• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, không đem thẻ ngân hàng, lý do hay đấy!” Liễu Chí Viễn cười phá lên, nhìn về phía Thẩm Man: “Dì Thẩm Man à, dì cũng không mang sao?”

 

“Ừm…”

 

“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh đều cười thành tiếng, một người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Nhạc Phong chắc chắn cũng không mang rồi. Cả nhà ba người này, chắc chắn là đến để ăn chực rồi!”

 

Liễu Huyên cắn chặt môi, có chút lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng chính vào lúc này, Nhạc Phong bước về phía trước một bước.

 

“Tôi có đem theo thẻ, chỉ có điều…”

 

Vẫn chưa nói xong, trong phút chốc Liễu Chí Viễn đã lấy thẻ từ trong tay Nhạc Phong, đưa cho nhân viên phục vụ: “Nào nào nào, xem thử trong thẻ này, có đủ ba mươi vạn không!”

 

Liễu Huyên sốt ruột đến mức giậm chân. Mỗi ngày cô chỉ cho anh 200 tệ tiền tiêu vặt, thẻ của anh làm sao có ba mươi vạn được?

 

Đây chẳng phải là muốn làm anh mất mặt trước mọi người sao!

 

Liễu Huyên có thể nhìn ra được, mọi người xung quanh đều đang nhịn để không cười ra tiếng, chờ đợi xem trò cười.

 

Những cũng vào lúc này, ai cũng không chú ý đến, Tiêu Ngọc Nhã từ từ đứng dậy, vẻ mặt rạng ngời, đẹp đến mức kinh ngạc: “Tôi… tôi không nhìn nhầm chứ? Ngân hàng Tử Tinh, thẻ đen?!”

 

Vốn dĩ khách sạn đang ngập tràn tiếng cười chế giễu, lúc này lại im lặng như tờ.

 

Một câu nói của Tiêu Ngọc khiến tất cả mọi người bất động!

 

Chiếc thẻ này rất đẹp, toàn bộ đều là màu đen, trên mặt có nạm chữ bằng vàng, khắc một viên kim cương. Góc bên phải của chiếc thẻ, hai chữ được viết một cách lưu loát sinh động: Nhạc Phong.

 

Là thẻ đen của ngân hàng Tử Tinh đó!!

 

Thẻ đen là khái niệm như thế nào?! Thẻ bạch kim của Liễu Chí Viễn, phải có mười vạn tệ tiền gửi tiết kiệm.

 

Bên trên thẻ bạch kim, còn có thẻ kim cương. Điều kiện thấp nhất phải có một trăm vạn tệ tiền tiết kiệm.

 

Bên trên thẻ kim cương, còn có thẻ chí tôn, tiền trong tài khoản không được ít hơn năm trăm vạn tệ!

 

Cao cấp nhất chính là thẻ đen, cần phải có một nghìn vạn tệ tiền tiết kiệm đó!

 

Cả thành phố Đông Hải này, e là còn không vượt quá ba cái! Trong số những người ở đây, sợ là không ai có thể có được!

 

Liễu Huyên và Thẩm Man cũng ngẩn người, không nói ra được một câu!

 

“Đây…đây là mô hình dán lên phải không?” Không biết là ai trong đám đông, đột nhiên nói ra câu này.

 

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều thở hắt ra một cái. Chắc chắn là mô hình dán lên rồi! Cái người nghèo kiết xác này, sao có thể có thẻ đen được chứ.

 

“Ha ha, Nhạc Phong, con người cậu cũng thật là buồn nôn quá.” Liễu Chí Viễn cười to thành tiếng: “Nghèo khổ thì không nói làm gì, lại còn giả vờ mình là người có tiền.”

 

Nhạc Phong không nói gì, chỉ cười.

 

Lúc này, Liễu Huyên cũng đi về phía trước, cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đã cầm thẻ đi rồi. Nhịn không được thấp giọng hỏi: “Nhạc Phong, sau khi về nhanh chóng bóc cái mô hình ra, anh có thấy mất mặt không hả? Còn nữa, anh… trong thẻ anh tiền có đủ không?”

 

“Đủ mà, mỗi ngày em đều cho anh tiền tiêu vặt, anh không tiêu, còn khoản tiền tiết kiệm lúc trước của anh nữa, chắc chắn đủ.” Nhạc Phong nói.

 

Ha ha ha ha!

 

Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy rồi, lại là một trận cười phá lên.

 

Sau khi thanh toán xong, người của Liễu gia đều đã rời đi, Ngô Đắc Đạo lén lút kéo cánh tay Nhạc Phong, kéo anh đi về phía xe.

 

“Cậu hai, cuối cùng tôi cũng gặp được anh rồi…” Ngô Đắc Đạo rất phấn khích, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhạc Phong.

 

“Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?”

 

“Tôi đưa cậu đi gặp vài người, bọn họ đều rất muốn gặp cậu!” Ngô Đắc Đạo phấn khích đến nỗi run cả tay: “Cậu nhất định phải đi với tôi…”

 

“Được rồi được rồi, tôi đi cùng anh, anh chú ý lái xe đi.”

 

Mẹ nó, anh ta kích động đến vậy sao? Vô lăng đều cầm không vững nữa rồi.

 

Chiếc xe lướt nhanh, dừng trước cửa một quán bar.

 

Quán bar xa hoa nhất thành phố Đông Hải, Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.

 

Cũng có thể nói như thế này, nếu như hai người đến đây chơi, một buổi tối ít nhất phải tiêu một vạn tệ!

 

Quán bar có rất nhiều xe sang đỗ trước cửa, những người đến đây chơi, dù ít dù nhiều cũng có chút tài lực.

 

“Đến nơi thế này làm gì?” Sau khi xuống xe, Nhạc Phong hỏi.

 

Những nơi như thế này ồn ào quá, anh thật sự không thích.

 

“Cho cậu một bất ngờ!” Ngô Đắc Đạo cười đến nỗi híp chặt mắt: “Cậu hai, chủ của quán bar này cũng là người mà cậu quen biết, Hướng Nhật Nguyệt.”

 

Hướng Nhật Nguyệt?

 

À, nhớ ra rồi. Lúc đó anh ta vẫn còn là một nhân viên bình thường. Sau đó Nhạc Phong lại cảm thấy anh ta rất có đầu óc, rất có tài năng, liền cho anh ta lên chức giám đốc. Anh ta làm được hai năm, tiết kiệm được một khoản tiền, sau đó thì tự đi khởi nghiệp rồi.

 

Không ngờ rằng quán bar sang trọng này là do anh ta mở lên. Hướng Nhật Nguyệt này đúng là không làm người khác thất vọng mà.

 

“Cậu hai, anh vào trước đi, chờ tôi ở phòng số 888.” Ngô Đắc Đạo nói một tràng dài: “Tôi và Hướng Nhật Nguyệt sẽ đi chuẩn bị bất ngờ cho cậu, bất ngờ này, cậu nhất định sẽ rất thích!”

 

Chưa chờ Nhạc Phong kịp trả lời, Ngô Đắc Đạo liền rời đi.

 

Nhạc Phong thở dài một tiếng, vẫn phải bước vào, haizz.

 

Chẳng trách Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ nổi như vậy, ngay cả nhân viên đón khách, cũng xinh đẹp ngời ngời.

 

Nhạc Phong cười bước vào, liền nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ loa truyền đến.

 

Quán bar rất náo nhiệt, không thiếu những nam thanh nữ tú, trên khán đài lắc lắc cơ thể…

 

Cmn, tôi thật sự già rồi, những nơi như thế này không phù hợp với tôi…

 

“Ai yô? Tôi không nhìn lầm chứ, đây không phải là tên phế vật Nhạc Phong sao?”

 

Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau, ý thức được liền ngoái đầu lại nhìn, lập tức sững sờ.

 

Đằng sau anh, có một người con gái rất xinh đẹp. Mặc quần bò bó sát, vô cùng gợi cảm. Đây không phải là Triệu Lộ sao?

 

“Sao lại gọi tôi như vậy? Không gọi bố nữa à?” Nhạc Phong cười híp mắt, đáp.

 

“Anh!!” Triệu Lộ cắn chặt môi, hôm nay cô ta rất vui, hẹn được một khách hàng lớn! Nếu như có thể ký được hợp đồng với vị khách này, bản thân cô ta ít nhất phải kiếm được một trăm vạn tiền lợi nhuận.

 

Vì thế hôm nay, cô ta hẹn khách đến đây, chuẩn bị uống vài ly thì sẽ ký hợp đồng.

 

Nào ngờ lại gặp Nhạc Phong!

 

“Với bộ dạng nghèo kiết xác này của anh, cũng có thể đến những nơi thế này à?” Triệu Lộ nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá: “Một ngày hai trăm tệ tiền tiêu vặt, tiết kiệm một năm, sau đó đến đây chơi một lần à, có thú vị không?”

 

“Chán ngắt.” Nhạc Phong cười haha: “Tôi chỉ muốn biết, một tiếng “bố” này cô bao giờ mới gọi?”

 

Cũng vào lúc này, một người có thân hình vạm vỡ đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Triệu Lộ, nói: “Chị Lộ, người này là ai? Nói chuyện không biết phải trái phép tắc là gì, có cần tôi dạy cho cậu ta một bài học không?”

 

Triệu Lộ cười một tiếng, nói: “Nhạc Phong, có biết vị bên cạnh tôi là ai không? Anh ấy là đội trưởng đội bảo vệ của Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ. Nếu như tôi bảo anh ấy đá anh ra ngoài, anh có khóc không?”

 

Không sai, người thân hình vạm vỡ này chính là khách hàng của cô ta, Chung Hạo Nhiên!

 

Đội trưởng đội bảo vệ chỉ là một tên gọi, người cần hiểu thì sẽ hiểu, anh ta là vệ sĩ ở đây.

 

Suy cho cùng những nơi như thế này, chuyện rắc rối thì không thiếu. Ở thành phố Đông Hải này, Chung Hạo Nhiên cũng được xem là có tiếng, có 20 30 anh em bên mình.

 

“Thằng nhãi con, nghe thấy gì chưa? Tự mình cút đi.” Chung Hạo Nhiên bước lên trước, mở miệng nói bằng giọng khinh thường.

 

Mẹ nó chứ, nhân viên đón khách bị làm sao vậy? Ngay cả tên tiểu tử nghèo kiết xác này cũng cho vào. Tên này ăn mặc lôi thôi lếch thếch, chắc là lương cũng không nổi hai nghìn tệ, lại còn dám đến đây?

 

Nhạc Phong chỉ cười, cũng không để ý đến anh ta, trực tiếp đi về phòng 888.

 

Tất cả phòng ở đây đều là phòng kính trong suốt. Mà phòng 888 này nằm ở giữa trung tâm, từ bên ngoài liền có thể nhìn thấy bên trong nguy nga lộng lẫy, giống hệt ở hoàng cung.

 

“Con mẹ nó, mày đứng lại cho tao!”

 

Chung Hạo Nhiên thấy anh đi vào phòng 888, bỗng hùng hồn gọi với lại. Đã chắc chắn rồi, thằng nhóc này đúng là đến kiếm chuyện!

 

Phòng 888, tất cả những đồ dùng bên trong đều được mạ vàng sáng bóng, mà giá của phòng này, một tiếng tám mươi vạn tệ!

 

Lúc đó Nhạc Phong đã ngồi bên trong, lại còn vừa cầm cốc trà, đang định uống.

 

Ha ha ha! Phen này Nhạc Phong xong đời rồi!

 

Trong lòng Triệu Lộ vui chứ, Nhạc Phong này có phải bị ngốc rồi không? Loại phòng như vậy, một đứa ở rể phế vật như anh ta có thể ngồi sao?

 

Lúc nãy khi đang nói chuyện với Chung Hạo Nhiên, có nghe anh nói vài câu về phòng này. Nghe nói, căn phòng này đã nửa năm không có ai vào rồi, vì quá đắt!

 

Chung Hạo Nhiên đã nhận ông chủ là bố nuôi, nhưng căn phòng này ngay cả anh cũng không được phép tùy tiện bước vào.

 

“Con mẹ mày chứ, mày điếc à? Không nghe thấy tao nói gì à?” Chung Hạo Nhiên gào lên một tiếng, bước nhanh về phía trước, túm lấy cổ áo Nhạc Phong.

 

Ha ha, nữ thần Triệu Lộ đang ở đây, nếu đánh thằng nhóc này một trận trước mặt cô ấy thì sẽ rất oách nhỉ?

 

Chung Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa gào lên. Sau đó nhìn thấy hơn 20 người, thân hình lực lưỡng, trong phút chốc đã vào đầy phòng. Đều là bảo vệ ở đây.

 

“Anh Hạo Nhiên, có chuyện gì vậy?” Đám người này hừng hực khí thế.

 

Chung Hạo Nhiên nhìn về phía Triệu Lộ, cười lên một tiếng, đáp: “Triệu tiểu thư, cô định xử lý thằng nhóc này thế nào đây?”

 

Triệu Lộ nhìn Nhạc Phong, anh ta vẫn trưng ra bộ dạng như không có chuyện gì. Nhìn thấy anh ta như vậy, Triệu Lộ càng bực mình!

 

Cô ta giậm giậm chân, giẫm lên đôi giày cao gót, nói: “Bảo anh ta gọi tôi một tiếng mẹ, sau đó vứt anh ta ra ngoài đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK