“Ăn đi rồi sẽ thích” Tâm trạng .John có vẻ rất
tốt, chốc chốc lại gắp thức ăn cho anh ta, trông bộ
dạng hai người vô cùng mờ ám.
Ăn xong một bữa cơm, có vẻ không ổn lắm.
Trịnh Tuấn Anh vốn phải nằm thêm trong
bệnh viện, nhưng anh ấy không muốn nên đã xin
phép bác sĩ tư cho về nhà, vả lại Vũ Linh đỡ nhiều
rồi cô ấy cũng sẽ không muốn ở lại đây nữa.
John để chìa khóa xe lại cho tôi nói: “Tôi cũng
chuẩn bị về Mỹ rồi, nếu cậu có việc gì thì có thể
gọi cho tôi lúc nào cũng được.”
Tôi cùng Phó Thắng Nam phải tranh thủ lên
máy bay, nên cũng về luôn biệt thự để thu dọn đồ đạc.
Đến thủ đô đã là mười giờ tối.
Ở sân bay đã có người lái chiếc xe màu đen
đợi bên ngoài.
Phó Thắng Nam đẩy hành lý, kéo tôi đi. Một
người đàn ông trung niên từ trong xe bước xuống,
vô cùng tôn kính chào: “Cậu chủ”
Phó Thắng Nam gật đầu, đưa hành lí cho ông
ấy, sau đó dìu tôi lên xe. Tôi có chút buồn ngủ,
nghe Thắng Nam nói, đây là chú An, quản gia của
nhà cô anh ấy.
Tôi khẽ gật đầu chào hỏi, chẳng lâu sau đã
dựa vào vai anh ngủ thiếp đi. Có lẽ là do ngồi máy
bay lâu, cộng thêm việc ban ngày chạy ngược
chạy xuôi nên tôi ngủ rất sâu.
Đến cả việc anh làm sao đưa mình về cũng
không biết.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi sững sờ, nhìn thấy
đồ đạc quen thuộc trong căn phòng, tôi hơi khựng
lại. Rõ ràng hôm qua tôi cùng Phó Thắng Nam đã
đến thủ đô rồi, sao lại?
Nhìn bày biện trong căn phòng tuy là giống
với biệt thự ở Giang Ninh, nhưng đồ đạc ở đây
trông có vẻ mới hơn, hình như chưa hề có ai động
vào, thiếu đi chút hơi người. Có lẽ là do mới hoàn
thiện xong.
Tôi nằm lại trên giường một lúc để bớt cơn
buồn ngủ rồi mới tỉnh dậy. Bố trí của phòng ngủ
này chẳng khác gì ở biệt thự kia, đến cả nhãn hiệu
đồ dùng tắm rửa cũng y chang, dường như Thắng
Nam đều sắp xếp mọi thứ theo thói quen của tôi.
Vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy anh toàn thân
là một bộ âu phục màu đen đang đứng ở trong
phòng ngủ, nhìn tôi cười: “Tối qua ngủ có ngon
không?”
Tôi gật đầu, nhìn bộ âu phục màu đen ấy,
ngừng lại chút rồi bảo: “Anh có thể thử quần áo
màu khác.”
Trước đây tôi có mua cho anh mấy bộ màu
khác, nhưng anh đều treo ở tủ hầu như không
đụng tới.
Anh nhíu mày, bước về phía tôi: “Sẽ thử”
Rồi kéo tôi ra khỏi phòng ngủ.
Tôi hơi ngẩn người: “Nhưng em còn chưa thay
đồ”
“Xuống ăn cơm sáng trước đã rồi lát thay sau”
Tôi cau mày: “Chúng ta không phải đang ở
nhà cô sao?”
Anh gật đầu, kéo tay tôi: “Bên đó ồn ào lắm,
tôi mua nhà ở riêng, sợ em ngủ không ngon giấc.
Phòng ngủ đều là thiết kế theo bên Giang Ninh.
Có điều, diện tích ở đây lớn hơn bên đó nhiều. Sau
này khi con chào đời cũng thuận tiện hơn.”
Anh suy nghĩ chu đáo như vậy khiến tôi có
chút bất ngờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật
ấm áp. Tôi cười nói: “Dì Triệu cũng tới ạ?”
“Không.
Anh đưa tôi ra khỏi phòng ngủ: “Bên Giang
Ninh cần người trông coi. Bên này tôi đã thuê
người làm, bác sĩ với bảo mẫu rồi, bọn họ đều ở
tầng bên cạnh”
Ban đầu tôi không hiểu ý của anh lắm, sau đó
mới biết căn biệt thự này được xây theo phong
cách nhã nhặn của Việt Nam, diện tích thì rộng
không cần bàn tới, bên trong có ba tâng, lâu chính
thiết kế làm hai tâng, cũng là nơi mà tôi và Phó
Thắng Nam ở. Hai tâng bên cạnh dành cho bác sĩ,
người quét dọn và mấy người vệ sĩ riêng nữa.
Trước sau nhà trồng rất nhiều hoa cỏ theo
mùa. Sân sau chủ yếu là cây ăn quả. Sân trước là
hòn non bộ có cầu nhỏ, cũng có cả rau củ theo
mùa.
Đúng là rộng thật. Ăn xong bữa sáng, Phó
Thắng Nam đưa tôi đi dạo một vòng quanh vườn,
sau đó bảo tôi thay quần áo, nói là để đưa qua
thăm hỏi cô.
Đây là lần đầu tiên tôi đến Thủ đô, một thủ đô
tỉnh lị. Sự phồn hoa đô thị nơi đây chính là sự
phồn hoa của ký ức lịch sử, cao quý thanh tao,
nhưng cũng là mang trong mình sự phồn hoa của
thời đại mới.
Điều khiến người ta đau đầu nhất ở thành phố
này có lẽ là tắc đường. Một tay Phó Thắng Nam
cầm vô lăng, chốc chốc lại dừng lại gõ gõ trên tay
lái.
Tôi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa kính xe, có
chút thất thần, tuy trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng
trong lòng lại có chút lo lắng.
Trước giờ tôi chưa từng gặp qua cô của anh
ấy.
Trung tâm thành phố khai thác công viên tự
nhiên, mỗi tấc đất đều là một tấc vàng. Người ở
đây không phải là cực kỳ giàu có thì cũng là thuộc
hạng sang chảnh, xe cộ đều dừng ở bãi đỗ xe
riêng.
Tôi xuống xe, ngước mắt nhìn chung quanh
đều là cây cối quý hiếm, bên trong thấp thoáng là
một hồ sen đã nở đầy những bông súng màu
trắng, màu hồng, trông bắt mắt vô cùng.
Thắng Nam đưa tôi đi dọc theo con đường lát
đá cuội, đi một lúc lên đến bậc thêm thì nhìn thấy
một tòa biệt thự vô cùng lớn mang đậm phong
cách Việt Nam, nhã nhặn và đoan trang.
Tôi ở cùng Thắng Nam hai năm, đã từng thấy
qua không ít biệt thự sang trọng, nhưng ngôi biệt
thự trước mắt lại quá ư là nổi bật, khó tránh khỏi
làm người ta phải thốt lên kinh ngạc.
Đứng trước cửa lớn là một người phụ nữ với
khí chất tao nhã, điềm đạm như một đóa hoa cúc.
Cô ấy mặc một bộ sườn xám dài màu đen có thêu
hoa cúc nhỏ, trông chỉ tầm khoảng ba mươi.
Nhìn thấy chúng tôi, cô liên tươi cười chào
hỏi, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Nói là buổi sáng
tới, làm cô nấu bữa sáng đợi hai đứa lúc lâu, giờ
mới đến thì chỉ có ăn cơm trưa thôi nhé”.
“Tại tắc đường nên bọn cháu đến có hơi
muộn chút ” Phó Thắng Nam nói, ánh mắt trầm
dịu.
Anh quay sang nắm lấy tay tôi nhìn người phụ
nữ ấy nói: “Đây là vợ cháu Thẩm Xuân Hinh”
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ càng rõ
nét hơn, kéo lấy tay tôi: “Đúng là người mà cha
chọn cho có khác, khí chất nho nhã đứng đắn,
đang mang thai mà trông vẫn rất xinh đẹp”.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Cháu chào cô.
Cha Phó có tổng cộng ba người con, hai trai
một gái, con trai trưởng mất sớm, còn lại một
người con trai, hai người đều yêu thích tự do tự
tại, không thích bị gò bó chốn thương trường, còn
cô con gái út Phó Bảo Hân thì ít được biết đến
hơn.
Cô dẫn tôi cùng Thắng Nam vào trong căn
biệt thự, tường trắng ngói màu xanh đen, nhìn kiến
trúc vô cùng đơn giản, nhưng vật liệu cùng thiết
kế mới là đẳng cấp.
Ngay cạnh biệt thự có một khu vườn, có một
người đàn ông đang ngồi uống trà đọc sách dưới
ô che nắng ngoài trời. Cạnh chân người đó là một
chú chó ngao Tây Tạng màu xám nằm dài trên bãi
cỏ. Tôi vốn không thích chó, nhất là những con
chó vừa nhìn đã làm người ta phát hoảng như thế
này.
Tôi không khỏi nép vào người Thắng Nam,
theo bản năng nắm lấy khuỷu tay anh.
Nhìn thấy tôi như vậy, anh liếc qua bên đó,
ánh mắt hơi dừng lại, rồi điêm đạm thu về.
“Cậu ấy là Cố Diệc Hàn, con trai của chú Cố
cháu đấy”
Phó Bảo Hân nhìn Thắng Nam cười: “Cũng
bằng tuổi với cháu”
Phó Thắng Nam gật đầu, không nói thêm gì nưa.
Từ khi bước chân vào căn biệt thự này, tôi
luôn cảm thấy có chút gì đó khác lạ. Cô nhìn cũng
chỉ hơn Thắng Nam độ vài tuổi, lúc bà ấy giới
thiệu lại nói rằng “Con trai của chú Cố cháu đấy”
Thắng Nam trước giờ chưa từng nói với tôi
bất cứ thông tin gì về cô. Trong đầu tôi có chút
thắc mắc, nhưng không tiện hỏi ra.
Bước vào đại sảnh, tôi không khỏi nhìn Cố
Diệc Hàn đang ngồi ở sân thượng, diện mạo
người này vô cùng đẹp. Trên người mặc một bộ
quần áo hàng ngày màu trắng, bên dưới mặc một
chiếc quần xám, chân đi dép lê trắng, tuy kết hợp
đơn giản nhưng lại toát ra khí chất khác người,
nhìn từ xa đều khiến người ta có cảm giác nhã
nhặn và sang trọng.