Chương 30: Hủy Diệt, Cái Ôm Của Lục Nghệ Thần
“Kỳ Thiếu Cẩn! Tên khốn khiếp nhà anh! Anh muốn làm cái gì chứ?” Cô dùng lực co rúc thân thể lại, muốn bảo vệ bản thân thế nhưng lại không cựa quậy dù chỉ một chút…
“Đừng… Không muốn…” Có Nhược Hy không ngừng lắc đầu, nước mắt trào dâng như nước suối thắm ướt bên tóc mai.
Tay Kỳ Thiếu Cẩn hơi run run, dục hỏa hừng hực cháy lên trong chốc lát liền bị dập tắt gần như không còn chút nào, sót lại một khoảng lạnh lẽo, bỗng nhiên anh ngồi co quắp một bên, mệt mỏi không buồn động đậy.
“Cút! Cút! Cút…” Anh ta lạc giọng hết lên.
Cố Nhược Hy bị dọa cho nhanh chóng vuốt lại quần áo bị nhăn rồi lảo đảo xông ra khỏi biệt thự.
TCÚU TT: Trong biệt thự truyền tới tiếng hét phẫn nộ tựa như địa chấn của Kỳ Thiếu Cần sau đó còn có tiếng thủy tinh đập nát.
Cố Nhược Hy bị dọa cho mắt hết cả khí lực, nhanh chóng trốn ở một góc bên ngoài công, co quắp ngồi trên mặt đất, hai chân run rẫy không đứng lên được. Tiếng điện thoại trong tay vang lên, là tin thanh âm hạnh phúc đến từ thiên đường, bất chấp có là ai gọi điện thoại đến thì khi nghe điện thoại cô cũng sẽ khống chế lại tiếng khóc của mình.
“Cô ở đâu?” Giọng nói trầm ổn dễ nghe của Lục Nghệ Thần từ đầu dây bên kia truyền tới, mặc dù không mang theo bắt kỳ tình cảm gì thế nhưng Cố Nhược Hy lại như nắm được một luồng ánh sáng, khóc càng thêm to, lời nói cũng không được hoàn chỉnh.
“Tôi… tôi đang…” Cháo cả nhà, có nhiều trang lấy của truyen.one về đăng, nên truyen.one mong cả nhà qua đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày! Chúc cả nhf vui!”
“Được, cô đừng tắt điện thoại.”
Cố Nhược Hy nắm chặt điện thoại, dùng sức gật đầu, nước mắt thắm ướt lòng bàn tay thế nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định.
Lục Nghệ Thần dùng hệ thống định vị điện thoại, tìm được vị trí của Cố Nhược Hy, lái xe như điên mà phóng qua, phát ra tiếng còi gào thét trên đường quốc lộ nơi hàng bao chiếc xe qua lại.
Chờ đợi mãi là một điều gì đó rất dài thế nhưng Cố Nhược Hy tựa như nghe được tiếng hít thở trầm ổn thuộc về anh ở đầu dây bên kia, trong lòng lại có một cảm giác yên bình không tên, cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.
Khi chiếc Mercedes Benz gần rú dừng lại, thân hình cao lớn của Lục Nghệ Thần xuất hiện xuất hiện trước mắt Cố Nhược Hy, cô khóc lóc xông qua, ôm chằm lấy anh tựa như bắt được miếng gỗ nổi trong lúc chết chìm, bấu thật chặt không buông tay.
Lục Nghệ Thần là một người sạch sẽ, lần đầu tiên không cảm thấy chán ghét mà đẩy người nhếch nhác nhào vào trong lòng ra, thậm chí khi nhìn thấy vết máu loang lỗ trên người cô trong lòng lại dâng lên một cơn giận không cách nào khống chế được.
Anh là người có em gái và anh chưa từng thấy ai đối xử với phụ nữ như vậy cả, anh cho rằng như vậy. Nếu không thì anh cũng sẽ không lo lắng như vậy, cũng sẽ không tức giận như vậy. Thậm chí còn muốn ôm chặt lây cô, cho cô sự an ủi.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vỗ lên cái lưng đang không ngừng run kia của cô, hai con ngươi sâu thẳm, lửa giận hoàn toàn bùng lên nhìn ngôi biệt thự trước mắt, chính cái người ở trong đó đã hại cô sao.
Khóe môi của anh khẽ nhếch lên, mang theo sự hủy diệt đáng SỢ.
Khi Kỳ Thiếu Cần đạp cửa đi ra, xóa sạch vét máu ở khóe môi, bước nhanh đuổi theo, khoảnh khắc cùng Lục Nghệ Thần bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều lay động.