• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến căn cứ của mình, Mộng Cao Lãnh đã thấy Đinh Tuấn Trạch ngồi yên vị trên ghế, bên cạnh còn có một chiếc xe lăn tự động để ngay ngắn sát với thành ghế. Đinh Tuấn Trạch nhìn Mộng Cao Lãnh với ánh đầy mong đợi nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng kia, mà hỏi:

- Mộng Ánh đâu?

Mộng Cao Lãnh gương mặt mệt mỏi, đáp lại:

- Người của chúng ta đang đưa hắn về đây, mày hỏi hắn cũng không muộn!

Đinh Tuấn Trạch nheo mày nhìn Mộng Cao Lãnh với ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu, định hỏi thêm nhưng nghĩ lại đành nén lại ngồi chờ, trong lòng máu như muốn sôi lên chỉ muốn gặp lại Mộng Ánh, nếu bây giờ cô ở đây chắc chắn anh sẽ ôm cô thật chặt cho đỡ nhớ.

Mộng Cao Lãnh thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn sang Đinh Tuấn Trạch rồi lại nhìn ra bên ngoài, trong lòng tự trách thân là một người anh trai, lại để em gái mình rơi vào nguy hiểm, nhưng lại ngồi chờ điều tra sự việc, để rồi bây giờ mọi thứ có lẽ đã quá trở nên quá muộn. Thầm suy nghĩ về lời nói của Đương Lâm Hàn lúc sáng có phải là thật hay không, nhưng tự biết lòng dạ hắn thâm hiểm như thế nào bản thân Mộng Cao Lãnh cũng hiểu, khả năng là thật rất cao.

Đang chìm trong mớ suy nghĩ rắc rối thì Ngọc Lan từ bên ngoài bước vào, đằng sau là một nhóm người đang đưa Đương Lâm Hàn đi theo. Ngọc Lan với gương mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, đứng trước mặt Đinh Tuấn Trạch mà nói:

Người về rồi, việc còn lại anh làm gì làm đi!

Đinh Tuấn Trạch cau mày, khuân mặt điển trai kia nếu để người khác nhìn kĩ thêm một chút nữa chắc chắn sẽ thấy sự tức giận đang lấp ló hiện trên từng đường nét của gương mặt toả ra một lượng sát khí lớn. Nhìn Đương Lâm Hàn đang quỳ trước mặt mình, tay bị chói ra sau, anh thẳng thắn hỏi:

Mộng Ánh đâu?

Đương Lâm Hàn chả mấy sợ hãi, thậm trí còn ra mặt cười cợt mà nói:

Cũng không giấu gì Đinh Tổng đây, cô ta bây giờ chắc cũng chết vì bị hành hạ thể xác rồi, mà nói thẳng ra là bị hi*p [email protected] đấy!

Đinh Tuấn Trạch như không thể tin vào những gì vừa lọt vào tai mình, cả người như chết lại một nhịp tim, hắn nói thật ư? Hoàn toàn anh chẳng muốn tin, nhìn con người trước mặt hận nỗi không thể cầm súng bắn chết hắn. Ánh mắt phẫn nộ đầy sự chết chóc nhìn chằm chằm vào người Đương Lâm Hàn, gằn giọng nói:

Tao hỏi cô ấy đâu!

Mày điếc à? Tao cần gì phải đùa với mày! (Đương Lâm Hàn nói)

Đinh Tuấn Trạch nghe xong như muốn nổi chận lôi đình, nếu như bây giờ đi được chắc chắn anh sẽ lại đấm hắn một cái thật đau. Ánh mắt anh cháy lên như muốn thiêu đốt tất cả, nhướn mày lạnh giọng nói:

Cô ấy làm gì mày, mà mày lại làm vậy, hả?

Đương Lâm Hàn cười khẩy, nhàn nhã trả lời một cách vô tư:

Bản thân mày đủ thông minh để biết đúng chứ, mày biết tao yêu cô ấy như thế nào mà, tao trở thành như thế này chỉ vì muốn cướp cô ấy về tay mình. Nhưng mày một lần nữa lại đem cô ấy rời khỏi tao…(Đương Lâm Hàn nói)

Vốn dĩ mày chưa bao giờ có được Mộng Ánh!(Đinh Tuấn Trạch nói)

Đương Lâm Hàn thừa biết Mộng Ánh trước giờ vẫn luôn yêu Đinh Tuấn Trạch, cho dù có dùng đủ mọi cách để cô yêu mình nhưng sau tất cả đều thất bại, đơn giản hắn chỉ đang tự ảo tưởng mà cho rằng sẽ có ngày Mộng Ánh sẽ một lần yêu hắn. Đương Lâm Hàn cười nhạt mà nói:

Chính vì không thể khiến cô ấy yêu tao, nên tao mới muốn chia cắt mày và cô ấy. Nếu một trong hai người biến mất thì chẳng phải rất vui sao? Nhưng tiếc rằng mày lại không chết trong vụ tai nạn đó, vậy thì người biến mất sẽ là Mộng…

Chưa để Đương Lâm Hàn nói dứt câu, Đinh Tuấn Trạch im lặng đưa khẩu súng lên một cách nhẹ nhàng, viên đạn chốc nằm lệch sang một bên trán phải, tiếp một viên nữa nằm ghim sâu trái tim đang đập kia. Cả người Đương Lâm Hàn vô thức nằm úp xuống sàn nhà. Đinh Tuấn Trạch nhìn vào qua Ngọc Lan đang đứng ở bên kia, Ngọc Lan hiểu ý liền đi lại lấy tay đưa vào bên mũi xem xét, rồi nói:
Ngừng thở rồi!

Ừm! Loại người dơ bẩn như hắn không đáng để được gọi tên Mộng Ánh, trái tim kia cũng không được phép yêu cô ấy, đó là kết thúc tốt nhất rồi!

Nói xong Đinh Tuấn Trạch với tay lấy chiếc xe lăn rồi điều khiển ra bên ngoài, trước lúc đi anh lạnh giọng nói:

Tiếp tục tìm người, bằng mọi cách phải tìm được Mộng Ánh!

Mộng Cao Lãnh im lặng từ khi quay trở về đến bây giờ, nhìn thấy Đinh Tuấn Trạch giải quyết xong và đi ra ngoài, Ngọc Lan khẽ liếc mắt qua nhìn thấy Mộng Cao Lãnh có vẻ khác thường liền hỏi:

Anh sao vậy?

Mộng Cao Lãnh nghe thấy có người gọi mình, quay sang thì thấy Ngọc Lan đã ngồi mình, liền lảng tránh sang một bên rồi nói:

Không có gì đâu, bây giờ tiếp tục cho người tìm kiếm Mộng Ánh đi, anh có việc rồi!

Nói xong liền đứng dậy rời đi, Ngọc Lan nhăn mặt khó hiểu xong thở dài một tiếng lắc đầu ngán ngẩm, mà nói:
Chị Ánh à, chị ở đâu vậy, về với mọi người đi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK