• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Sợ Hãi, Sẽ Không Tha Cho Cô.

Kỳ Thiếu Cẩn lái xe đến bờ biển, kéo Cố Nhược Hy xuống xe, đi thẳng về phía bờ biển cuộn sóng.

“Kỳ Thiếu Cẩn! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Nước biển đã qua đến đầu gối, Kỳ Thiếu Cẩn vẫn đi về phía trước, hoàn toàn không định dừng lại. Cố Nhược Hy liều mình giãy dụa, muốn giãy thoát khỏi sự kìm cặp của anh ta, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì với anh ta.

Lúc nước biển lên đến eo, Kỳ Thiếu Cẩn mới dừng lại, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy mặt trắng như giấy, anh ta cười tà, khẽ nói.

“Sợ chưa?”

Cố Nhược Hy căm hận trừng anh ta.

Gió biển gào thét, nước biển cuộn trào. Cố Nhược Hy yếu ớt đứng không vững được, chỉ đành nắm lấy tay của Kỳ Thiếu Cẩn không buông.

“Cuối cùng cô cũng biết sợ rồi.” Kỳ Thiếu Cẩn cúi đầu nhìn hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay mình, hình như rất hài lòng, lại như rất bất mãn.

Cố Nhược Hy không nói gì, chỉ kinh hãi nhưng lại quật cường mà nhìn anh ta.

Kỳ Thiếu Cẩn bị ánh mắt quật cường của cô chọc giận, hét lớn cùng gió biển: “Cô không sợ thì tôi sẽ ném cô vào biển nuôi cá!”

Cố Nhược Hy nhìn thấy rõ ràng bão táp trong mắt anh ta. Cô quả thực rất sợ.

Kỳ Thiếu Cẩn vốn định đợi cô hèn hạ cầu xin, nhưng cô lại không ho he, liền đẩy mạnh cô vào trong biển.

Nước biển ập đến, Cố Nhược Hy hoảng loạn khua tay múa chân, nhưng càng gấp gáp thì càng không thể đứng dậy khỏi mặt nước. Ngay lúc cô sắp ngạt thở thì Kỳ Thiếu Cẩn kéo cô ra.

Anh ta nhìn Cố Nhược Hy cả người ướt sũng, nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo trắng đến trong suốt của cô, dưới ánh nắng đỏ máu thì càng thêm trong suốt, như một con búp bê sứ dễ vỡ…

Anh ta hơi ngẩn ra, cảm giác không rõ bỗng xẹt qua nơi tim.

Lập tức anh ta cười tà ác: “Cô có phải rất sợ không? Sợ tôi sẽ dìm chết cô, hủy xác?”

Anh ta cảm thấy nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Cố Nhược Hy, có lẽ rất sung sướng, rất giải hận, nhưng sự bực bội nơi khóe mắt lại không tan đi.

Cố Nhược Hy trừng mắt với anh ta, ánh mắt lạnh buốt, không còn sự sợ hãi và hoảng loạn lúc nãy, chỉ còn toàn phẫn nộ.

“Tên điên! Đồ điên!” Cô hét lớn lên.

“Đúng! Tôi chính là kẻ điên! Đây chính là kết cục của việc đắc tội với tôi, Cố Nhược Hy.”

“Vì Lâm Hâm?” Cố Nhược Hy đột nhiên cười lên: “Kỳ đại thiếu vì người phụ nữ mình yêu, đúng là không gì không làm được! Nếu anh muốn mượn điều này khiến tôi sợ hãi, khiến tôi tuyệt giao với bạn của tôi thì tôi nói cho anh biết, không thể nào!”

“Cố Nhược Hy, cô không sợ tôi giết chết cô!” Kỳ Thiếu Cẩn không ngờ cô còn dám lớn tiếng như vậy. Dùng lực kéo lại đẩy cô xuống biển lần nữa, ép đầu cô xuống, nhìn cô liều mạng giãy dụa trong nước, anh ta sung sướng mà cười lên.

Nhưng lúc anh ta thấy sự giãy dụa của cô càng lúc càng yếu thì đột nhiên buông cô ra, kéo cô từ dưới nước lên. Thấy cô vẫn còn thở hổn hển, anh ta không nhìn cô thêm cái nào, quay người bước lớn rời đi.

Cố Nhược Hy ôm lấy lồng ngực, cố gắng hô hấp. Đột nhiên liền xông về phía Kỳ Thiếu Cẩn, đẩy anh ta ngã lên bãi biển từ phía sau.

“Cố Nhược Hy, cô dám làm vậy với tôi…” Kỳ Thiếu Cẩn tức đến mặt co giật. Cố Nhược Hy lại nhào lên, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội đứng lên.

“Như những gì Kỳ đại thiếu nói, xấu nhất chỉ là bị anh giêt chết!” Cố Nhược Hy đối với vô số lần bị Kỳ Thiếu Cẩn nhục mạ, làm khó suốt nửa năm nay, sớm đã không nhẫn nhịn được nữa. Nhấc nắm đấm lên đấm lên mặt Kỳ Thiếu Cẩn, nhất thời khiến cho góc nghiêng của anh ta xuất hiện một vết bầm.

“Cố, Nhược, Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn nghiến răng, xoa bên má mình, đáy mắt cháy lên lửa giận, muốn đốt cháy Cố Nhược Hy, anh ta không ngờ Cố Nhược Hy lại đánh người nên mới không phòng bị.

Cố Nhược Hy nắm một vốc cát, ném mạnh lên mặt anh ta, hoàn toàn hủy hoại khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

“Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cẩn gào lên.

“Khuôn mặt này, đừng để tôi nhìn thấy nữa!”

“Cố Nhược Hy, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô?”

Cố Nhược Hy không nói gì, đôi mắt trong vắt, lạnh như băng nhìn chằm chằm Kỳ Thiếu Cẩn, anh ta đè hai vai cô, nhìn cơ thể vừa yếu ớt lại mỏng manh dưới thân, tự nhiên thấy không nỡ.

Anh ta từ từ áp sát mặt cô, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai bên má cô.

Cố Nhược Hy ghét bỏ mà muốn đẩy ra, nhưng không đẩy được.

“Cô sẽ phải cầu xin.” Anh ta nâng khóe môi, khẽ thấp giọng bên tai cô như người yêu, nhưng lại như nguyền rủa, quấn lấy trái tim.

Cố Nhược Hy không biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy anh ta ra, vội bò dậy, lùi về sau liên tục. Bầu không khí quỷ dị anh ta tạo ra lúc nãy mới là thứ khiến cô sợ hãi căng thẳng thật sự, muốn chạy trốn.

Kỳ Thiếu Cẩn xoa cát trên mặt, ánh mắt quỷ dị mà nhìn vào Cố Nhược Hy đang trốn tránh, khóe môi nở nụ cười tà ác.

Cố Nhược Hy vẫn lùi sau liên tục. Cô không muốn chọc vào tên ma quỷ này nữa, thật sự không muốn, không hề muốn. Nếu có thể chạy thoát, thà hy vọng nửa năm trước không vì vội tới chỗ làm thêm, cũng sẽ không suýt chút nữa bị Kỳ Thiếu Cẩn đụng phải, cũng sẽ không dây vào anh ta.

Cố Nhược Hy lùi mãi lùi mãi thì phát hiện bả vai bị người ta khẽ ôm lấy. Người cô run lên, suýt chút nữa hét lên.

“Nhược Hy.”

Kiều Mộc Phong dịu dàng gọi, vang lên bên tai như tiếng hát, xoa dịu tất cả sự kinh hãi của Cố Nhược Hy.

Mắt cô vẫn nhìn về Kỳ Thiếu Cẩn ở phía không xa. Bóng dáng cao lớn, ở giữa vùng trời trong nước xanh như một ngọn hải đăng luôn luôn thẳng tắp, tự nhiên cho người ta cảm giác cô đơn lạnh lẽo.

Cố Nhược Hy thấy mình nhất định là nhìn nhầm rồi. Loại công tử bột không để ai vào mắt như Kỳ Thiếu Cẩn, mỗi ngày đều muốn làm gì thì làm, sao mà cô độc được.

Kiều Mộc Phong trừng Kỳ Thiếu Cẩn một cái, kéo Cố Nhược Hy rời khỏi bờ biển, lên xe anh.

Kỳ Thiếu Cẩn nhìn Cố Nhược Hy ở phía xa, miệng nhả ra một câu nói.

“Cố Nhược Hy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Kiều Mộc Phong lên xe mở máy sưởi, lại đưa cho Cố Nhược Hy chiếc khăn mặt: “Đừng để bị cảm.”

Cố Nhược Hy cúi đầu lau tóc, không nói gì.

“Xin lỗi, mình tới muộn rồi.” Giọng Kiều Mộc Phong rất thấp, vươn tay ra muốn ôm lấy cô, cuối cùng chỉ khẽ vỗ lên vai cô.

Cố Nhược Hy lắc đầu, không muốn nói chuyện, mệt mỏi dựa vào ghế phụ.

Kiều Mộc Phong khởi động xe, xe từ từ rời đi. Tốc độ không nhanh không chậm, rất bình ổn, khiến Cố Nhược Hy vốn mệt mỏi vô cùng dần thiếp đi.

Ngoài cửa xe truyền tới tiếng còi hống hách. Kiều Mộc Phong vội nhường đường, miễn cưỡng tránh được chiếc xe chạy như bay của Kỳ Thiếu Cẩn, khiến người ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Kỳ Thiếu Cẩn, đúng là…” Kiều Mộc Phong cũng bực bội.

Cố Nhược Hy giật mình, nhìn ra chiếc Blenty đen phía xa, không hề buồn ngủ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK