Mục lục
Thời Đại Cấm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực sự không thể trách Tuý Mộc Thiên Hổ được, căn bản là Lưu Chính Minh tự thân sở hữu một loại nhãn thần quá mức kinh người. Lúc bình thường thì không sao, bất quá trong một số trường hợp, đặc biệt như hiện tại, ánh mắt này sẽ đủ để khiến người ta vô cùng ác tâm.



Làm tiểu Kim nhìn về Lưu Chính Minh thời điểm, thấy hai mắt của hắn tựa như hai cái đèn pha đồng dạng, rất là ngạc nhiên, chủ nhân làm sao nhìn con hổ này như là bọ hung thèm **** đâu?



Đến khi Lưu Chính Minh nhận ra là ánh mắt của Kim Quang Ảnh Viên nhìn về phía mình cũng có vài tia không đúng, hắn rất nhanh chóng thu nhãn thần lại, giả bộ không có gì, vẻ mặt lạnh nhạt nói ra:



“Ngươi...”



Âm thanh từ miệng Lưu Chính Minh tuy không nghe ra bất cứ ý tứ gì, nhưng đối với Tuý Mộng Thiên Hổ mà nói, chính như một tảng đá dời lên tim đồng dạng. Cảm nhận lấy khí thế kinh khủng của Lưu Chính Minh, nó hoàn toàn có thể khẳng định được rằng kẻ này nếu muốn giết nó chắc chắn không tốn quá nhiều công sức.



Bất quá tuy nói như vậy, nhưng sự thực đâu? Nó cũng là quá đề cao lấy chính mình rồi, Lưu Chính Minh mà muốn thật sự giết nó có lẽ là không cần tới chiêu thứ hai.



Chỉ trong nháy mắt, nó lấy hết sức lực bình sinh, nhanh chóng bỏ chạy. Trong suy nghĩ của nó vô cùng là ngây thơ:



“Kẻ này quá nguy hiểm, có phải là hắn định kết liễu mình không? Mình nghe đồn mọi người nói rằng là nếu lấy máu mình luyện chế một bình huyết tửu đặt tại tam đại đế quốc sẽ có giá trị kinh người. Chẳng lẽ đây hắn ban đầu là một vị Nhập Thần cảnh tiền bối, giả bộ có tu vi thấp để lừa gạt ta đến đây? Cũng may là bản vương sống trong rừng từ nhỏ đến lớn luôn lấy tôn chỉ chạy là thượng sách, cho dù hắn có là một Nhập Thần Cảnh nhân loại ta vẫn có lòng tin trốn thoát được, thời tiết cũng đang giúp ta.”



Tuý Mộng Thiên Hổ nhìn lên phía trên cao, mưa vẫn đang rơi tầm tã, gió thổi ríu rít. Trong tình cảnh này coi như là một vị Nhập Thần Cảnh thần niệm muốn xác định được hoàn toàn vị trí của nó cũng không phải là điều dễ dàng, huống chi nó sở hữu một tốc độ kinh người, so sánh với đa số Nhập Thánh cảnh đỉnh phong cũng nhanh hơn khá nhiều.



Nhưng mà hiển nhiên, nó vẫn là đánh giá thấp Lưu Chính Minh.



Ngay khi nó chạy được tầm hai cây số, bỗng nhiên nó có cảm giác là mưa có vẻ ít đi. Nó nhanh chóng nhìn lên trên bầu trời, thì phát hiện ra phạm vi xung quanh mình trời cũng đã trở nên quang đãng, thậm chí còn nhìn thấy cả tinh thần trên bầu trời.



“Chờ chút, tại sao sao hôm nay có vẻ sáng thế?” Tuý Mộng Thiên Hổ nghi hoặc, rồi nhanh chóng trợn tròn con mắt:



“Đó không phải là sao! Đó là kiếm!”



Thấy thế nó ngay lập tức lại cố gắng để chạy tiếp, bất quá tất cả đều đã muộn. Trên căn bản, [ Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm ] chính là dựa vào tinh thần ngưng tụ, rồi trực tiếp thả rơi ở ngay vùng tinh không, chính vì thế nên tốc độ của nó khi gần chạm đất là vô cùng nhanh, trên căn bản là không đủ để đợi đến Tuý Mộng Thiên Hổ kịp chạy thoát, nó đã phát hiện ra xung quanh nó đã bị bao vây bởi vô số thanh cự kiếm rồi, khiến cho mặt đất xung quanh nó liên tục bị oanh tạc.



Bất quá khi nó thấy thanh cự kiếm dài nhất chỉ có hơn 10m, nó gần như không có chần chừ nào, nhanh chóng vận dụng chính mình linh lực, cố gắng để nhảy qua vô số thanh kiếm này, không hiểu được tại sao kê địch lại có thể sơ xuất như thế, đối với nó một con Nhập Thánh cảnh linh thú, trực tiếp một bước nhảy cả chục m cũng không lả vấn đề.



Nhưng nó ngay lập tức nhận ra lý do, chỉ thấy khi mà nó nguyên bản bước qua một thanh cự kiếm thời điểm, nó nhanh chóng cảm giác được tốc độ của mình trở nên vô cùng chậm, mà lại hoàn toàn không thoát được ảnh hưởng này, thậm chí ngay cả mấy hạt mưa xung quanh cũng bắt đầu bị chậm lại, giống như là dừng hẳn.



Thời gian kiếm ý!



Tuý Mộng Thiên Hổ đang cố gắng dãy dụa, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ngay tại trước mắt hắn, toàn thân tràn ngập từng đợt lôi điện, thậm chí còn chờn vờn mấy đạo linh lực. Dưới hiệu ứng ánh sáng của linh lực, rất có hiệu quả trùng kích thị giác.



Không những thế, trên người hắn còn tích tụ lại một nguồn kinh khủng sát khí, trực tiếp chấn nhiếp Tuý Mộng Thiên Hổ, khiến cho nó ngay lập tức im re, không dám có bất cứ cử động nào.



Tuy rằng Tuý Mộng Thiên Hổ là vương giả của khoảnh rừng này, số lượng Linh thú chết dưới tay nó không được chục thì cũng được vài con, bất quá đối mặt với kẻ đã trực tiếp chôn giết hơn ngàn người giống như Lưu Chính Minh mà nói, thật sự là tiểu vu gặp đại vu.



Tiểu Kim tới phía sau nhìn thấy như vậy, âm thầm bĩu môi. Ở đây ngoài chủ nhân cùng ta với con hổ này ra, làm quái nào có ai? Chủ nhân trang bức thì có tác dụng gì. Nhưng nó nào đâu biết được rằng là Lưu Chính Minh đang muốn thu Tuý Mộc Thiên Hổ làm khế ước thú? Theo như hắn hiểu, càng để nổi bật nên mình mạnh bao nhiêu, càng dễ dàng khiến cho bọn nó thần phục mình bấy nhiêu, tương lai đi theo mình là một cái tốt viễn tưởng a.



Bất quá trong cái trường hợp này mà nói, điều này càng khiến cho Tuý Mộc Thiên Hổ trở nên sợ hãi, run rẩy không ngừng. Dù sao nó cũng đang đinh ninh là kẻ trước mặt chuẩn bị nuốt gan uống máu mình, cốt luyện đi luyện khí, da làm trang phục, chân chắc bị đem làm cao hổ cốt, nghĩ mà thấy cuộc đời bi ai.



Lưu Chính Minh nhìn lấy Tuý Mộng Thiên Hổ giống như bị lâm vào bẫy ngay trước mắt, mở miệng nói:



“Sao ta chưa nói hết mà ngươi đã bỏ chạy rồi? Không có chút nào khí thế của vương giả cả a.”



Nhìn lấy Lưu Chính Minh phía trước thân ảnh sát khí ngập trời, lại càng thêm khí thể khủng khiếp có thể thấy được phát tán thoang thoảng quanh từng đạo linh lực, Tuý Mộng Thiên Hổ rất muốn nói một câu :” Vương giả khí thế cái rắm! Vương giả chi khí đứng trước cái chết có làm ăn được gì không?”



Bất quá nguyên bản là Nhập Thánh Cảnh hậu kỳ không cho nó khả năng nói được, mà nếu có nói được thì nó cũng không dám nha. Thế nên là nó nghĩ ra một cách để được sống.



Ngay tại lúc mà Lưu Chính Minh chuẩn bị nói tiếp, nó chợt gầm một tiếng, có ý nghĩa là:



“Đừng ăn ta, ta có thể làm toạ kỵ cho ngươi nha. Nghĩ lại một toạ kỹ là một đầu mãnh hổ, oai phong biết nhường nào?”



Bất quá rất không may cho nó, Lưu Chính Minh không tỏ vẻ chút nào hiểu được tiếng của loài hổ, thể nên lời cầu xin của nó rất nhanh chóng bị Lưu Chính Minh hiểu thành bất khuất, kiên cường. Tiểu Kim thì đương nhiên là hiểu, định đi phiên dịch thì đã thấy Lưu Chính Minh phá lên cười:



“Tốt, rất tốt! Không hổ là một đầu ta muốn thu toạ kỵ nha. Phải kiên cường can đảm như thế mới được chứ, đây mới là danh phù kì thực với cái tên chúa tể sơn lâm chứ. Bất quá, muốn kiên cường chứ gì?” Nói đến đây giọng hắn bắt đầu nhỏ lại, tiếu dung trên mặt cũng rất đậm:” Thực lực đi đằng đầu, nhé.”



Nói xong nhanh chóng lao vào hành hung con hổ, khiến cho nó bắt đầu gào thét rên la, như là:



“Cái gì? Sao ngài không nói sớm, ta nguyện làm toạ kỵ của ngài nha.”



“Ai ui, đừng đánh nữa, ta đã thuần phục ngài rồi còn gì?”



“Á.”



Bất quá những lời này không trải qua phiên dịch của tiểu Kim, mà trực tiếp thẳng vào tai của Lưu Chính Minh thì lại có vẻ như là:



“Tới, đừng làm bản vương sợ ngươi. Ngươi nào kêu làm cháu trai.”



“Tưởng ta thực sự là kiêng kỵ ngươi hả, có ngon thì bỏ mấy thanh kiếm này ra đại chiến 300 hiệp.”



Không những thế, tiểu Kim sau khi nhận thấy Lưu Chính Minh cũng không có ý tứ giết chết đầu này hổ, cũng bèn bắt đầu phụ hoạ cùng xuyên tạc, nhanh chóng khiến cho Lưu Chính Minh hiểu lầm ngày càng sâu, đồng thời làm cho Tuý Mộc Thiên Hổ khóc không ra nước mắt.



Rất nhanh sau đó, Lưu Chính Minh liền phát hiện ra trạng thái có gì không đúng, con hổ này thế mà khóc rồi? Hắn nhanh chóng hướng ánh mắt sang bên tiểu Kim, nhận thấy nguyên nhân có lẽ là từ con hàng này, cũng không tiếp tục hướng Tuý Mộc Thiên Hổ nện.



Lúc này, thấy Lưu Chính Minh ngừng đánh chính mình, con hổ cũng rất nhanh chóng im lặng, một bên ngồi rưng rưng nước mắt uỷ khuất. Trong khi đó, Tiểu Kim cũng không có nhận ra rằng con hổ đã ngừng kêu, vẫn đang liên tục buông ra lời lẽ khiêu khích thông qua khế ước.



Chợt nó cảm thấy cò gì không đúng, quay đầu lại thì đã thấy có bốn con mắt đang nhìn mình, một cặp thì mang theo tiếu dung như cười cũng không phải là cười, một cặp thì giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.



Lưu Chính Minh quay về phía Tuý Mộc Thiên Hổ, bảo:



“Này, ngươi muốn làm toạ kỵ của ta không? Nếu muốn thì đưa ra một giọt máu.”



Hắc sắc hổ rất nhanh chóng lấy từ trong mi tâm của chính mình một giọt tinh huyết, đưa cho Lưu Chính Minh. Chỉ trong vài giây, khế ước được hoàn thành.



Mọi thứ xong xuôi, Lưu Chính Minh mới hướng về phía Tuý Mộc Thiên Hổ nói:



“Được rồi, vậy bây giờ tất cả đều là người một nhà. Ngươi có tên không? Nếu không thì từ bây giờ ngươi sẽ gọi là Hắc Tuý Mộc. Ngươi thích xử trí thế nào tiểu Kim cũng được.”



“Đa tạ chủ nhân ban tên.” Tuý Mộc Thiên Hổ hướng về Lưu Chính Minh làm một bái, sau đó hướng về phía Kim Quang Ảnh Viên nở một nụ cười man rợ, nhanh chóng hướng về phía nó xuất thủ.



Nhìn thấy cảnh này, Lưu Chính Minh nhanh chóng ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ mặc từng tiếng cầu xin của Bạch Kim Kim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK