Mục lục
Vợ yêu có thai - Thẩm Xuân Hinh - Phó Thắng Nam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 585: Tai họa bất ngờ (4)

 

Đoán được bản thân sắp bị bắt cóc, tôi siết chặt hai tay, lấy đầu ngón tay, cảm sâu vào lòng bàn tay, để vớt vát chút ý thức cuối cùng còn sót lại.

Không bao lâu sau khi thang máy mở ra, anh ta bế thốc tôi lên, đi thẳng một mạch. Ban đầu, tôi vốn tưởng bản thân sẽ bị ném vào cốp xe, bị phủ kín trong bóng tối, không biết điều gì tiếp theo sẽ đến với mình, cuối cùng là bị thủ tiêu một cách tàn nhẫn.

Nhưng một cơn ớn lạnh ập đến, tôi biết mình vẫn sống, tỉnh táo vô cùng vì lạnh thấu xương.

Thời tiết lạnh lẽo của tháng chín không bằng một góc với cái lạnh giá của không gian nơi đây.

Một từ hiện lên trong đầu tôi, “Nhà xác!” Dưới cùng của thang máy không chỉ có bãi   đậu xe, mà còn là nhà xác.

Chắc chản, bởi vì dù đây là bệnh viện, nhiệt độ trong bãi đậu xe dù có thấp đến đâu cũng không thể lạnh như thế này.

Tay bác sĩ đặt tôi xuống, đồng thời tôi cũng nghe thấy âm thanh của những cục nước đá đang va chạm.

Vài giây sau, tôi có cảm giác bản thân bị bỏ vào một cái hòm chứa, lạnh lẽo vô cùng.

Tiếng cót két vang lên, tôi thấy bản thân bị khóa vào một không gian chật hẹp.

Từ những gì đang trải qua, tôi biết mình đang bị đưa vào một nơi lạnh hơn, tủ đông dành cho xác chết.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy, cơ thể tôi bắt đầu muốn kêu cứu. Nhưng dù vậy, tôi chỉ đưa tay lên, chạm vào được mép ngăn đá, không đủ sức lực để đánh lên nó, cũng không có khả năng kêu cứu.

Nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết bắt   đầu lan tỏa trong cơ thể, tôi biết nếu không có ai đến cứu, chắc chản tôi sẽ chết, thậm chí, phải rất lâu sau đó, mọi người mới bắt đầu nhận ra tôi không còn tồn tại.

Nhưng, ai hận tôi đến mức phải làm ra loại chuyện này? Tôi nghĩ đến những người quen biết, không tìm ra được câu trả lời.

Cơ thể bắt đầu có phản ứng, là bởi bị kích thích bởi nhiệt độ thấp nên xảy ra phản ứng run rẩy, nhưng biên độ không lớn.

Tất cả những gì tôi cảm nhận được là máu trong người đang chảy chậm lại.

Đúng là nực cười.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại kết thúc như thế này.

Trong quá khứ từng bị đe dọa bởi Mạc Hạnh Nguyên, đối mặt với sự nhẫn tâm của Lâm Uyên, trải qua thập tử nhất sinh tại Myanmar, tôi đều   vượt qua và sống đến bây giờ.

Nhưng cuối cùng, tôi lại bị giết một cách cực kỳ đơn giản và lặng lẽ như này.

Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ về nó.

Tôi muốn gặp Tuệ Minh, tôi chưa giải thích với con bé lý do tôi rời đi mà không một lời từ biệt. Tôi chưa được ôm con bé và nói dù có chuyện gì xảy ra, con bé cũng nhất định phải trưởng thân bình an, hạnh phúc.

Tôi chưa được gặp con của Mạc Thanh Mây, cũng chưa gọi điện cho Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên, tôi chưa kịp nấu cho họ bữa cơm, chưa kịp nói, thực ra tôi đã không còn giận họ nữa.

Tôi chưa nói với Phó Thẳng Nam rằng, tôi thực sự rất yêu anh. Tôi cũng chưa nói với anh ấy, thực ra tôi muốn sinh cho anh ấy một đứa con, trước đấy chúng tôi còn phải có một đám cưới hoành tráng.

Tôi vẫn còn quá nhiều việc, nhiều việc chưa làm xong, tôi chưa muốn chết, không muốn chết   cóng.

Cảm giác ớn lạnh xuyên thấu tim gan, và ý thức của tôi nghe rõ ràng tiếng thở gấp gáp của chính mình, thậm chí cả những âm thanh nhỏ nhất trong tủ đông.

Tôi muốn kêu cứu nhưng không thành tiếng.

Cảm giác lạnh lẽo lan rộng hơn, từ đầu, đến từng ngóc ngách nội tạng, thần kinh bảt đầu đau nhức và tê dại.

Chút ý thức còn lại của tôi bắt đầu trở nên mờ mịt, tôi chợt nghĩ đến một đoạn văn mà tôi đã đọc cách đây rất lâu, nói rằng trên đời này có ba khoảnh khắc chết thực sự.

Một là ngừng thở, tay chân tê cứng, thân thể và ý thức tách rời, đây là chết về thể xác.

Thứ hai, bị tuyên bố là đã chết. Đó là khi tắc thở nằm trên giường, được viết giấy báo tử.

Cuối cùng là bị lãng quên. Đây chính thức là sự biến mất của cả thể xác lẫn linh hồn. Những gì „còn lại trên đời đều mai một, mọi người dần lãng quên, bạn bè và con cái cũng lãng quên, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

Lúc này, tôi dường như đang trải qua kiểu chết đầu tiên. Tiếng thở không rõ, tiếng tim đập bắt đầu yếu dần, tôi khó có thể cảm nhận được nhịp thở của mình nữa.

Có lẽ, lần này tôi không xong rồi.

Đúng lúc, tôi nhảm mắt, quyết định cam chịu số phận, thì đột nhiên nghe thấy tiếng va chạm mạnh, tôi bàng hoàng, sau đó cảm nhận tủ đông đang bị đập tan.

Giọng nói vừa vội vàng vừa lo lắng, sức lực càng lúc càng nặng nề. Khoảnh khắc ánh sáng tràn vào, tôi thấy một bóng người mảnh mai như ngọc đang bao phủ lấy mình.

Lúc này, tôi không biết diễn tả cảm xúc thế nào, mọi thứ đều trở nên lẫn lộn.

Tủ đột nhiên được mở ra, nhiệt độ vẫn thấp, nhưng cảm nhận rõ được sự dịu đi.

Tôi cảm thấy cơ thể tê dại của mình đang tìm lại được cảm giác, ngay lập tức được một đôi tay giữ lấy, sau đó giữ chặt trong lòng, người ấy đang truyền hơi ấm cho tôi.

Hơi ấm đột ngột khiến tôi háo hức muốn lại gần, mùi quen thuộc ập đến, tôi muốn gọi tên anh.

Nhưng tôi không thể nói thành lời.

Phó Thắng Nam, cảm ơn anh. Tôi không thể nói ra được.

Vì biết đó là anh, tôi đột nhiên thả lỏng, nhằm mắt lại, hôn mê.

Trong cơn mê man, tôi có một giấc mơ thật dài, một người phụ nữ xinh đẹp ôm đứa trẻ đi trong tuyết rất lâu, đến khi không đi được nữa, bà ấy mới đặt đứa trẻ xuống. Người phụ nữ quỳ trong tuyết, hôn đứa trẻ, bật khóc đau lòng khi chạm vào đứa trẻ.

Sau đó, bà ấy quay đi, bỏ đi. Đứa bé khóc trong tuyết, giọng nó nghe thật buồn bã.

Tôi muốn nán lại thật lâu để biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng mọi thứ lập tức biến mất.

Tôi trở về thuở ấu thơ, có xích đu dưới thân cây hòe. Bà tôi vừa đẩy xích đu vừa hát bài hát tôi yêu thích từ nhỏ.

Sau đó bà biến mất, tôi lại thấy một bóng hình quen thuộc đang vẫy gọi tôi trong đám đông.

Tôi đi về phía người ấy, nhưng chưa kịp nhìn thấy rõ mặt, người ấy đã bị chìm vào giữa chốn đông người.

Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đã có giấc mộng này rất nhiều lần. Tôi biết người trong mộng là Phó Thắng Nam, nhưng mỗi khi tôi đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh, thì anh sẽ biến mất.

Cơn ác mộng lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi tuyệt vọng, nỗ lực để chạm vào anh. Cuối cùng, tôi sững sờ nhận ra một đôi tay đã nắm chặt lấy tôi.

Ai đó đang gọi tôi, “Thẩm Xuân Hinh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK