Tiêu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cô xả giận! Bữa cơm này mỗi một bàn cũng phải tốn hết một vạn, số tiền này chắc chắn Nhạc Phong không trả nổi.”
Tiêu Ngọc Nhược không nói gì, chỉ cười nhạt.
Nhân viên phục vụ lấy thẻ của Liễu Chí Viễn, anh ta nhìn Tiêu Ngọc Nhược nói: “Tổng giám đốc Tiêu, cô yên tâm, không phải cô thích thạch anh chi luyến sao, bạn bè của tôi có rất nhiều, tôi có thể nhờ họ nghe ngóng xem có thể nhờ ai mua được không!”
Đúng là diễn quá đạt rồi, mặc dù Liễu Chí Viễn đúng là quen biết không ít người, nhưng đám bạn bè kia của anh ta mà muốn mua được thạch anh chi luyến thì quả thật đó là hoang tưởng.
“Cảm ơn.”
Tiêu Ngọc Nhược lịch sự nở nụ cười, khẽ gật đầu một cái.
Lúc sau, hai người phục vụ bước nhanh đi đến trước mặt Liễu Chí Viễn, cúi người một cái.
“Xin lỗi tiên sinh, số dư trong thẻ của ngài không đủ.”
Liễu Chí Viễn cực kỳ giận dữ nói: “Cô đang nói đùa với tôi sao? Trong thẻ của tôi có một ngàn một trăm vạn, mà cô lại nói với tôi là số dư không đủ?”
“Xin lỗi tiên sinh, hóa đơn lần này là ba nghìn tám trăm hai mươi sáu vạn.”