Phía bên kia, ở công ty Vân Sơ.
Vừa họp cổ đông xong, Liễu Huyên ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy nhân viên nữ đang vừa nói vừa cười nhìn điện thoại di động.
Trong giờ làm việc không lo làm việc, sao cô có thể để yên được? Liễu Huyên bước lên trước, vừa chuẩn bị nói thì thấy điện thoại của họ đang phát một video, người bị quay là Nhạc Phong!
“Xe điện anh em, cậu yên tâm, thù này tôi nhất định sẽ báo cho cậu..”
Trong video, Nhạc Phong vừa vỗ vừa sờ xe điện, khuôn mặt thương tâm muốn chết.
“Ha ha, người này vui tính quá, đây là ai vậy?”
“Cô không biết ư? Là chồng của tổng giám đốc Liễu đó.”
“À? Không phải là đồ vô dụng Nhạc Phong chứ? Tôi sớm nghe nói chị Huyên gả cho một tên vô dụng..”
Mấy cô gái vừa nói vừa cười. Trong đó có một người đứng lên, quơ chân múa tay nói: “Các cô có chỗ không biết, sáng nay lúc tôi đi làm, nghe tên Nhạc Phong đó nói, sẽ mua cho Liễu tổng một đôi Thủy Tinh Chi Luyến!”
“Ha ha ha, đây quả thực là một trò đùa lớn!”
“Đúng vậy, cô xem bộ dạng anh ta nghèo hèn thế kia, xe điện hỏng thì đau lòng như vậy, một đôi Thủy Tinh Chi Luyến ba nghìn vạn, đủ để hắn kiếm mấy đời!”
Các cô thảo luận sôi nổi, thế là ngay lúc này, một trong số mấy người đó quay đầu lại, đúng lúc thấy Liễu Huyên ở đằng sau. Ngay lập tức, bọn họ đỏ mặt, thay đổi trong nháy mắt.
“Xin lỗi Liễu tổng, chúng tôi đi làm việc đây…”
Liễu Huyên cắn chặt môi, cô có cảm giác mặt mũi của mình sắp bị mất hết! Cô thân là tổng giám đốc, cũng khó tránh khỏi cảm giác đỏ mặt, lúc này không muốn đi ra ngoài ăn cơm nữa, đem mình nhốt trong văn phòng, đôi mắt nhịn không được ửng hồng.
Phía bên kia, Nhạc Phong vừa cười vừa đi về nhà. Sau khi tham gia buổi họp lớp, anh mới quay về nhà thay quần áo mới.
Vốn dĩ tâm tình khá tốt, nhưng vừa mở cửa vào nhà, bỗng nhìn thấy Thẩm Mạn ngồi trên sô pha, chân trái gác lên chân phải, lạnh lùng nhìn anh: “Nhạc Phong, cậu trở về rất đúng lúc, mau lại đây.”
Nhạc Phong ở rể ba năm, rất sợ bà ta.
“Nhạc Phong, cậu dọn dẹp đồ đạc một chút, ngày mai đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, sau đó dọn ra khỏi đây.” Thẩm Mạn lạnh lùng nói.
“Dì, thật ra.. thật ra con thực sự thích Huyên Nhi..” Nhạc Phong cúi đầu nói. Sau ba năm ở đây, anh khẳng định mình có tình cảm với Liễu Huyên.
Nghe vậy, Thẩm Mạn đập bàn, đứng lên đi đến bên cạnh Nhạc Phong: “Cậu thích con gái của tôi? Cậu lấy cái tư cách gì để thích? Tôi nhịn cậu ba năm, mỗi ngày ngoài làm việc nhà ra, cậu còn có thể làm gì? Cậu có xứng với con gái tôi không? Cậu có biết con gái tôi có bao nhiêu người đang theo đuổi không, Vừa nãy Từ Hướng Đông gọi điện cho tôi, nói chỉ cần con gái tôi đồng ý kết hôn với cậu ta, thì sẽ lấy ra hai nghìn vạn làm sính lễ”
Hai nghìn vạn làm sính lễ? Nhạc Phong khẽ cười, Từ Hướng Đông thuộc chi thứ của gia tộc họ Nhạc, cũng là con trai của dì anh. Tiền đầu tư vào công ty của Từ Hướng Đông, tất cả đều do Nhạc gia tài trợ. Vừa rồi anh đã gọi điện thoại cho gia tộc, không đến hai tư giờ, Từ Hướng Đông chỉ còn hai bàn tay trắng. Hắn lấy đâu ra hai nghìn vạn?
“Dì, con sẽ không đi. Có thể ly hôn, nhưng với điều kiện Liễu Huyên phải tự nói với con.” Nhạc Phong vừa nói xong, liền quay đầu ra khỏi phòng.
“Mày là cái thá gì! Mau trở về cho tao!” Thẩm Mạn tức giận dậm chân, đi giày cao gót đuổi theo, nhưng Nhạc Phong đã đi xa.
Chạng vạng tối, tại công ty Vân Sơ.
Liễu Huyên tự nhốt bản thân trong văn phòng một ngày. Đoạn video của Nhạc Phong vô cùng hot trong công ty, trở thành đối tượng cho mọi người cười nhạo.
Liễu Huyên thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài, rồi nói với nhân viên trong công ty: “Được rồi, tan việc đi.”
“Liễu tổng, cô có chuyển phát nhanh.”
Trước quầy lễ tân có người cầm một cái hộp đi tới, đưa cho Liễu Huyên.
Thấy cái hộp này, một tiếng cảm thán vang lên! Cái.. cái này cũng quá xa hoa rồi nhỉ? Một hộp chuyển phát nhanh lại được mạ vàng toàn bộ?
“Woa, đây mà là chuyển phát nhanh à?”
“Đúng vậy chị Huyên, đây là lần đầu tiên em thấy hộp chuyển phát nhanh được mạ vàng!”
“Chị Huyên, nhất định là ai đó tặng quà cho chị, chị Huyên mau mở ra nhìn xem sao.”
Đừng nhìn Liễu Huyên bình thường rất nghiêm khắc, nhưng quan hệ của cô với nhân viên trong công ty vô cùng tốt. Ngay lúc này, tất cả mọi người đều tò mò, dường như tất cả nhân viên trong công ty đều vây xung quanh xem.
Liễu Huyên cũng rất buồn bực, cô không bao giờ mua đồ trên mạng thì lấy đâu ra chuyển phát nhanh? Nhưng thấy mọi người xung quanh đều có hứng thú, Liễu Huyên khẽ cười, cầm cái hộp này chậm rãi mở ra.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều choáng váng! Đoán chừng im lặng hơn mười giây, toàn bộ nhân viên đều chấn động!
“Đây.. đây là.. Thủy Tinh Chi Luyến?!”
“Không thể nào! Đây là bản giới hạn, cả thế giới chỉ có chín mươi chín đôi, Thủy Tinh Chi Luyến được bán đấu giá đến ba nghìn vạn?!”
“Đẹp quá đi! Này.. chị Huyên, chị sướng thật đó!”
Từng tiếng bình luận truyền đến, Liễu Huyên hiện tại không nói nên lời! Đối với đôi giày này, cô đã thích rất nhiều năm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ để cô kết luận, đôi giày trước mắt này, tuyệt đối là hàng thật!
Sao có thể! Liễu Huyên ngỡ ngàng lui về phía sau một bước, cô cảm giác như mình đang nằm mơ. Chẳng lẽ là.. chẳng lẽ là Từ Hướng Đông bán công ty để mua cho cô đôi giày này? Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Huyên vô cùng cảm động. Tối nay họp thường niên, đi Thủy Tinh Chi Luyến nhất định sẽ trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
—
Ở thành phố Đông Hải, tại KTV Thịnh Thế.
KTV này là nơi ăn chơi nổi tiếng của thành phố Đông Hải. Mức phí ở đây rất cao, những người tới đây đều là những người có máu mặt, ngoài cửa toàn là siêu xe. Lần họp lớp này là ở đây.
Nhạc Phong lái một chiếc xe điện mới mua, huýt sáo dừng ở cửa. Ban đầu anh muốn mua một chiếc xe hơi, nhưng chứng minh thư của anh đã đưa cho trưởng họ rồi, chỉ có thể mua tạm xe điện. Ha ha, anh vô cùng vui mừng chỉ muốn gặp các anh em cấp ba ngay bây giờ.
Kết quả vừa mới dừng xe lại, đã nghe thấy một trận tiếng còi xe ing ỏi.
“Nhường chỗ một chút đi?! Cái xe điện hỏng còn chiếm diện tích ở đây?”
Một chiếc BMW 5 series đậu ở bên cạnh, một người đàn ông ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, chỉ vào Nhạc Phong kêu lên.
Người đàn ông kia với Nhạc Phong bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sững sờ!
“Lớp trưởng?!” Nhạc Phong lập tức chạy tới. Người trong xe đúng là lớp trưởng hồi cấp ba, Triệu Sơn Hà.
“Nhạc Phong? Sao lại sa sút thành như vậy?” Triệu Sơn Hà bước xuống xe, nhìn Nhạc Phong từ trên xuống dưới cười khẩy một tiếng, sau đó nhanh chân đi vào KTV.
Nhạc Phong có chút xấu hổ, định tiến lên trả lời, nhưng Triệu Sơn Hà không thèm để ý đến anh. Hai người một trước một sau đi vào KTV. Lúc này các bạn học đều đã đến đông đủ, cửa phòng vừa mở ra, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.
“Mẹ nó, lớp trưởng bây giờ sao lại đẹp như vậy? Người thành công đó!”
Hộp đêm lập tức náo nhiệt lên. Tất cả đều vây xung quanh Triệu Sơn Hà.
Thật ra Triệu Sơn Hà mặc một bộ âu phục, nhìn qua trông rất có giá trị. Chủ yếu chính là trong tay anh ta còn cầm chìa khóa xe BMW.
Mà Nhạc Phong bên cạnh, quần áo trên người toàn là đồ vỉa hè, trong tay cầm chìa khóa xe điện, giống y như chàng trai đưa cơm hộp. Lúc này không một ai để ý đến anh, điều đó khiến anh có chút xấu hổ.
Nhạc Phong không thèm để đến chuyện đó nữa, anh đảo mắt nhìn xung quanh, nhiều năm không gặp, nũe sinh trong lớp, ai cũng xinh đẹp hơn đó. Nhưng mà đẹp nhất vẫn là Lý Thấm.
Lý Thấm là nữ thần của lớp, cô thường mặc quần jean, dáng người cân đối, trông rất đẹp.
Mấy năm không gặp, Lý Thấm đã thêm vài phần trưởng thành, dịu dàng quyến rũ. Lúc này cô mặc quần jean bó sát người, khỏi nói quyến rũ cỡ nào.
Triệu Sơn Hà cũng liếc mắt một cái đã chú ý tới Lý Thấm, lúc ấy đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: “Lý Thấm, cậu thật xinh đẹp, cậu có bận gì không?”
Không đợi Lý Thấm lên tiếng, một nữ sinh bên cạnh giành nói trước: “Lớp trưởng, cậu có điều không biết đó, bây giờ Lý Thấm rất lợi hại, sớm đã trở thành một minh tinh! Nghe nói cậu ấy ký hợp đồng với công ty Tử Ngọc.”
“Ồ..!”
Một trận ồ lên, cả thành phố Đông Hải ai không biết công ty Tử Ngọc? Mấy minh tinh hạng nhất đều ở dưới trướng công ty đó!
Nghiêm túc mà nói, Lý Thấm quá xinh đẹp, cô gái này nhan sắc cũng không thua kém minh tinh hạng nhất chút nào.
Vừa nghe thấy công ty Tử Ngọc, Nhạc Phong lập tức có hứng thú, công ty này bắt đầu từ ngày mai sẽ thuộc về anh đó. Nghĩ vậy, Nhạc Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Lý Thấm, đang chuẩn bị nói vài câu với cô, kết quả vừa ngồi xuống đã thấy Lý Thấm nhăn mày, khinh thường đánh giá Nhạc Phong: “Cậu đừng ngồi ở đây được không?”
“À?” Nhạc Phong chậm rãi đứng lên: “Chỗ này có người rồi sao?”
“Không có ai, nhưng tôi không muốn cậu ngồi bên cạnh.” Lý Thấm lạnh lùng nói: “Nhạc Phong, cậu tới đây tham gia họp lớp, không thể đổi một bộ quần áo khác à, mặc hàng vỉa hè, cậu có thấy bẩn không?”