• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Võ Mộng. Không Có Quyền Trả Giá

Lục Nghệ Thần không quan tâm đến sự phản kháng của Cố Nhược Hy, trực tiếp nhắn cô vào tường.

“Anh nhìn cái gì?”

“Sau này chỉ cho phép cô ở trước mặt tôi ăn mặc như vậy.” Anh bá đạo mở miệng.

“Tôi vẫn là không tắm với anh nữa! Anh tắm trước đi, tôi sẽ tắm nhanh lắm.” Cế Nhược Hy vội xông ra ngoài nhưng vì quá gấp gáp mà đụng phải cửa phòng tắm.

Lục Nghệ Thần ung dung nhìn cô quẫn bách ôm đầu, liền cong môi cười khiến cho vết thương trên mặt nhói lên. Anh rít khế một tiếng.

“Còn đau lắm sao? Tôi thấy đã tiêu sưng rồi, chắc sẽ không đau lắm đi?” Cô bỗng lo lắng hẳn, vội vã chạy đến kiểm tra vết thương trên mặt anh.

“Cô đang quan tâm tôi sao?” Anh không tự chủ để lộ nụ cười đẹp đẽ, cánh tay rất tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Anh xoay người một cái, lần nữa cố định cô ở trên tường.

Cố Nhược Hy giận đến mức mặt mũi đỏ bừng: “Đồ lừa đảo!”

Lục Nghệ Thần chỉ cười chứ không giải thích, vết thương nhìn vào giống như chỉ còn bầm tím nhưng bên trong vẫn chưa khô hẳn. Vết thương như vậy phải mắt tầm vài ngày mới lành.

“Việc quân cơ không nề dối trá, đã rơi vào bẫy rồi thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị tóm lấy thôi.” Anh một hơi giật mở chiếc áo trên người cô, cúc áo thủy tinh rơi thẳng xuống nền đất hoa cương, phát ra âm thanh leng keng.

Lại một trận mây mưa qua đi, cô xấu hỗ ngắng đầy nhìn anh rồi tại cúi đầu, tiếp tục rúc vào ngực anh.

Vòi sen được mở ra, dòng nước ấm nhẹ nhàng rửa trôi sự mệt mỏi của cơ thể.

Trong mắt anh mang đậm ý cười ngắm nhìn cô, những giọt nước trong veo từ trên mái tóc ngắn đen nhánh nhỏ giọt lên mặt anh làm cho sự sắc bén của anh trở nên nhu hòa hơn. Giờ đây nhìn anh chả khác nào một chàng trai đẹp mắt, không còn vẻ xa cách muôn trùng nữa.

Có lúc Cố Nhược Hy sẽ tự hỏi rằng tất cả những thứ này có phải là mơ hay không”

Thế mà cô lại phát sinh mối quan hệ với người đàn ông lớn mạnh nhất thành phó A. Tuy rằng cô chưa từng chính mắt trông thấy sự cường đại của anh, cũng chưa từng thấy qua sự đáng sợ của anh như lời đồn đại, nhưng cô vẫn hiểu rằng một người đàn ông vừa qua tuổi ba mươi mà leo đến vị trí đỉnh cao này, chắc chắn anh đã kiên cường và cố gắng đến mức nào.

Trong khi cô vẫn lơ đãng thì anh đã giúp cô lau khô toàn thân từ lúc nào rồi, anh bắt đầu tỉ mỉ giúp cô thổi khô mái tóc dài.

Cô ngắng đầu lên nhìn bộ dạng nhàn nhạt lại mang chút ấm áp của Lục Nghệ Thần trong gương, trái tim như có gì đó dễ dàng – bước vào khiến cho nó trở nên mềm mại. Cô cắn môi rồi cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ xíu: “Cái đó… chiếc nhẫn…”

Lời nói đến mép miệng lại thôi. Bởi vì cô cảm nhận rất rõ bàn tay rộng đang sấy tóc giúp cô bỗng dừng lại, giật một cái làm da đầu cô đau điếng.

Cô không lên tiếng mà im lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

Đợi đến lúc anh giúp cô sấy khô tóc hoàn toàn, mới mở cửa phòng tắm ra. Không biết Triệu Mặc đã đưa đến một bộ đồ từ lúc nào. Lục Nghệ Thần đem bộ đồ đưa cho Cố Nhược Hy, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng và quần jean.

Đây không còn là quần áo đắt tiền mà Lục Nghệ Thần hay tặng cho cô nữa, thay vào đó là một bộ đồ bình thường được mua ở bên đường.

Cố Nhược Hy hơi sững người, không phải vì cô tham lam những món hàng hiệu mà là không biết vì sao anh lại đột nhiên quan tâm đến sở thích của cô. Hay nói đúng hơn là… bên trong có ngụ ý gì”

Cố Nhược Hy lắc lắc đầu, cô cho rằng bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi. Sau đó cô mặc đồ vào rồi ra khỏi phòng tắm.

Lục Nghệ Thần cũng đã thay quần áo xong, anh đang cài nút áo ở cỗ tay áo.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần Tây màu lam nhạt, cả người liền trở nên phong trần và có tỉnh thần hơn hẳn. Nhưng mà gương mặt anh đã không còn biểu cảm dịu dàng như bông của lúc nãy nữa, thay vào đó lại trở về vẻ mặt lãnh đạm khó gần.

“Vì sao cô cứ muốn chuộc lại chiếc nhãn?” Lục Nghệ Thần nhìn Cố Nhược Hy, đột nhiên hỏi cô.

“Bởi vì nó là đồ vật của người khác.” Hai mắt kiên định của Cố Nhược Hy nhìn anh.

“Nếu cô đã cho tôi thì nó là đồ của tôi rồi.” Lục Nghệ Thần cài xong cúc áo thì lựa ra một tờ tài liệu hợp tác.

“Nhưng mà… là tôi đưa nhằm người.” Cố Nhược Hy tiến lên một bước, nhìn vào bóng lưng cao lớn của anh.

Bóng lưng của Lục Nghệ Thần khựng lại, anh quay đầu nhìn Cố Nhược Hy. Trong cặp mắt của anh mang theo một chút xa xăm, giống như cô vừa chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của anh vậy: “Vật đến tay tôi rồi thì tôi không dễ gì giao trả lại.”

“Đây là đạo lý gì thế?”

“Đạo lý của tôi!” Anh bá đạo trả lời.

“Nhưng đó không phải là đồ của anh.”

“Cũng không phải là đồ của cô, cô cần gấp làm gì?” Giọng nói lãnh đạm của Lục Nghệ Thần mang theo một phần tức giận: “Nhớ cho kỹ, tôi là thương nhân, không có lợi ích thì đừng nói chuyện.”

*..” Cố Nhược Hy không biết phải nói sao, nhưng nếu cô không – trao trả lại chiếc nhẫn thì sự quấy nhiễu này sẽ tồn tại mãi mãi: “Anh quyết định cho tôi 10 triệu và tôi cũng giao thứ quý giá nhất của tôi cho anh rồi. Chiếc nhẫn đó là tôi đưa nhằm người vì say rượu, tôi vẫn phải trả lại cho người ta.”

Lục Nghệ Thần lấy xong tài liệu liền bước đến trước mặt Cố Nhược Hy, anh từ trên nhìn xuống: “Tôi chưa từng thừa nhận cô là người phụ nữ của tôi nên đừng thử trả giá với tôi. Cho dù cô là người phụ nữ của tôi đi nữa cũng không được.”

Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên, Lục Nghệ Thuần lướt ngang qua người cô rồi ra khỏi cửa. Cô đứng tại chỗ như trời trồng, hoàn toàn không phản ứng lại. Mọi chuyện thự giống như một giấc mơ đẹp đẽ đột nhiên hóa thành mảnh vụn, cho dù có nỗ lực bắt lấy cũng chỉ khiến cho bàn tay chảy máu đầm đìa.

Cô như người mát hồn đi ra khỏi khách sạn Hoàng Thành, đây là lần đầu tiên cô quên mất nỗi sợ bị người khác nhìn thấy, bị người khác chỉ trỏ sau lưng.

Quả thực đám người kia đã bàn tán về cô, hình như nói cô giống như nữ chính trong phim truyền hình, hại cho mối quan hệ giữa Kiều thị và Kỳ thị đổ vỡ.

Vừa đi đến trước cửa khách sạn, Triệu Mặc đã lái xe dừng trước mặt cô: “Cố tiểu thư, Boss dặn tôi chở cô về.”

Cố Nhược Hy nhìn Triệu Mặc một cái rồi vòng qua xe của anh, bước qua vạch đi bộ rồi đứng ở trạm xe buýt chờ đợi. Sau khi phát sinh quan hệ với cô mà anh lại nói ra những lời tổn thương người khác đến vậy, cho dù da mặt cô có dày như tường thành cũng không dám tiếp nhận ân huệ nào từ anh nữa.

Cô bước lên xe buýt, Triều Mặc vẫn lái xe chạy theo cho đến khi cô về đến bệnh viện.

“Anh còn đi theo tôi làm gì?” Đến bệnh viện rồi mà Triệu Mặc lại xuống xe bước theo cô.

“Boss dặn dò tôi phải đích thân tiễn Có tiểu thư về bệnh viện.

Boss còn nói, buổi tối này mời Cố tiểu thư dùng bữa cùng ngài.” Triệu Mặc truyền đạt lại lời dặn của Lục Nghệ Thần một cách máy móc.

“Tôi sẽ không đi đâu!”

Cố Nhược Hy vút lại một câu rồi chạy nhanh vào bệnh viện, cô không muốn qua lại với Lục Nghệ Thần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK