Mục lục
Vợ yêu có thai - Thẩm Xuân Hinh - Phó Thắng Nam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 791: Sự thật dần dần sáng tỏ (10)

 

Châu Diệp Anh cũng bị dọa sợ, lập tức chạy đi

tìm bảo vệ. Tôi nhìn Vương Gia Vĩ đang đè người

đàn ông đó xuống đất mà đánh liền nói: “Đừng để

người ta bị thương, nếu không cảnh sát mà tới thì

sẽ rắc rối đấy”

 

Hành động vì việc nghĩa và đánh nhau gây

thương tích cho người khác là hai chuyện khác

nhau, nếu như anh ta làm người đàn ông ấy bị

thương thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Dường như Vương Gia Vĩ đã nghe hiểu những

gì tôi nói, lúc anh ta đánh người chỉ dùng một

lượng sức vừa phải, không đánh mạnh, cũng

không để lại vết thương nào quá nặng trên người,

thế nhưng người đàn ông ở trên sàn nhà đau đến

nỗi phải kêu lên.

Một lúc sau, Châu Diệp Anh gọi được bảo vệ

tới, kéo hai người bọn họ ra, cảnh sát cũng tới

ngay sau đó. Bởi vì Vương Gia Vĩ đã tham gia vào

cuộc ẩu đả nên bị đưa đi để lấy khẩu cung.

 

Thấy Mạc Thanh Mây và Helen đã đi dạo

cũng lâu rồi, tôi hỏi: “Chúng ta cũng đi qua đó đi?”

Mạc Thanh Mây nhíu mày: “Đi làm gì chứ?

Người phụ nữ đó bị như vậy là đáng đời, loại phụ

nữ ấy cho dù có đánh chết cũng được, sống làm

gì chỉ đem lại tai họa cho người khác ”

Tôi lắc đầu: “Không phải, chúng ta đi theo họ

đi, mình sợ Vương Yên Nhiên sẽ cắn ngược lại,

đến lúc đó, người đàn ông dám làm việc nghĩa ấy

sẽ gặp phiên toái thôi, chúng ta đi cùng xem sao”

 

Helen không hiểu: “Dựa vào đâu mà cô ta lại

cắn ngược lại? Người ta đang giúp cô ta mà, nếu

không thì cô ta bị đánh chết rồi ”

 

Tôi nhún vai: “Chuyện khó nói, đi thôi, đi xem

xem, dù sao lần này cũng đi được nhiều rồi”

Hai người họ liếc nhìn nhau, dường như bọn

họ cũng cảm thấy đi dạo được một lúc rồi nên

cùng gật đầu, lên tiếng: “Được, đi thôi!”

 

Đi đến sở cảnh sát, Vương Gia Vĩ và người

đàn ông ấy đều bị giữ lại để trả lời thẩm vấn.

Vương Yên Nhiên được sắp xếp đến một phòng

thẩm vấn, một cảnh sát giúp cô ta rửa sạch vết

thương, rồi hỏi cô ta những việc đã xảy ra.

 

Mấy người chúng tôi ngồi ở bên ngoài để đợi.

Châu Diệp Anh nhìn tôi, dường như có điều gì

muốn nói rồi lại thôi, sự việc xảy ra vội vàng, tôi

suýt chút nữa là quên mất cô ấy. Tôi nhìn cô ấy,

cười yếu ớt, nói: “Châu Diệp Anh, dạo này có ổn

không? Lâu lãm rôi không gặp nhỉ”

 

Cô ấy nhìn tôi rôi cười, lên tiếng: “Đêu tốt cả,

nghe nói thời gian trước các cô đã đến Macao, tôi

còn tưởng mọi người vẫn còn ở Macao. Dạo gần

đây cũng không nhìn thấy Tổng giám đốc… Và cô!”

Tôi lại cười: “Vâng, bên Macao vừa mới nhận

được một dự án mới, phải sang đó xử lý cẩn thận,

vậy nên dạo gần đây hơi bận rộn, không có đến

công ty được mấy lần. Tôi thấy dạo này tình trạng

của cô cũng tốt đấy chứ, có phải là đang hẹn hò

với Vương Gia Vĩ không?”

 

Cô ấy vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không phải,

cô chủ đừng có hiểu lầm, tôi và anh ấy chỉ là bạn

bè bình thường thôi. Hôm nay chúng tôi cùng

nhau ra ngoài mua ít đồ, không có ý gì khác, cô

đừng hiểu nhầm”

 

Nhìn cô ấy vội vã giải thích như vậy, tôi không

khỏi cảm thấy hơi bất ngờ. Tôi thấy ánh mắt

Vương Gia Vĩ nhìn cô ấy rõ ràng là ánh mắt chứa

đựng tình yêu, thế nhưng hình như cô ấy cứ luôn

không chấp nhận cũng chẳng từ chối.

Tôi mỉm cười, cũng không hỏi nhiêu nữa.

Một lúc sau, những người ở bên trong đã ra

ngoài, vết thương trên người Vương Yên Nhiên

cũng đã được xử lý ổn thỏa, trên mặt cô ta vẫn

vương lại nước mắt. Cô ta kéo anh cảnh sát nói:

“Tôi và bạn trai tôi chỉ đang đùa với nhau thôi, anh

ấy không có đánh tôi, chỉ là đẩy tôi một cái.

Không biết người đàn ông đó tự nhiên từ đâu xuất

hiện, đánh bạn trai tôi túi bụi”

 

Tôi không khỏi nhíu mày, Châu Diệp Anh cũng

sững sờ, nhìn cô ta: “Cô đang nói lung tung cái gì

vậy? Rõ ràng là ở trung tâm thương mại cô bị

người đàn ông đó đánh, thể nên bạn tôi mới ra tay

giúp đỡ. Chúng tôi không quen biết gì cô, sao

chúng tôi lại phải tự đi rước họa vào người chứ?”

 

Vương Yên Nhiên lên tiếng, không cảm thấy

thẹn một chút nào: “Ai mà biết mấy người tính

toán cái gì chứ, tóm lại bạn của cô đánh bạn trai

của tôi, phải bồi thường”

 

Ban đầu Mạc Thanh Mây và Helen đang cúi

đầu chơi điện thoại, nghe thấy cô ta nói như vậy

thì bất giác nhìn sang, nói với cảnh sát: “Cảnh sát,

người phụ nữ này đang nói dối, cô ta nói linh tỉnh

đẩy. Người ta đã làm việc nghĩa giúp cô ta, cô ta

không biết tốt xấu còn căn ngược lại một cái,

chúng tôi đã quay video lại rồi, các anh có thể

xem thứ. Bạn trai của cô ta đã đánh cô ta rất lâu,

người đàn ông này thật sự không nhìn được nữa

nên mới đứng ra dạy dö anh ta một chút.”

 

Nói rồi, Mạc Thanh Mây đưa điện thoại cho cảnh sát.

Cuối cùng người cảnh sát ấy xem thứ, sau đó

anh ta nhìn về phía Vương Yên Nhiên, hai đầu lông

mày nhíu chặt lại, nói: “Cô Nhiên, cô có biết răng,

theo luật pháp, hành động của cô là đang vu

khống cho người khác, phải chịu trách nhiệm hình

sự không? Còn chưa kể đến việc người ta làm vậy

là vì muốn giúp cỏ, cho dủ chỉ là một người qua

đường, cô cũng không nền không biết tốt xấu như vậy chứ”

 

“Đúng vậy!” Mạc Thanh Mây lên tiếng, cô ấy

cứ lải nhải: “Sau này gặp được người phụ nữ như

cô, có bị người khác đánh chết chúng tôi cũng

không nhúng tay vào, cô đúng là đáng bị đánh chết”

Cảnh sát trả lại điện thoại, sau đó quay người

đi về phía phòng thẩm vấn, đưa Vương Gia Vĩ ra

ngoài, nói: “Sau này nếu như gặp phải chuyện như

thế này cứ báo ngay cho cảnh sát, hoặc là ngăn

cản hành động phạm pháp là được rồi, còn về

những chuyện khác, không nên nhúng tay vào”

Nói đến đây, người cảnh sát đó dừng lại một chút,

ánh mất anh ta dừng trên người Vương Yên Nhiên,

anh ta thản nhiên nói: “Dù sao, trên thế giới này

văn còn không ít những người không biết tốt xấu.”

 

Vương Gia Vĩ là một người ngay thắng, nghe

cảnh sát nói vậy thì anh ta ngẩn người ra, sau đó

mù mờ gật đầu, trông có chút ngớ ngẩn.

 

Cảnh sát dặn dò vài câu, chúng tôi bước từ sở

cảnh sát ra, Vương Gia Vĩ cuối cùng cũng nhận ra

Tôi, anh ta hơi ngại ngùng nói: “Thật xin lõi, phải để

các cô chạy đến đây một chuyển, cảm ơn nhé”

 

Tôi chỉ cười, nói hai người họ nên quay trở về

đi, cũng không còn sớm nữa rồi.

Mạc Thanh Mây khoát tay lên vai của tôi, nói

“Anh ta cũng thật thà chất phác thật đấy, thế

nhưng cô gái kia nhìn có vẻ cũng có nhiều dã tâm

đấy, người của công ty Phó Thăng Nam sao?”

 

Tôi gật đầu: “Đúng, có gặp qua vài lần, cũng

được. Thể nhưng việc ấy cũng bình thường thôi,

phụ nữ mà, cô ấy trồng cũng xinh xắn, có chút dã

tâm cũng không phải là quá đáng”

 

Cô ấy chỉ hừ một tiếng, không nói thêm nữa

Cô ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Mẹ nó, đã mười một

giờ rồi, mình phải quay về đây, Hàn Trí Trung sẽ

căn chết mình mất, không nói với các cậu nữa,

hôm khác chúng ta lại hẹn nhé”

Nói rồi, cô ẩy lái xe rời đi.

Chỉ còn lại tôi và Helen, cô ấy nhìn tôi, ngập

ngừng nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi không được gặp

con lâu quá rồi, bây giờ cảm thấy hơi nhớ nó rồi,

tôi muốn quay về xem con thế nào rồi”

 

Tôi khế cười: “Bây giờ tôi đưa cô về, sao cô lại

tủi thân như vậy, có phải tôi giữ không cho cô về

đâu. Tôi chỉ muốn đưa cô ra ngoài giải tọa tâm

trạng một chút thôi. Cô đã dành hết thời gian của

mình cho con và Cố Diệc Hàn rồi, thế nên tâm

trạng của có mới luôn bị ảnh hưởng bởi từng hành

động của anh ấy. Bây giờ con cũng cai sữa rồi, cô

đẩy, nên nghĩ xem tìm một công việc nào hay đi

làm một việc gì khác đi, đừng chí dành hết thời

gian cho Cổ Diệc Hàn. Tôi biết cô không thể thay

đổi trong chốc lát, thể nhưng cứ từ từ thôi cũng

được, đời cô van còn dài, con đường phải đi ở

phía trước còn dài lắm.”

 

Cô ấy nghe hiểu sơ sơ những gì tôi nói. Cô ấy

nhìn tôi, mù mịt gật đầu, sau đó nói với tôi rất

nghiêm túc: “Được, tôi nghe cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK