• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Thương Hại, Động Lòng Trắc Ăn

Lục Nghệ Thần đứng ở phòng họp trên tầng cao nhát, anh lằng lặng Cố Nhược Hy ở dưới lầu qua cửa sổ. Cô vẫn ngồi trên chiếc dài ghế dài màu trắng trong công viên như trước, vẫn mặc chiếc T-shirt màu trắng, như một viên trâu châu trơn bóng trắng nõn giữa phong cảnh xanh biếc, trắng lóa chói mặt như vậy khiến anh không thể dời mắt đi được.

Anh nhìn bệnh án của Dương Thư Dung, suy thận nghiêm trọng, vốn dĩ đã tìm được thận tương xứng như vì người hiến thận đổi ý nên phẫu thuật không thể diễn ra bình thường. Thì ra trên đôi vai gầy yếu của cô gánh vác gánh nặng lớn đến vậy, cho nên cô mới đồng ý giao dịch, dâng hiến đêm đầu tiên của mình lên. Những khinh thường và miệt thị với cô trong tư tưởng của anh lập tức biến mắt không còn, chỉ còn lại thương hại và đồng cảm.

Vốn dĩ anh không phải người hiền lành có lòng tốt, nhưng lại động lòng trắc ẫn với Cế Nhược Hy. Nhớ đến lúc hai người gặp nhau ở dưới lầu buổi sáng, dáng vẻ tuyệt vọng thất hồn lạc phách của cô khiến lồng ngực anh hơi bồn chồn căng thẳng.

Khi anh phát hiện có một người đàn ông lao đến giằng co với Cố Nhược Hy, anh vội vàng quay người đi ra khỏi phòng họp, đi vào thang máy.

Cố Chấn Hồng túm cổ áo Cố Nhược Hy, quát to đầy phẫn nộ.

“Có phải mày kéo số điện thoại của tao mày danh sách đen không?”

Cố Nhược Hy trừng mắt nhìn Cố Chắn Hồng già đi rất nhiều chỉ sau vài ngày. Mặt của ông ta được chăm sóc rất tốt, rõ ràng là hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn qua không khác gì bốn mươi tuổi, thân thể cũng không mập ra nên mới liên tục có người đàn bà khác ở bên ngoài.

“Trùng hợp tôi cũng muốn hỏi ông, chuyện phẫu thuật đổi thận của mẹ tôi, có phải là ông bày trò quỷ gì hay không?” Vốn là phẫu thuật đổi thận rất suôn sẻ, tại sao ngay lúc sắp lên bàn mỗ lại xuất hiện tình huồng này. Có Nhược Hy không thể không nghỉ ngờ có người động tay động chân sau lưng chuyện này.

Mà Cố Chắn Hồng liên tục uy hiếp cô bằng mẹ cô chỉ vì chuyện chiếc nhẫn.

“Mày cho rằng với tình hình bây giờ của tao còn có năng lực cho mẹ mày ở lại bệnh viện tư nhân cao cấp như vậy à? Có thể tìm người hiến tặng quả thận tương xứng với nhóm máu của mẹ mày? Cố Nhược Hy, nếu không phải vì…” Cố Chấn Hồng bỗng im bặt, như có kiêng kị gì đó mà không nói ra tiếp.

“Bởi vì sao?” Cố Nhược Hy nhíu đôi mày thanh tú, cô muốn nghe thấy đáp án chân chính kia, Cố Chấn Hồng lại đổi chủ đề: “Nhẫn đâu? Mày mau đưa nhẫn ra đây!” Cố Chấn Hồng gào thét tức giận.

“Ông còn không hiểu rõ à? Ông muốn làm gì thì làm đi!” Cố Nhược Hy hắt tay Cố Chấn Hồng ra, bây giờ cô đã lao lực quá độ, mệt mỏilắm rồi, làm gì có sức lực tìm Lục Nghệ Thần lấy nhẫn nữa.

“Mày có biết giá trị của chiếc nhẫn đó là bao nhiêu hay không?

Đó là nhẫn của người ta, không phải của nhà họ Cố! Mày cũng biết phải đền bù bao nhiêu tiền mà? Nhà họ Cố sẽ phá sản vì mày! Nếu mày không lấy nhẫn về, tao không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì?” Có Chân Hồng trợn hai mắt đỏ tươi, gào thét như đang phát điên.

“Vậy thì ông đưa chiếc nhẫn quý giá như vậy cho tôi làm gì chứ! Ông phá sản là do ông kinh doanh không được, sao lại đổ lên đầu tôi!” Có Nhược Hy cũng quát to giận dữ, hai hốc mắt đỏ bừng, nước mắt ằầng ậng sắp trào ra, nhưng cô cố gắng nén xuống, không thể nước mắt của mình rơi xuống một cách dễ dàng.

“Con nhỏ chết tiệt kia, mày dám quát to với tao, tao chính là bố mày!”

“Bé?” Cố Nhược Hy cười khổ: “Trong nhiều năm như thế, ông có làm tròn trách nhiệm của một người bố à? Ông biết rõ tình hình của anh, nhưng ông có quan tâm chút nào không? Trong mắt ông chỉ có bà vợ nhỏ và con trai bảo bối của ông! Trong mắt ông, bọn tôi không là cái gì cả? Không, phải nói rằng tôi chính là quân cờ ông dùng để giao dịch, không để ý đến cảm nhận của tôi, lấy mẹ tôi ra ép tôi dâng hiến thứ quý giá nhất đời tôi!”

Ánh mắt Cố Hồng Chấn run rẫy một chút, sau đó lại bị phẫn nộ cắn nuốt: “Bất kể là thế nào thì cũng phải tranh thủ lấy nhẫn về, nếu không tao sẽ giết người đấy!”

Cố Nhược Hy nhìn Cố Hồng Chấn đi xa, cô lau nước mắt trên mặt, cô tưởng rằng mình khóc, hóa ra chỉ là khóe mắt hơi ướt, không hề có nước mắt.

Cô tê liệt ngồi trên ghế, cố siết chắt nắm tay.

Hoang mang ở đáy lòng cô càng lúc càng nhiều, khi Cố Chấn Hồng chuyển mẹ cô đến bệnh viện Khang Thọ, cô đã từng nghỉ ngờ, nhà họ Cố sắp phá sản rồi, làm sao ông ta còn có nhiều tiền để mẹ cô nằm ở bệnh viện tư nhân cao cấp được? Mẹ cô phải làm thẩm tách mỗi tuần, hao phí một số tiền rất lớn ở bệnh viện, huống chỉ đây là bệnh viện tư! Nếu chuyện này không phải Cố Chân Hồng làm thì là ai?

Ai có ý giúp cô? Sau đó lại ngừng tất cả viện phí?

Những bí ẩn này chỉ có Cố Chấn Hồng và người sau màn biết được, nhưng Cố Chấn Hồng lại giữ kín miệng như bưng, không nói một chữ.

Lục Nghệ Thần đứng cách đó không xa, nhìn Cố Nhược Hy suy sụp ngồi trên ghế dài, trong ngực anh chua xót không rõ vì sao. Anh định chạy qua kéo cô ra khỏi đây, lại phát hiện có người đi trước mình một bước.

Trước mặt Cố Nhược Hy bỗng có một chai sữa bữa sáng, cô chậm rãi ngắng đầu nhìn Kiều Mộc Phong vẫn luôn mỉm cười như gió xuân trước mặt mình. Phản ứng đầu tiên của cô là chạy trốn nhưng bị Kiều Mộc Phong bắt được cỗ tay mảnh khảnh.

Có Nhược Hy cứng lại ở đó, nặng trĩu mà khế khàng nói: “Cậu nghe thấy hết rồi phải không?”

Cô không hy vọng bí mật xấu xí như thế lộ ra ngoài, nhưng Kiều Mộc Phong đã nghe được.

“Nghe thấy cái gì? Mình vừa đến bệnh viện, chỉ thấy cậu ngẫn người ở đây.” Kiều Mộc Phong vẫn mỉm cười ấm áp như cũ, tốt bụng lừa gạt Cố Nhược Hy. Chuyện mà cô không muốn anh biết, anh sẽ lựa chọn không biết, cho dù có biết cũng giả vờ không biết.

Cố Nhược Hy quay đầu nhìn Kiều Mộc Phong, thấy nụ cười âm áp của anh, ấm ức đến mức chua xót trong ngực tràn ra, nước mắt vỡ đê tuôn trào, rốt cuộc không nhịn được nữa. Cô lao vào lòng Kiều Mộc Phong, cuối cùng kiên cường tan vỡ hết, lần đầu tiên khóc nắc yếu ớt như một đứa bé.

Lục Nghệ Thần đứng ở cách đó không xa nhìn hai người ôm nhau, chân mày rậm nhíu chặt đầy vẻ không vui.

Sao cô gái này cứ thích ôm người đàn ông khác khóc! Rõ ràng người đàn ông hôm qua và hôm nay không phải cùng một người. Đó là Kiều Mộc Phong, con của ông chủ doanh nghiệp Kiều thị.

Vốn dĩ Lục Nghệ Thần không biết quý công tử còn đang đi học, chỉ vì gần đây Kiều Mộc Phong bắt đầu rèn luyện ở doanh nghiệp Kiều thị, tự mua một công ty du lịch về sáp nhập với Kiều thị, và đưa một doanh nghiệp bất động sản như Kiều thị đi vào ngành du lịch, mở ra một con đường mới. Kiều Mộc Phong cũng trở thành một người tài quý giá trong giới kinh doanh, thậm chí còn so sánh anh với Kiều Mộc Phong, nói nhìn Kiều Mộc Phong văn nhã dịu dàng, rất có phong thái vòi rồng lốc xoáy bước vào giới kinh doanh như Lục Nghệ Thần năm đó.

Lục Nghệ Thần đi về trước từng bước, vốn định phá hỏng hình ảnh hai người đang ôm nhau, nhưng anh bỗng khựng lại, đè nén ý muốn này, quay người bỏ đi thật nhanh.

Triệu Mặc thấy Lục Nghệ Thần đi ra, vội vàng đi ra ngoài tìm.

Thấy Lục Nghệ Thần đi đến từ hướng công viên ở xa xa, bình tĩnh quay về bệnh viện, Triệu Mặc vội đuổi theo: “Boss, có chuyện gì ư?”

Triệu Mặc còn tưởng công ty có chuyện khẩn cấp gì, lại nghe Lục Nghệ Thần tức giận nói một câu.

“Điều tra tất cả hồ sơ tư liệu về Cố Nhược Hy cho rõ rồi giao cho tôi.”

Triệu Mặc ngắn người, vội nhận mệnh lệnh rồi đi làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK