Mục lục
Thời Đại Cấm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Chính Minh nghe vậy, không xấu hổ,nói:



“Có.”



Cứ việc là có chuẩn bị sẵn rồi nhưng khi nghe Lưu Chính Minh thế mà lại tự nhận có khiến cho nàng bạo tẩu:



“Ngươi...ngươi dám nhìn trộm ta...”



Lưu Chính Minh lắc đầu:



“Nhìn trộm, không tồn tại. Ta Lưu Chính Minh đường đường nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất làm sao có thể làm loại hành vi bỉ ổi vô sỉ như thế được?”



Hệ thống đá đểu:



“Không biết kẻ nào ngay vừa lúc có Byakugan liền dùng nhỉ? Trang cái gì?”



Lưu Chính Minh cũng lười cãi nhau với hệ thống, một mặt hạo nhiên chính khí cùng với cảm giác giống như chịu uỷ khuất, hắn lên giọng:



“Ta có sử dụng là từ hôm trước, ta phải xem xem thân thế ngươi có lưu lại di chứng gì không, ta cũng không muốn ngươi thế mà lại bị nội thương. Ngươi nghĩ là ta sẽ dùng để nhìn trộm thân thể ngươi ư? Có thể giờ chỉ cần ta hô một tiếng là ngươi sẽ tự động cởi hết quần áo ra đấy.”



Càn Minh Nguyệt cũng đang tính tình bạo tạc, hét lên uy hiếp:



“Thế sao ngươi không làm như vậy? Ngươi không phải muốn làm ta chủ nhân sao? Đến, lẫn nhau thương tổn a! “



Nào ngờ Lưu Chính Minh nghe vậy thì mỉm cười:



“Ngươi giận ta vì ta nhìn thấy hết người ngươi?”



Càn Minh Nguyệt một mặt không cam lòng trả lời:



“Tất nhiên! Làm gì có nữ hài nào lại muốn thân thể của mình bị một người đàn ông khác nhìn đâu? Chỉ có chồng ta mới được nhìn thôi.”



Chỉ thấy Lưu Chính Minh một mặt cười cười, giọng nói mang đầy vị trêu chọc:



“Ân, dạng này chẳng phải dễ rồi, chúng ta bây giờ biến thân phận vốn là chỉ đang là phu thê danh nghĩa thành phu thê chi thực, chỉ cần ta lấy ngươi là đủ rồi.”



Càn Minh Nguyệt nghe thế mặt càng đỏ hơn:



“Vớ vẩn, hỗn đản, kẻ nào thèm cùng ngươi là vợ chồng rồi? Đây chỉ là đang diễn, đang diễn thôi.”



Lưu Chính Minh nghe vậy cười ha hả, rốt cuộc nha, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa trải qua trường đời , chỉ vài câu đã đủ để cho nàng tức đến nổ tung rồi. Quả là da mặt mong a, hắn nghĩ thầm.



Lưu Chính Minh thấy nàng đã bị tức đến sắp khóc rồi, đột nhiên ý nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu hắn. Hắn lại quay sang Càn Minh Nguyệt nói tiếp:



“Không phải quan hệ vợ chồng? Chẳng lẽ ngươi lại thích mối quan hệ chủ nhân - hầu gái này hơn? Khẩu vị tốt nặng nha. Được rồi, đến đây ta thành toàn ngươi luôn, cho ngươi cái danh phận nha.”



Nói rồi hắn lấy tay vỗ lên đùi mình, mặt không tự kiềm chế được cười dâm một cái.



Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì lại khiến cho tâm tình của nàng lại không kìm chế được, nàng khóc oà lên:



“Ô, tại sao ta lại đụng phải cái tên như ngươi? Đùa giỡn người ta làm gì? Ô ô.”



Tuy rằng nàng tại mặt chiến đầu vô cùng chuyên nghiệp, thế nhưng tại trong đời sống xã hội của nàng vẫn vô cùng thiếu thốn, khiến cho tâm hồn của nàng cực kỳ yếu ớt, chỉ như nữ hài 10 tuổi thôi. Tuy bình thường nàng vẫn cố giấu kín nhưng do hoàn cảnh lớn lên của nàng khiến cho nàng vô cùng sợ hãi cái cảm giác bị người khống chế trực tiếp thế này. Đến bây giờ Lưu Chính Minh đã chọc vỡ cái phần nội tâm ấy.



Tất nhiên chỉ với mấy câu đùa như vậy thì hoàn toàn không đủ để khiến cho nàng khóc được, mấu chốt là Lưu Chính Minh làm vậy cũng khiến cho nàng hiểu lại ra được: giờ đây tuy nàng trông như được tự do nhưng sinh tử của nàng vẫn nằm trong tay hắn, hắn muốn nàng làm gì thì nàng phải làm như vậy, thậm chí hắn cũng có thể xem cả thân thở nàng, cái mà cực kỳ trọng yếu với nàng mà không vấn đề, thậm chí cả về danh phận của nàng nữa.



Phẫn nộ, sợ hãi, phức tạp nội tâm dần đan xen mới khiến cho trạng thái thăng bằng nàng cố giữ bị đánh đổ, đây mới là lý do nàng cần khóc, là để xả đi nổi lòng.



Lưu Chính Minh nhìn nàng như vậy cũng có chút đau lòng, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn không thể giải trừ Thân nô ấn, thậm chí có muốn hắn cũng không biết phá giải thế nào a. Đây cũng chính là vì bản thân hắn thôi, nếu bây giờ mà giải trừ thì có trời mới biết nàng có định cùng hắn liều mạng không, và tin hắn đi, với khí vận của nhân vật chính, nàng hoàn toàn có thể.



Vậy nên hắn mới phải khiến nàng chấp nhận, bỏ đi cái lòng chấp nhất của nàng với việc phá bỏ phong ấn, chấp nhận làm người của hắn, tuy có hơi tàn nhẫn nhưng đó là cách duy nhất rồi. Việc nàng cố gắng phá vỡ Thân nô ấn tuy rất bí mật, chẳng lẽ hắn lại không nhìn ra được, càng đừng nói đến hệ thống.

Dù sao nàng tuy đã 17 tuổi nhưng về tâm lý nàng vẫn còn rất yếu, đây mới chính là lý do chủ yếu.



Thấy nàng như vậy, cuối cung hắn không nhị được thở dài, kéo tay nàng ôm vào trong lòng. Càn Minh Nguyệt hơi khựng lại trước hành động của hắn, nhưng rất nhanh nàng liền cố gắng đẩy hắn ra. Thấy vậy hắn bèn không chút do dự hôn lên môi nàng, đến lúc này thì hai tay nàng mới chịu dừng lại.



Cái hôn này hoàn toàn thuần tuý, không có một chút dục vọng nào cả. Hai người cứ giữ thế được 5 phút, rồi cuối cùng mới tách ra. Chỉ thấy Càn Minh Nguyệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn. Thấy vậy hắn cũng chỉ cười, một nụ cười vô cùng rạng rỡ:



“Nói thật đi, ngươi có hận ta không?”



Nghe hắn hỏi vậy nàng tỏ ra vô cùng phức tạp, hận ư, đương nhiên là có rồi, chính hắn là người cầm cố tự do của nàng. Thế nhưng chính hắn cũng là người đã cứu nàng khi nàng bị gài bẫy công pháp, thậm chí còn không tiếc một bản Thiên cấp công pháp chỉ để chữa trị cho nàng. Không chỉ thế, về những điều mà hắn đã nói, về vũ trụ bao la rộng lớn vô ngàn cũng khiến cho nàng quyết tâm rạo rực, thậm chí càng cảm giác những gì hắn làm, thán phục trước trí tuệ của hắn, cái sự thoải mái khi nhìn thấy hắn nở nụ cười, đều có chút khiến cho nàng ẩn ẩn tim đập nhanh.



Hệ thống nếu mà biết khẳng định sẽ đậu đen rau muống:



“Vãi thật! Mặc dù tiểu tử kia cũng đẹp trai thật đó, nhưng sao tới mức này được? Hội chứng Stockholm thật là nguy hiểm, cô bé này tuyệt không thể cứu rồi.”



“Hận.”



Lưu Chính Minh nghe vậy liền nói:



“Không, ngươi bây giờ cũng không hẳn là hận. Nếu ngươi thực sự hận ta, thì có hai khả năng, một là ngươi che giấu rất tốt sát cơ với ta, nhưng điều này sẽ dễ dàng bị Thân nô ấn tìm ra, vậy nên không phải. Trường hợp còn lại là ngươi sẽ quyết chí đồng quy ư tận với ta, điều này cũng không phải. Hơn thế ta hoàn toàn không nhìn từ trong mắt ngươi một chút oán hận nào, ngươi là đang tự dối lòng.”



Lưu Chính Minh lại bắt đầu công kích. Khiến cho nàng bắt đầu tự vấn lại. Mình tại sao lại không hận được hắn đâu? Chẳng lẽ... mình thích hắn? Không không, không thể nào. Càng nghĩ, lòng nàng càng loạn.



Thấy không sai biệt lắm, Lưu Chính Minh tung đòn chốt:



“Ngươi biết tại sao ta lại không ra lệnh cho ngươi hay làm gì để đạt được thân thể ngươi không? Cái ta muốn không chỉ là đơn giản như vậy, ta còn muốn cả tâm của ngươi nữa.”



Nghe đến đây Càn Minh Nguyệt bàng hoàng nhìn về phía hắn. Suy nghĩ của nàng rất nhanh liền lưu chuyển lại:



“Muốn được ta tâm, nằm mơ!”



Nàng bây giờ đã rất thanh tỉnh, thoát khỏi hoàn toàn chấp nhất lúc trước, phá bỏ Thân nô ấn đi. Giờ nhìn lại, nàng lại có cảm nhận rằng đi theo thiếu niên trước mắt cũng không phải điều gì xấu, thậm chí còn có thể là cơ duyên của mình. Trên người hắn ta tràn ngập bí ẩn mà nàng không hề biết. Còn về mặt thân phận?



Qua hơn một tháng sống chung, nàng đại khái cũng hiểu rõ được tính cách của người này. Đây là một người có tính cách lãnh địa vô cùng mạnh, thậm chí có thể xưng làm bá đạo. Nhưng ở với hắn sẽ vô cùng yên tâm, chí ít hắn sẽ không tính kế với người mình, đồng thời hắn cũng chưa từng có yêu cầu nào quá đáng cả, đôi lúc chỉ đơn thuần như đấm lưng các kiểu. Vậy thì việc nang lấy thân phận hầu gái cũng có làn sao đâu?



Nghĩ thông suốt điểm này, giờ đây Càn Minh Nguyệt đối với cái tên trước mắt này chí ít đã không còn chút nào phức tạp nữa. Đổi lại là nàng nàng cũng tuyệt đối không để cái gì có xác suất ngoài ý muốn cả, không mưu mà hợp.



Thấy nàng đã hồi phục, Lưu Chính Minh mới cười:



“Tốt, đây mới là hầu gái trung thành Càn Minh Nguyệt của ta chứ. Nói thật bộ dáng ủ ê lúc trước không phù hợp với ngươi gì cả.”



Lưu Chính Minh đây là đang thử thăm dò lần chót, mỗi khi nghe đến từ này nàng vốn là không khó chịu thì cũng sẽ cáu giận. Nhưng lần này nàng lại hoàn toàn bình yên như không, mỉm cười phong tình vạn chủng:



“Vậy chủ nhân, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”



Lưu Chính Minh nhìn nàng như vậy hơi ngoài ý muốn, thẫn thờ giây lát. Hắn rất nhanh tỉnh lại, hắng giọng:



“Ngươi thế mà cũng bắt đầu biết trêu chọc ta.”



Càn Minh Nguyệt lè lưỡi:



“Thì sao, chẳng lẽ chỉ có ngươi được phép sao?”



Thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh cũng thấy buồn cười, lại vuốt tóc nàng. Thật ngạc nhiên là lần này nàng hoàn toàn không có phản kháng.

Thấy vậy tuy trên mặt Lưu Chính Minh vẫn không nhìn ra bất cứ điều gì, trong lòng nhưng đang liên tục cấp tốc suy nghĩ:



“Nàng lại có âm mưu gì mới a? Có phải hay không ta đang ngủ mơ? Hay hôm nay phong thuỷ thổ địa khí trời ảnh hưởng?”



Lưu Chính Minh ngược lại không hoài nghi đến việc Càn Minh Nguyệt bị đánh tráo. Suy nghĩ một chút thấy không có đầu mối hắn cũng đành quy cho tính đa cảm của phụ nữ, bèn không đi xoắn xuýt vấn đề này nữa.



Hắn bèn đi câu thông hệ thống:



“Tiện Tiện! Ta cảm giác kiếm khí đang có biến hoá.”



Hệ thống thấy vậy hỏi lại:



“Vậy ngươi có cảm giác thế nào?”



“Cảm giác huyền ảo lắm, phảng phất khi ta sử dụng Viễn xạ kiếm bắt đầu có một số biến ảo, nhưng lại vô hình, chỉ có thể cảm nhận được, nhưng lại cảm giác tựa như ta vẫn chưa hoàn toàn đạt được. Đây là chuyện gì?”



Hệ thống nghe vậy bèn đáp:



“Vậy xin chúc mừng, ngươi đây là đang thức tỉnh kiếm ý. Tu kiếm giả đầu tiên chỉ luyện kiếm, đạt đến một trình độ cụ thể về sau có thể phát ra được kiếm khí. Tiến lên bước nữa chính là Kiếm ý, tượng trưng cho việc ngươi có thể dần dần cảm nhận ý cảnh, chuyển hoá vào kiếm. Ta tưởng Luyện Kiếm quyết có gi rồi chứ?”



Thấy thế Lưu Chính Minh thành thật trả lời:



“Có ghi, nhưng ta đã trải qua cảm giác này đâu mà biết? Ta cũng mới chỉ đoán thôi. Thế nhưng bây giờ thì ta phải làm gì? Kiếm ý tựa hồ chưa thức tỉnh hoàn toàn.”



Hệ thống nghe vậy không chút do dự trả lời:



“Đơn giản, chiến một trận chiến thực sự. Đây chính là cách dễ nhất để thức tỉnh kiếm ý. Chỉ có điều ta cũng băn khoăn xem kiếm ý của ngươi thuộc loại gì?”



Lưu Chính Minh nghe vậy cười bí ẩn, đáp:



“Chờ tí rồi biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK