Chương 339: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (4)
“Phải chịu chút đau khổ thì mới biết
được người nào nên chọc, còn người nào
không nên dây vào!” Anh nói rất tùy ý.
Anh nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy
chị Hồng đã làm xong đồ ăn, liền đứng dậy
bế Tuệ Minh lên rồi cùng nhau vào nhà ăn.
Cuối tuần.
Vé máy bay trở lại thủ đô đã được đặt
xong. Vì phải thức dậy sớm đề lên máy bay
nên Tuệ Minh còn chưa tỉnh ngủ. Con bé
ghé vào lồng ngực Phó Thắng Nam ngủ
ngon lành.
Trước khi lên máy bay, Tuệ Minh mới
tỉnh. Trẻ con đều rất dễ bị những đứa trẻ
khác thu hút. Đứa bé trong tay người phụ
nữ đang đứng chờ ở bên cạnh trông
khoảng bảy tám tháng. Cậu nhóc khá hiếu
động, cứ lăn lộn trong vòng tay mẹ mình.
Khi cậu bé nhìn thấy chiếc bánh ngọt trong
tay Tuệ Minh liền không ngừng vươn tay
với tới.
Tuệ Minh nhìn chiếc bánh ngọt yêu
quý của mình, con bé có chút luyến tiếc,
nhưng hình như bạn nhỏ bên kia rất muốn
có.
Vì thế con bé thờ dài, đi thêm vài bước
tới gần hai mẹ con nhà kia rồi mờ miệng
nói: “Dì ơi, cháu có thể chơi với em được
không ạ?”
Người phụ nữ sửng sốt một lúc, rồi cô
ấy cười gật đầu xem như đồng ý.
Tuệ Minh đã cho chiếc bánh ngọt đi,
nhưng không biết Tuệ Minh đang nhìn đứa
trẻ kia hay nhìn chiếc bánh ngọt yêu quý
của mình nữa.
Con bé chạy đến bên cạnh tôi và Phó
Thắng Nam rồi nhìn tôi nói: “Mẹ ơi, sau này
mẹ cũng sẽ sinh cho con thêm một đứa
em trai chứ?”
Đứa trẻ nhỏ tuổi nên không phát hiện
ra trong lời nói này có chút lỗi. Phó Thắng
Nam kéo con bé rồi bật cười: “Mẹ cháu
muốn sinh, cũng là sinh cho chú!”
Tôi liền cảm thấy buồn cười, sao bỗng
nhiên người này lại tích cực như vậy.
Tuệ Minh mím môi, nhưng sau đó lại
trở nên nghiêm túc. Con bé ngửa đầu nhìn
anh rồi nói: “Cho nên, chú Phó sẽ kết hôn
với mẹ ạ?”
“Đương nhiên rồi!” Phó Thắng Nam
mỡ miệng, sau đó ánh mắt anh dừng lại
trên người tôi xen lẫn chút dịu dàng.
Tuệ Minh gật đầu rồi có chút vui mừng
nhìn tôi, nói: “Mẹ ơi, sau khi mẹ kết hôn với
chú Phó, có phải con sẽ có ba? Còn có cả
em trai nữa phải không ạ?”
Tôi chỉ cười nhẹ. Sau đó tôi thấy sắp
đến giờ liền bắt đầu kiểm phiếu rồi đứng
dậy nói: “Đi thôi, chúng ta đi đăng ký”
Không nhận được đáp án, Tuệ Minh
nhíu mày, có chút buồn bực. Nhưng cảm
xúc của trẻ con tới cũng nhanh mà đi cũng
nhanh nên liền không đề tâm đến nữa.
Còn Phó Thắng Nam, sau khi chúng
tôi ngồi vào khoang hạng nhất, đợi Tuệ
Minh ngủ rồi, anh liền lôi kéo tôi, cười nhẹ:
“Tháng mười cử hành hôn lễ được không?”
Hiện tại đã tháng chín, tháng mười cử
hành hôn lễ, chẳng phải là tháng sau à?
Tôi nhíu mày, dừng một chút rồi nói:
“Phó Thắng Nam, chuyện giữa chúng ta cứ
để thuận theo tự nhiên đi!”
Cho dù là thế nào thì hôn lễ dường
như cũng không quan trọng đến mức ấy.
Sau khi trờ về thủ đô, tôi muốn cho Tuệ
Minh có một cuộc sống tốt đẹp. Còn về
những thứ khác, tôi chưa từng nghĩ đến.
Anh thấy tôi từ chối như vậy nhưng
cũng không hề giận, chỉ cười nhẹ cho qua
rồi gật đầu: “Được, anh sẽ đợi đến khi em
sẵn sàng, rồi chúng ta lại kết hôn.”
Bay từ thành phố Giang Ninh đến Hà
Nội mất khoảng bốn tiếng, tôi ngủ một
giấc rồi tỉnh dậy liền đến nơi.
Trần Văn Nghĩa đã liên hệ trước, anh
đến đón Tuệ Minh.
Phó Thắng Nam mới vừa xuống máy
bay liền nhận được điện thoại. Nghe giọng
điệu bên kia, có lẽ là chuyện của công ty.
anh lại là chủ tịch của một công ty
niêm yết, bận rộn cũng là chuyện đương
nhiên.
Anh cúp điện thoại rồi rũ mắt nhìn
đồng hồ trên tay, mờ miệng nói: “Lát nữa
tài xế đưa hai người về biệt thự, giữa trưa
chờ anh về ăn cơm!”
Tôi gật đầu: “Khoảng mấy giờ anh
về?” Thật ra không phải tôi thúc giục, mà
chỉ thuận miệng nhắc tới để xác định lại
chút.
“Mười hai giờ rưỡi!” Anh nói rồi hôn
nhẹ lên trán tôi một cái, sau đó để tài xế
đưa tôi và Tuệ Minh về biệt thự.
Bốn mươi phút sau, Phó Thắng Nam
để tôi và Tuệ Minh xuống trước cửa biệt
thự.
Khoảng thời gian bốn năm ấy, dường
như Phó Thắng Nam vẫn luôn ở tại nơi ban
đầu, chỉ có bảo mẫu trong nhà là thay đổi.
Tài xế mang đồ đạc của tôi và Tuệ
Minh vào biệt thự, anh ta giảng giải với bảo
mâu một chút liên rời đi.
Tuệ Minh ngủ rồi, mà tôi cũng không
có việc gì liền ôm di động xem linh tỉnh. Tin
tức ở thủ đô thật ra nhìn tới nhìn lui cũng
chỉ có vài tin như vậy mà thôi. Nhưng tôi
không ngờ lại tìm thấy tin tức về Tập đoàn
Phó Thiên và Tập đoàn Cố Nghĩa.
Trong bốn năm này, công ty của hai
bên vẫn luôn tranh đấu không hề che giấu,
dường như vốn không nghĩ đến chuyện
hòa bình với nhau.
Có người nói, chuyện tranh đấu giữa
hai Tập đoàn Phó Thiên và Tập đoàn Cố
Nghĩa, không bằng nói đó là chiến tranh
giữa Phó Thắng Nam và Cố Diệc Hàn.
Cả hai người đàn ông này đều có bản
lĩnh kinh doanh nhạy bén trên thị trường
kinh doanh. Cách giải quyết mọi chuyện vô
cùng dứt khoát và nghiêm khắc.
Nhưng mà, không phải trước giờ Tập
đoàn Cố Nghĩa vẫn do Phó Bảo Hân quản
lý à? Khi nào bị Cố Diệc Hàn lấy đi rồi?
Trong bốn năm này cuối cùng đã xảy ra
chuyện gì?
Tôi rũ mắt nhìn thời gian, đã mười hai
giờ rồi. Lúc này Tuệ Minh cũng tỉnh, con bé
không thấy Phó Thắng Nam liền xoa xoa
đôi mắt, hỏi: “Mẹ ơi, chú Phó vội đi công
tác rồi ạ?”
Tôi gật đầu: “Lát nữa chú ấy sẽ vẻ.
Con lên rửa mặt một chút trước đi, rồi
chúng ta cùng nhau xuống lầu chờ chú
con”
Tuệ Minh rất thích Phó Thắng Nam,
qua nhiều ngày ð chung, tôi có thể nhìn ra
được, con bé rất ÿ lại anh.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện của Trịnh
ấn Anh, trong lúc nhất thời tôi vẫn có
chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó, Trịnh
Tuấn Anh quyết tâm muốn mang Tuệ Minh
về nhà họ Trình thì tôi nên làm cái gì bây
giờ?
Tuệ Minh ngủ đủ giấc nên trạng thái
tỉnh thần vô cùng tốt. Con bé cực kỳ tò mò
với nơi ð mới này. Con bé chạy khắp sảnh
lớn trong nhà rồi chạy ra đến ngoài sân.
Tôi ngồi trong sân chờ Phó Thắng
Nam thì thấy Trần Văn Nghĩa đưa con gấu
bông nhỏ mà tôi đã ký gửi cho Tuệ Minh.
Tôi nhìn thời gian, cũng có chút khẩn
trương. Nhưng tôi lại có chút khó hiều, cho
rằng anh ta có chuyện gì muốn nói với tôi,
liền mờ miệng nói: “Có chuyện gì à?”
Anh ta do dự một chút rồi mới nói: “Có
lẽ cậu chủ đang bị kẹt xe trên đường?”
Tôi sửng sốt rồi mới chợt nhớ ra. Phó
Thắng Nam đã đồng ý với tôi rằng mười hai
giờ ba mươi phút sẽ về ăn cơm, mà lúc này
đã hai tám phút rồi. Thấy anh ta nghiêm
túc như thế làm tôi không khỏi bật cười.
“Kẹt xe trên đường, tôi biết rồi!” Dứt
lời, bên ngoài sân liền truyền đến tiếng
bước chân. Không bao lâu, Phó Thắng
Nam liền trờ lại.
Anh đứng trước mặt tôi, trên trán lấm
tấm mồ hôi tựa như vội vã gấp gáp chạy
về. Đôi mắt anh đen láy như viên đá đen lộ
ra ánh sáng: “Mười hai giờ hai mươi chín
phút, không gọi là muộn chứ!”
Tôi nhất thời bật cười rồi nhón chân
lên lau mồ hôi giúp anh: “Vội vã chạy về
à?” Thời tiết cũng không nóng lắm, lấy đâu
ra nhiều mồ hôi như thế.
Anh cời áo khoác rồi cười nhẹ: “Chỉ là
rèn luyện thân thể mà thôi!”
“Lần sau không cần phải gấp gáp đến
vậy đâu. Em vẫn ở đây, cũng không hề
chạy đi đâu” Tôi lau mồ hôi giúp anh
nhưng cũng không quên mở miệng, trong
lòng ẩn ẩn một chút ấm áp.
Anh mỉm cười: “Ừm, anh biết rồi,
nhưng anh luôn muốn về thật sớm đề được
nhìn thấy em!”
Lời ngon tiếng ngọt này chỉ là buột
miệng thốt ra, tôi cười nhẹ. Sau đó Tuệ
Minh chạy tới ôm anh, nhẹ nhàng nói: “Chú
Phó, thân thể chú không khỏe ạ? Vì sao
cần phải rèn luyện chứ?”
Lời của trẻ con luôn rất ngây thơ, Phó
Thắng Nam bế con bé lên, rồi nhìn tôi bằng
ánh mắt đen tối: “Thân thể của chú vẫn rất
tốt!”
Bảo mẫu đã làm xong đồ ăn. Anh lên
lầu tắm rửa, lúc xuống dưới lại cảm thêm
một vật, hình như là một túi văn kiện.
Anh đưa văn kiện cho Trần Văn Nghĩa
rồi mð miệng nói: “Anh đi xử lý thủ tục
nhập học của Tuệ Minh đi. Mấy ngày nữa
đưa con bé đến trường học”
Trần Văn Nghĩa nhận lấy văn kiện liền
rời đi. Tuệ Minh nghe anh nói như vậy liền
vuốt cằm thờ dài, có chút không vui.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy bèn
mỡ miệng nói: “Tuệ Minh không muốn đến
trường học à?”
Tuệ Minh lắc đầu: “Cũng không phải là
không muốn. Nhưng không ai quen cháu
hết, chỉ có một mình cháu!”
Trẻ con sợ nhất là cô độc.
Tôi bèn cười nhẹ: “Tuệ Minh có thể
đến trường học mới kết bạn mới nè!”
Con bé chỉ mím môi, không nói gì.